“Tôi làm gì hả? Sao bà không đi hỏi xem thằng con trai cưng do bà chiều hư muốn làm cái gì đi? Hôm nay tôi nói thẳng cho mấy người biết, đừng có mơ bảo tôi tìm công việc gì đó cho hai cái thằng vô dụng nào. Chúng nó có giỏi thì tự đi tìm công việc cho mình. Nếu có việc gì khó xử thì trong nhà có thể giúp đỡ, nhất định sẽ giúp bọn nó. Nếu bọn nó không có bản lĩnh thì đừng có mở miệng nói cái gì. Suốt ngày cứ không biết thỏa mãn!”
Hạ Chí Phi đứng lên rời đi ngay.
Tề Nghênh Nghênh cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ, sao lão Hạ lại có thể như vậy chứ?
Đều là con trai của ông ta…
Rốt cuộc thì ông ta cứng đầu vì chuyện gì chứ?
“Mẹ, sau này cha không thèm để ý đến bọn con nữa đúng không? Mẹ tìm thằng con xui xẻo bị thất lạc kia về làm cái gì chứ, vốn dĩ cuộc sống của con và anh trai đã chẳng tốt đẹp gì rồi, hiện tại lại càng khó hơn.”
Hạ Minh la lối, mặt đầy vẻ khó chịu.
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh cũng khổ muốn chết.
Làm cái gì hả? Bà ta không phải là vì bọn họ sao?
Hơn nữa… Dù sao đó cũng là con bà ta mà, trong lòng bà ta vẫn còn có chút nhớ thương.
“Được rồi, mấy đứa ăn cơm tiếp đi, có lợi ích gì mẹ chắc chắn sẽ không để hai đứa bị thiếu phần. Nhưng mà mẹ cũng cảnh cáo hai đứa con trước, chờ anh cả của con về rồi, không ai được phép quậy, biết chưa? Nếu mấy đứa dám quậy, ăn h.i.ế.p làm anh cả của con bỏ đi, sau này cha của bọn con có đuổi bọn con ra khỏi nhà thì cũng đừng có đi tìm mẹ năn nỉ.”
Tề Nghênh Nghênh xụ mặt, cảnh cáo ba đứa con.
Nhưng mà cho dù làm thế nào cũng không thể nào hết bực bội, con nhà người ta đều đoàn kết yêu thương lẫn nhau, sao đến lượt mấy đứa con nhà bà ta, đứa nào cũng chỉ biết lo cho thân mình vậy chứ?
Ba đứa trong nhà là như thế, thằng cả còn chưa về nhà lại càng là như thế.
Hạ Thành cảm thấy cứ tiếp tục như vậy mãi không được, anh ta phải nhanh chóng kết hôn mới được.
Nếu không, anh ta sẽ lại càng không thể chiếm được ích lợi gì trong cái nhà này.
“Mẹ, vậy chuyện con kết hôn, con có thể dẫn cô ấy về trước không? Cha mẹ xem cô ấy trước, sau đó chúng ta lại tìm thời gian thương lượng với người nhà cô ấy, con muốn kết hôn với Niệm Đệ thật nhanh. Con thật sự rất thích cô ấy.”
Thái độ của Hạ Thành vô cùng thành khẩn, lại nhẹ nhàng năn nỉ.
Tề Nghênh Nghênh nghe xong cũng mềm lòng.
Đứa con trai mà bà ta yêu thương nhất chính là Hạ Thành.
Lúc trước con trai cả bị mất, bà ta đau đớn đến mức muốn đi theo con trai cả luôn. Lúc đó lão Hạ lại chỉ nghĩ đến chuyện muốn làm ra tên tuổi gì đó, bà ta cũng không thể ảnh hưởng xấu trở ngại đến ông ta, cũng chỉ có thể bận trước bận sau với ông ta.
Mãi đến khi mang thai Hạ Thành, cuối cùng trái tim của bà ta mới không còn quá khó chịu nữa.
Anh ta thật sự chính là cứu tinh của bà ta.
Hơn nữa sau khi Hạ Thành ra đời rồi, lão Hạ và bà ta đều thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.
Bà ta vẫn luôn cảm thấy anh ta chính là ngôi sao may mắn của bà ta, từ nhỏ đến lớn bà ta luôn cẩn thận dạy dỗ Hạ Thành, chỉ trông chờ vào việc đứa con trai này có thể thành tài.
Kết quả mọi chuyện đều không giống như những gì bà ta tưởng tượng!
Nhưng mà tuy rằng Hạ Thành không biết cố gắng, nhưng mà bà ta vẫn thương yêu đứa con trai này nhất.
Tuy rằng bà ta không quá hài lòng về điều kiện của nhà gái, nhưng mà Hạ Thành thích.
Kết hôn là chuyện của hai người bọn họ.
“Vậy con xem ngày nào tốt thì dẫn con bé đó về đi, chỉ cần hai đứa đừng có quá đáng, cha của con sẽ không thèm để ý đến chuyện hai đứa cưới người nào.” Tề Nghênh Nghênh dịu dàng đồng ý thỉnh cầu của con trai.
Hạ Thành nghe thế mừng rỡ như điên: “Thật sao? Cảm ơn mẹ, con đi tìm cô ấy ngay, ngày mai, không! Tối nay, tối nay con dẫn cô ấy về nhà mình chơi ngay.”
Nói xong anh ta lập tức vội vàng chạy đi ra ngoài.
“Cái thằng bé này, thật đúng là…” Tề Nghênh Nghênh bất đắc dĩ bật cười, lại nghĩ đến chuyện phải đi tìm mua nhà cho thằng con trai cả, trong lòng lập tức lại vô cùng khó chịu.
Vào mùa đông tổ dân phố có rất nhiều công việc, chuyện phiền phức cũng nhiều hơn hẳn.
Mới sáng sớm Bạch Tú Tú đã đi đến phòng làm việc, bên này đã bận đến tối tăm mặt mày rồi.
Trong phòng, có sáu bảy người đến tìm bọn họ đòi phân xử.
Tiểu Đường còn chưa đến, Tiểu Tống và Triệu Minh đã bị mấy người này la lối đến nhức cả đầu.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú đến đây, Tiểu Tống giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Dì à, chị gái, hai người đừng cãi nhau nữa, chúng tôi có người có thể giải quyết cho hai người rồi nè.” Tiểu Tống nói, sau đó lập tức đẩy Bạch Tú Tú tiến lên trên.
Cô ấy nhỏ giọng nói với Bạch Tú Tú: “Tú Tú, cô mau giúp đỡ tôi đi, tôi thật sự không đối phó được mấy người này.”
Bạch Tú Tú còn chưa kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì thì đã bị một đám người vây quanh.
“Đồng chí, cô phải làm chủ cho chúng tôi đó.”
“Cái gì mà làm chủ cho bà chứ? Bà có biết lý lẽ không hả? Con gái tôi ở nhà họ Kiều mấy người đã bị tra tấn thành ra thế nào hả? Tôi muốn dẫn con gái tôi về mà mấy người còn không cho sao? Còn kêu người ta làm chủ cho mấy người? Bà có còn là người không hả?”
“Chuyện nhà mấy người cứ chờ lát nữa lại nói, đồng chí trẻ, cô phải xử lý chuyện này cho tôi đó, con dâu tôi khuyến khích con trai tôi đừng có hiếu với tôi. Ở trong nhà còn không cho tôi ăn miếng cơm nào, sao mạng tôi lại khổ như thế chứ…”
“Ngưu Đại Hoa bà đừng có mà ngang ngược, ai mà không cho chồng báo hiếu với bà hả? Là bà có cái gì đều cho con gái, tôi và chồng tôi, còn có con tôi nữa, tất cả đều sắp không sống nổi nữa rồi.”
“Năm ngoái người nhà họ Ngô mượn tôi năm mươi đồng, đến bây giờ còn chưa trả. Mấy ngày hôm trước còn trộm mất con gà nhà tôi, sáng hôm nay con nhà mấy người mới nói lỡ miệng. Mấy người cũng tự coi lại nhà mình đi.”
Những người này mỗi người một câu, Bạch Tú Tú nghe mà ù cả tai.
“Tú Tú, cô xem mới sáng sớm thôi, cũng không biết là có chuyện gì mà lại có nhiều người như thế. Bà chủ nhiệm Uông còn không có mặt ở đây, Tiểu Đường cũng chưa đến.” Tiểu Tống ngơ ngác, cô ấy tràn ngập chờ mong chờ Bạch Tú Tú giúp đỡ.
Bạch Tú Tú cũng nhức đầu theo, nhưng mà vẫn cứ phải làm việc.
Cô đang ở chỗ này, nếu đến lúc bà chủ nhiệm Uông đến mà vẫn còn lộn xộn như thế, bà chủ nhiệm Uông chắc chắn sẽ rất thất vọng về cô.
Cô còn đang chờ thăng chức phó chủ nhiệm nữa đó.
Chuyện đến tỉnh thành là chuyện của tương lai, cô ở nơi này lên chức phó chủ nhiệm, sau này muốn điều động lên tỉnh thành có lẽ cũng sẽ tiện hơn.
“Các thím các dì, chúng ta dừng lại trước, khoan cãi nhau đã. Chúng ta từ từ từng người một phát biểu, giải quyết từng chuyện một. Lúc nãy tôi nghe thấy có nhà ai mượn tiền không trả còn trộm gà nhà người khác đúng không? Chị Tống, chị đi giải quyết cho ông cụ đi. Con nít nhà người ta cũng đã nghe được rồi, không bằng chị đi tìm hiểu một chút đi?”
Bạch Tú Tú nhìn về phía Tiểu Tống.
Tiểu Tống lộ ra vẻ mặt do dự, cô ấy không muốn nhúng tay vào mấy chuyện này chút nào.
Bình thường khi bà chủ nhiệm Uông có mặt ở nơi này, đều là do bà chủ nhiệm Uông làm việc, có việc nữa thì lại gọi Tiểu Đường và Triệu Minh đi làm.
Cô ấy và những người khác đều trốn phía sau lười biếng.
Hoặc là viết một vài hồ sơ gì đó.
Rất hiếm có việc gì cần đến cô ấy làm việc.
“Ông ơi, đây là chị Tống của phòng làm việc cháu, chị Tống là nhân viên lâu năm ở nơi này, chắc chắn sẽ giải quyết rõ ràng cho ông. Rốt cuộc có chuyện gì thì ông cứ nói với chị ấy, nếu tổ dân phố chúng cháu không giải quyết được thì còn có thể đi báo công an giải quyết mà, đúng không? Nếu như tổ dân phố có thể giải quyết chuyện này rõ ràng thì chúng cháu cũng có thể điều giải, giải quyết chuyện này.”
Bạch Tú Tú mời ông cụ này đi đến vị trí bàn làm việc của chị Tống.
Ông cụ này trông cũng khoảng sáu mươi, sau khi ông ấy đi qua đó, bắt đầu kể lại chuyện hàng xóm nhà ông ấy mượn tiền và ăn trộm gà.
Tuy rằng Tiểu Tống rất muốn đùn đẩy chuyện này, nhưng ông cụ đã bắt đầu kể, cô ấy chỉ có thể lắng nghe, sau đó nghiêm túc ghi chép lại.
“Đồng chí trẻ à, cô phải cứu tôi đó, hai ngày nay tôi không được ăn cái gì. Con trai và con dâu tôi không muốn để tôi sống nữa, không cho tôi ăn cơm, còn muốn đuổi tôi đi. Năm ngoái chồng tôi vừa mới đi, năm nay bọn họ đã muốn ăn h.i.ế.p tôi rồi.”
Một bà già mặc áo bông màu lam vừa khóc vừa la, túm lấy ống tay áo của Bạch Tú Tú.