Không đúng, khoan đã, còn Chu Kiều Kiều thì sao?
“Có một người tên là Chu Kiều Kiều, cũng làm việc ở khu phố, tôi nghe nói cô ta và Tiểu Bạch là chị em dâu?” Lúc này chỉ số thông minh của Tề Nghênh Nghênh như bùng nổ.
Vương Thanh Hòa thấy cuối cùng bà ta cũng móc nối được vấn đề, cũng làm bộ khó hiểu: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
“Không, không có gì, chỉ là hôm nay tôi thấy hai người bọn họ có vẻ không được hòa thuận.” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy có vô số lời muốn nói với chàng trai có thể là đứa con trai thất lạc mấy chục năm trời của mình nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Mấy năm nay trong lòng bà ta cũng rất khổ sở!
“Vợ tôi tới rồi, dì Tề, không phải dì muốn tìm cô ấy sao?” Vương Thanh Hòa vừa nói vừa vẫy tay với Bạch Tú Tú vừa bước ra cửa.
“Tú Tú.”
Bạch Tú Tú thấy Tề Nghênh Nghênh, lại nhìn sang chồng mình thì biết chuyện đã thành công, nếu không Tề Nghênh Nghênh sẽ không tới đây.
Xem ra bà ta đang rất sốt ruột, chỉ vì một câu của cô mà tìm tới nơi này.
Tề Nghênh Nghênh thấy Bạch Tú Tú ra thì cũng mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Bạch à, hôm nay tôi nghe cô nói chồng cô có nét rất giống tôi nên mới tò mò chạy tới đây xem thử, không ngờ là giống thật, đây cũng là duyên phận. Tôi nói hai người nghe, ông Hạ nhà tôi, hai người có thể gọi là chú Hạ, cũng có nét giống chàng trai này đó. Xem như chúng ta có duyên phận. Đúng rồi, nếu hai người rảnh rỗi thì lên tỉnh thành chơi đi, đến nhà tôi ngồi một lúc?”
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy trước tiên phải tỏ ra thân thiện.
“Được thôi, chờ chúng tôi có thời gian chắc chắn sẽ tới.” Bạch Tú Tú đồng ý nhưng khi nào có thời gian thì lại là chuyện của hai vợ chồng họ.
“Chị Tề, chúng ta phải đi rồi.” Bên kia, Tiểu Đàm và bà chủ nhiệm Uông đã tâm sự xong, lúc này vẫn thấy Tề Nghênh Nghênh đang đứng nói chuyện với Bạch Tú Tú và chồng cô, bà ấy nhanh chóng chạy tới, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, chị Tề bình thường cũng không phải là người thích nói chuyện, lúc ở đơn vị tuy nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thật ra vẫn có chút không hòa nhập với người khác.
Người này nhiệt tình như thế từ bao giờ vậy?
“Phải đi rồi sao?” Tề Nghênh Nghênh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, trong lòng cũng oán trách Tiểu Đàm tại sao không nói nhiều thêm một chút đi?
Nhưng dù sao bà ta cũng không thể nói mấy lời đó, không phù hợp với thân phận của bà ta.
Tề Nghênh Nghênh chỉ có thể lưu luyến từ biệt hai người: “Tiểu Bạch, rảnh rỗi thì đưa chồng cháu lên tỉnh thành chơi. Đúng rồi, hai ngày này nếu cháu rảnh thì có thể tới nhà khách, chúng ta tâm sự một lúc, dì thật sự rất thích cháu.”
Tề Nghênh Nghênh che giấu tâm tư nói với Bạch Tú Tú, lại nhớ tới cô và Vương Thanh Hòa còn có hai đứa nhỏ nên bồi thêm một câu: “Mang cả hai đứa nhỏ nhà cháu theo đi, hai người trông đẹp mắt thế này, dì nghĩ con của hai cháu cũng rất đáng yêu.”
Nếu đây là con trai của bà ta thì hai đứa nhỏ kia chính là cháu trai và cháu gái của bà ta, nếu ông Hạ biết được chuyện này không phải sẽ mừng như điên sao?
Đến lúc đó chỗ tốt sẽ thuộc về bọn họ, căn bản không có phần cho Hạ Hữu Đức và Hạ Thiên.
Tên vô lương tâm Hạ Hữu Đức kia lại lén lút qua lại với em trai và em dâu của Vương Thanh Hòa, còn sắp xếp công việc cho bọn họ?
Trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám, người như ông ta trước nay chỉ thích chiếm hời của người khác mà thôi.
Lúc trước bà ta còn tìm người đi điều tra giúp, muốn xem rốt cuộc cả nhà này có quan hệ gì với Hạ Hữu Đức, bây giờ có vẻ không cần tra xét nữa.
Nếu Vương Thanh Hòa thật sự là con trai của bà ta thì hẳn là Hạ Hữu Đức... đã biết chuyện này, nói không chừng chuyện con trai bà ta thất lạc cũng có liên quan đến Hạ Hữu Đức.
Nghĩ vậy, Tề Nghênh Nghênh vừa hận vừa vui.
Tên khốn nạn Hạ Hữu Đức kia dám làm chuyện táng tận lương tâm, hiện tại bị người ta cầm nhược điểm tới áp chế, lúc này mới không thể không tìm công việc cho người ta, nhưng ông ta sẽ không bao giờ ngờ được bà ta đã phát hiện ra chuyện này.
Bà ta thật sự muốn nhìn xem sau khi biết được chuyện này, cha chồng có còn che chở cho đứa con trai nhỏ này không, còn có ông Hạ có còn tiếp tục cho cả gia đình chú em ăn ở trong nhà mình nữa hay không. Cuối cùng bà ta cũng đã có cơ hội thoát khỏi tất cả những người đó!
Hiện tại Tề Nghênh Nghênh thật sự muốn gióng trống khua chiêng, tiền đề là bà ta phải biết hết tất cả sự thật.
Bà ta vẫn cần điều tra thêm, ít nhiều gì cũng phải sắp xếp cho ổn thỏa.
Đúng rồi, còn đứa con trai nhỏ nhà họ Dư nữa, không phải đã tới nơi này sao? Tốt nhất là có thể nhờ người đó đi giúp bà ta một chuyến, cùng lắm bà ta bỏ tiền, nhờ Dư Thành giúp đỡ.
Tên nhóc Dư Thành kia không có bản lĩnh gì nhiều nhưng hỏi thăm tin tức lại rất lợi hại. Cứ quyết định như vậy đi!
“Chị Tề, chúng ta đi thôi.” Tiểu Đàm thấy Tề Nghênh Nghênh đang rất vui vẻ nhưng lại không chịu đi, làm hại đôi vợ chồng son nhà người ta không dám rời đi trước nên bà ấy bước lên túm người rời đi, không để bà ta đứng c.h.ế.t trân ở đó mãi.
Chị Tề cũng thật kỳ quái, sao lại xem trọng đôi vợ chồng son này như vậy?
“À, đi... đi thôi.” Tề Nghênh Nghênh lưu luyến rời đi, đi một bước lại nhìn lại một lần.
Vương Thanh Hòa không chờ Tề Nghênh Nghênh đi xa đã quay sang đạp xe chở vợ mình về nhà.
Chờ đến khi xe bọn họ khuất bóng thì Tề Nghênh Nghênh mới không quay đầu nhìn lại nữa.
“Tôi nói này chị Tề, chị bị làm sao vậy? Đừng nói với tôi là chị thấy đồng chí Tiểu Bạch hợp ý chị, tôi không tin đâu.” Tiểu Đàm cảm thấy Tề Nghênh Nghênh còn có chuyện khác, nhưng chuyện gì thì bà ấy lại không biết, vì thế mới buồn bực hỏi Tề Nghênh Nghênh.
Đương nhiên Tề Nghênh Nghênh sẽ không nói sự thật, bà ta thở dài: “Thật đúng là như vậy, gần đây tôi nhìn đứa nhỏ Hạ Vi, càng nhìn càng đau đầu. Con gái lớn rồi không quản được nữa, cô nhìn đồng chí Tiểu Bạch nhà người ta đi, rất có chí tiến thủ. Tôi cảm thấy chuyện chị bạn kia của cô nhờ cô hôm nay cũng không phải là không giúp được. Nếu đồng chí Tiểu Bạch muốn đến tỉnh thành thì tôi cũng có thể nghĩ cách giúp.”
Tề Nghênh Nghênh không dám nói chắc chắn, dù sao ông Hạ cũng không làm cùng đơn vị với bà ta, nếu bà ta nói mạnh miệng lỡ như làm ảnh hưởng ông Hạ thì không tốt, vả lại chuyện tìm công tác cho Bạch Tú Tú cũng không phải việc gì khó.
Một cô gái ở nông thôn có thể vào huyện làm việc đã là rất tốt, muốn lên tỉnh thành mà đòi hỏi một công việc quá hoàn hảo thì ở đâu ra? Tìm cho cô một công việc ở nhà máy, cho dù chỉ là công việc bán thời gian thì cô cũng nên thấy đủ mới phải.
Chỉ cần chuyện nhận thân thành công, bà ta sẽ đòi ông Hạ một công việc tốt cho Hạ Vi.
Còn về phần Bạch Tú Tú, chỉ là một công việc tạm thời, nếu ông Hạ biết thì cũng chẳng sao.
Tề Nghênh Nghênh càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn ai cũng cảm thấy thuận mắt.
Tiểu Đàm không ngờ Tề Nghênh Nghênh lại thích Bạch Tú Tú như vậy, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng bà ấy cũng muốn giúp Bạch Tú Tú, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chị Uông nhờ vả, cũng không thể quá tuyệt tình, chỉ là công việc khó tìm, các đơn vị cũng khó mà nhận thêm người.
Dù sao thì một cái hố đã có một củ cải, nếu là công việc khác thì bà ấy có thể để ý giúp một chút.
Đương nhiên, lời này Tiểu Đàm cũng không nói thẳng, dù sao nói ra thì chắc chắn phải làm, bà ấy còn chưa suy nghĩ kỹ đâu, do đó chỉ phụ họa Tề Nghênh Nghênh: “Chị Tề nói đúng lắm, chúng ta phải nghĩ biện pháp chu đáo.”