“Mẹ, mẹ ngồi đi.” Chu Kiều Kiều mời bà ta ngồi xuống giường đất.
Triệu Quế Phân ngồi xuống, quan sát Chu Kiều Kiều nói: “Kiều Kiều à, mẹ và cha con đã thương lượng chuyện con nói với mẹ hồi sáng rồi. Cha của con cũng cảm thấy chúng ta có thể vào chợ đen buôn bán thử.”
Chu Kiều Kiều nghe xong vui vẻ: “Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi. Mẹ, mẹ thương con và lão ngũ thật đó.”
“Mẹ còn chưa nói xong đâu!” Triệu Quế Phân xấu hổ tiếp tục nói.
“Mẹ nói đi, mẹ nói đi.” Chu Kiều Kiều nhanh chóng bảo bà ta nói tiếp.
“Chuyện này cha mẹ đồng ý. Nhưng mà cha của con nói chuyện vào chợ đen buôn bán vốn dĩ đã là việc nguy hiểm rồi. Lại cộng thêm hai đứa ở chung một nhà với các anh em khác, không có khả năng sẽ không bị phát hiện. Sau này nhà thằng cả sẽ không ở lại trong nhà này nữa, cha mẹ định đuổi nó ra ở riêng. Chỉ còn lại mấy anh em bọn con, mấy đứa phải đoàn kết với nhau mới được. Cho nên chuyện này nhất định phải để mấy anh em cùng nhau làm. Như vậy thì hai đứa con cũng ít nguy hiểm một chút.”
Lời Triệu Quế Phân nói ra làm Chu Kiều Kiều không vui nổi nữa.
Sao lại phải chia nữa rồi?
Với lại anh cả còn ra ở riêng nữa hả? Vậy chẳng phải cô ta không được nhìn thấy anh cả rồi sao?
Nhưng mà như thế cũng không phải không có chỗ tốt gì, ít nhất cô ta không cần nhìn thấy con nhỏ Bạch Tú Tú đáng ghét kia nữa. Cô ta sẽ không bỏ qua cho Bạch Tú Tú, sau này anh cả không còn vợ, cô ta đi tìm anh cũng sẽ tiện hơn.
Dọn ra ngoài cũng tốt.
“Mẹ, vậy thì cũng không thể chia đều, phải chia cho con phần nhiều hơn, dù sao con là người đưa ra ý kiến, thực đơn cũng là của con.” Lúc trước Chu Kiều Kiều đã chịu thiệt thòi trong việc lên núi, lần này cô ta không đồng ý chia đều nữa.
“Được, cha mẹ cũng đang có ý này.”
Triệu Quế Phân đồng ý rất dứt khoát, đây cũng là suy nghĩ của bà ta và ông già.
Vợ thằng năm giỏi, sau này thằng năm cũng sẽ có tương lai, bọn họ đương nhiên phải thiên vị một chút.
“Mẹ, con còn có một chuyện muốn hỏi nữa, sáng nay trên đường từ nhà cậu về không phải mẹ đã nói với bọn con là mẹ và cha sẽ âm thầm trợ cấp tiền mua công việc cho bọn con sao? Mặt ngoài thì nói là bọn con tự bỏ tiền, ngày mai chúng ta phải đi xử lý chuyện này. Vậy tiền thì sao?”
Vương Thanh Kỳ bị Chu Kiều Kiều nhìn vài cái, cũng nhanh chóng hỏi đến chuyện mà anh ta và vợ đang quan tâm nhất.
Trong nháy mắt này, nụ cười trên mặt Triệu Quế Phân lập tức biến mất.
Hai vợ chồng thằng năm này đúng là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
“Mẹ, đừng có nói là chuyện này có thay đổi gì đó nha?” Chu Kiều Kiều cảm thấy dự cảm của cô ta sắp thành sự thật rồi.
Triệu Quế Phân chột dạ gật đầu: “Ừ, có lẽ chuyện này không được rồi. Cha mẹ không thể lấy ra số tiền này được. Ý của cha con là trong nhà không thể cho bọn con tiền, cũng không thể đụng vào số tiền công khai ở bên ngoài trong gia đình. Tốt nhất là hai đứa chạy về nhà mẹ đẻ nghĩ cách đi.”
“Cái gì?” Chu Kiều Kiều muốn phát điên.
Cái quái gì thế này? Lúc trước bà ta còn nói là sẽ cho tiền bọn họ, hiện tại ngược lại đi bảo cô ta chạy về nhà mẹ đẻ đòi tiền?
Đó là vài trăm đồng đó!
Nhiều tiền như thế, mẹ cô ta chịu cho cô ta mới là lạ đó.
Với lại, chênh lệch này cũng lớn quá rồi đó?
Vương Thanh Kỳ cũng không ngờ rằng lại có kết quả như thế này, lập tức đờ ra: “Mẹ, mẹ làm thế không phải là đang làm khó bọn con sao? Nhà ai mà sẽ đưa cho con gái đã gả ra ngoài nhiều tiền như thế chứ? Tiền trong nhà chúng ta đều đang nằm trong tay của cha mẹ, bọn con cũng không lén dành dụm được bao nhiêu tiền. Mẹ bảo bọn con tự kiếm, bọn con biết kiếm ở đâu đây?”
Triệu Quế Phân cũng biết, nhưng vấn đề là hiện tại bà ta và ông già cũng không biết kiếm đâu ra tiền nè?
“Thím năm, chị dâu của thím tìm thím kìa.”
Bên ngoài, Triệu Thúy Hoa đứng trong sân la to, Chu Kiều Kiều ở trong phòng giật mình hết hồn.
Triệu Thúy Hoa không thể đi đến trước cửa phòng gõ cửa báo cho cô ta biết sao? Còn có chị ba nữa, không có chuyện gì thì đến đây tìm cô ta làm chi? Nếu như có cơ hội, không phải cô ta đã nói với chị ba rồi sao?
“Vợ ơi, có khi nào là kêu em về không? Không phải em đã nói hôm nay các anh trai trong nhà mẹ đẻ của em đều về sao? Chiều nay chúng ta về nhà rồi còn chưa đi qua bên đó nữa.” Vương Thanh Kỳ nhắc nhở cô ta.
Chu Kiều Kiều cũng nhớ ra chuyện này, cô ta vốn định từ trong huyện về sẽ qua bên đó.
Kết quả từ trong huyện về nhà lại nghe mẹ chồng nói chuyện trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng, muốn ở trong nhà nịnh bợ bà ta một chút.
Nịnh chưa được vài câu thì cha chồng đã về.
Sau đó nữa nhìn thấy dáng vẻ khác thường của bọn họ, hại cô ta cứ cảm thấy lo lắng bất an, quên mất luôn chuyện của về nhà mẹ đẻ.
Vừa nghe nói cô ta phải quay về nhà mẹ đẻ, Triệu Quế Phân lập tức nảy ra ý đồ: “Hôm nay hai đứa về nhà, vừa lúc có thể nói chuyện với người trong nhà của con, mua được công việc với cái giá này, đây là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đó. Cho dù là con mượn của bọn họ cũng được. Thằng năm, con cũng đừng có ngẩn người nữa, mau đi theo vợ của con đi.”
“Mẹ, mẹ bảo bọn họ phải mở lời kiểu gì đây? Người nhà vợ con tại sao phải cho chúng ta mượn tiền chứ? Với lại sao lại không thể dùng số tiền mà nhà chúng ta dành dụm mấy năm nay chứ? Sáng nay mẹ vẫn còn rất bình thường, sao đến tối lại giống như thay đổi thành một người khác rồi?” Vương Thanh Kỳ xụ mặt nói.
Anh ta oán trách Triệu Quế Phân không làm được chuyện gì tốt.
Triệu Quế Phân cũng rất ấm ức, là bà ta không muốn bỏ tiền sao?
Không phải tiền bị người ta lừa gạt hết rồi sao? Lúc trước đúng là không nên để thằng cả sống, nếu không cho anh sống, còn cần gì phải lo lắng có người đến tìm con chứ?
Ông già này cũng thật là, quen biết với lão Dương làm chi.
Nếu không phải lão Dương nhắc đến chuyện này, ông già cũng đã không đi vào thành rồi.
Lão Dương còn nói chuyện này với những người đó, nếu ông già không đi, nói không chừng còn sẽ bị người ta hiểu lầm là chột dạ nữa.
Hiện tại thành ra nông nỗi này…
Đều là tại tên họ Dương kia!
Thấy mẹ chồng đến vậy rồi mà còn không chịu hé răng, trong lòng Chu Kiều Kiều lại càng bất an hơn nữa.
Cô ta cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế!
Cô ta đã gả đến nơi này được một đoạn thời gian, bình thường mẹ chồng yêu thương Vương Thanh Kỳ biết bao nhiêu, trong nhà cũng không phải không có được ba trăm năm mươi đồng, buổi trưa bà ta còn chủ động nói sẽ cho Vương Thanh Kỳ và anh hai nữa mà.
Đừng có nói là tiền bạc trong nhà đã xảy ra vấn đề gì rồi đó nha?
Nghĩ đến khả năng này, Chu Kiều Kiều lập tức toát mồ hôi lạnh, thử hỏi: “Mẹ, không lẽ nhà mình bị mất tiền rồi hả?”
Bốp!
Triệu Quế Phân sợ đến mức giơ tay tát cho cô ta một bạt tai.
Đánh xong rồi, Triệu Quế Phân ngơ ngác, Chu Kiều Kiều cũng đờ ra.
Cô ta có bao giờ phải chịu ấm ức như thế này đâu chứ?
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Vương Thanh Kỳ cũng sợ hãi, nhưng mà giữa mẹ và vợ, anh ta đương nhiên càng thiên vị vợ hơn, vợ con ấm giường đất, đây mới là người quan trọng nhất của anh ta.
Triệu Quế Phân vì muốn giấu đi vẻ chột dạ, cũng lộ ra vẻ mặt ngang ngược nói: “Con nghe thử coi nó nói lời xui xẻo gì kìa? Tiền trong nhà mình vẫn còn nguyên vẹn, cha mẹ cần dùng tiền vào chuyện khác. Dù sao đều là vì muốn tốt cho cái nhà này, hiện tại hai đứa mau chạy đi làm việc củ mình đi. Dạo gần đây hai đứa cũng dành dụm được không ít tiền, lại về nhà mẹ đẻ mượn một vài trăm đồng, sao nào? Không lẽ bọn họ còn sẽ không cho con mượn sao?”
Mắt Chu Kiều Kiều đỏ lên, vừa giận vừa tủi thân: “Cha mẹ của tôi còn chưa từng đánh tôi đâu, bà dám đánh tôi?”
“Cô là con dâu của tôi! Tôi đánh cô thì thế nào?” Triệu Quế Phân không phục.
Hiện tại mấy đứa con dâu này càng ngày càng khó xử lý.