Tề Nghênh Nghênh vô cùng bất mãn nhưng cũng biết không thể nói mấy lời này trước mặt con trai cả.
Lão Hạ cũng biết chưa chắc người ta đã nhận quà cáp, ông ta chỉ muốn làm cho con trai xem mà thôi.
Tề Nghênh Nghênh đến phòng bếp, Hạ Toàn đang buồn bực ngồi ở đó, nấu cơm sớm như vậy làm gì, tới lúc ăn cơm Tiểu Thiên còn chưa về nhà đâu.
Thằng cả cũng thật là, đã nói sẽ không giận chó đánh mèo với Tiểu Thiên không phải sao? Tại sao không chịu đợi Tiểu Thiên về ăn cơm?
“Hạ Thành còn chưa về, ăn cơm sớm như vậy sao?” Hạ Toàn cũng không muốn chọc giận con cả, đành làm bộ quan tâm Hạ Thành.
“Kệ nó, trong tay nó có tiền, để hai vợ chồng nó ra ngoài ăn đi, không thì tới nhà cha vợ nó ăn, cả ngày nó vùi đầu ở đó, chẳng lẽ không ăn được một miếng cơm?” Hạ Chí Phi nhắc tới đứa con thứ hai là lại tức giận, đứa con này suốt ngày chỉ biết tới nhà vợ, lúc này mới kết hôn được bao lâu hả? Qua mấy năm nữa chắc nó sẽ trở thành con nhà người luôn mất.
Thấy Hạ Chí Phi hạ quyết tâm muốn ăn cơm trước nên Hạ Toàn cũng không nói nữa.
Tới giờ cơm chiều, hai vợ chồng Hạ Thành không về, Hạ Tuệ Tuệ bị đuổi đi, Hạ Thiên chưa đi làm về, Hạ Vi đau lòng ăn uống không vô nên trên bàn ăn chỉ còn lại vài người. Hạ Minh cảm thấy vô cùng may mắn vì anh chị cả tới đây, bằng không cậu ta sẽ nghẹn c.h.ế.t vì bầu không khí áp lực này. Cậu ta liên tiếp lùa cơm, những người khác cũng rất yên tĩnh.
Hạ Chí Phi chỉ lo gắp đồ ăn cho con trai lớn: “Thanh Hòa, không phải ngày mai con nghỉ làm sao? Con và vợ con đưa hai đứa nhỏ tới đây đi, nhà chúng ta tụ họp một hôm. Đã lâu rồi cha chưa gặp Minh Minh Nguyệt Nguyệt, lâu ngày hai đứa bé sẽ không thân quen với người ông này nữa.”
Hạ Chí Phi cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với hai đứa bé nhưng con trai cả quan trọng, hai đứa nhỏ của con trai đương nhiên cũng quan trọng.
“Gần đây trời lạnh, hai đứa nhỏ không ra ngoài được, nên chờ trời ấm lên đi.” Vương Thanh Hòa từ chối.
Con nít rất đơn thuần nên càng dễ cảm nhận được tình cảm của người khác. Cả nhà này chẳng yêu thương Minh Minh Nguyệt Nguyệt được bao nhiêu, lỡ đâu sự quan tâm và yêu thích giả dối của họ khiến hai đứa bé không vui thì phải làm sao? Bây giờ anh cũng chẳng có gì cần Hạ Chí Phi giúp đỡ nên cứ trực tiếp từ chối yêu cầu của Hạ Chí Phi là được. Hạ Chí Phi như vừa đ.ấ.m vào không khí, xấu hổ cúi đầu ăn cơm, trong lòng càng thêm nôn nóng, phải làm sao thì quan hệ giữa con trai cả và nhà ông ta mới tốt lên? Cũng đâu thể cứ nằng nặc đòi công bằng như vậy? Hạ Chí Phi cảm thấy bản thân đang bị uy hiếp.
Vương Thanh Hòa không biết ông ta nghĩ gì, anh cũng lười đoán.
Cả nhà Hạ Hữu Đức chỉ còn lại một mình Hạ Thiên ở chỗ này, mục tiêu tiếp theo chính là anh ta.
Ăn cơm chiều xong xuôi, Hạ Chí Phi lại tiễn Vương Thanh Hòa ra cửa, lần này còn cầm theo không ít thứ tốt, đều là thứ cả nhà tích trữ bao nhiêu năm nay, lúc Tề Nghênh Nghênh lấy ra, bà ta cảm thấy tim mình như đang nhỏ máu. Trong số đó còn có một gốc nhân sâm mười năm đấy! Thứ đó khó kiếm đến mức nào, nếu không phải ông Hạ yêu cầu, bà ta tuyệt đối không lấy ra.
“Vợ thằng cả, cha ra ngoài đi dạo, muộn chút sẽ về.” Hạ Toàn vẫn còn nhớ thương nhà con trai nhỏ, ăn no xong thì muốn tới đó ngay.
Tề Nghênh Nghênh cũng đoán được ông ta muốn đi đâu, bà ta không thèm quan tâm. Dù sao việc Hạ Tuệ Tuệ bị đuổi đi cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, đáng tiếc là Hạ Thiên còn chưa bị đuổi. Nếu Hạ Thiên cũng bị đuổi đi thì mới có thể nói là thiên hạ thái bình.
Hạ Toàn rời khỏi nhà, đầu tiên là đến đơn vị công tác của Hạ Thiên, đứng ngoài cửa chờ Hạ Thiên tan làm.
Hạ Thiên vừa rời khỏi đơn vị đã thấy ông nội đứng đó chờ, anh ta có chút kinh ngạc: “Ông nội? Trời lạnh như vậy, sao ông lại tới đây?”
Hạ Toàn đã lạnh đến mức mặt mày trắng bệch: “Tiểu Thiên, em gái cháu xảy ra chuyện rồi.”
“Tuệ Tuệ? Con bé làm sao?” Hạ Thiên không quá quan tâm tới chuyện của em gái, Tuệ Tuệ từ nhỏ đã lanh lợi, có thể xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì chứ?
“Nó và Kỷ Phong ngủ với nhau trên giường của Hạ Vi còn bị người ta phát hiện.” Hạ Toàn nhanh chóng nhỏ tiếng thuật lại tình huống cho cháu trai nghe, Hạ Thiên nghe xong chỉ biết ngẩn ra. Anh ta nghe hiểu từng chữ riêng biệt nhưng tại sao ghép lại thì chẳng khác gì thiên thư thế này?
“Hiện tại nó đã bị bác cả của cháu đuổi đi rồi, là do cha cháu cầu tình nên cháu mới không bị đuổi đi. Sau này cháu phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ bắt được nhược điểm. Bác dâu của cháu vốn đã không thích cháu, cả đám Hạ Vi cũng không thích. Trước khi ông và cha cháu đuổi được Vương Thanh Hòa kia đi thì cháu không được phép tùy hứng.” Hạ Toàn vô cùng lo lắng cho tương lai của cháu trai.
Hạ Thiên thật sự muốn mắng người, trưa nay anh ta đã nhịn đau lấy tiền mua đồng hồ, nghĩ rằng có thể khiến nhà bác cả thay đổi suy nghĩ, bây giờ lại nghe thấy em gái làm ra chuyện khó coi như vậy, Hạ Tuệ Tuệ kia không yên phận được sao? Đây không phải là rước phiền toái cho anh ta à?
“Ông nội, đồng hồ này hay là chờ đến hôm nào lại đưa?” Hạ Thiên lấy đồng hồ ra, bất đắc dĩ hỏi.
“Đưa ngay hôm nay! Bác cả của cháu dắt thằng con trai bảo bối tới nhà chủ nhiệm Chu làm việc ở Viện Trung y rồi, chúng ta về nhà cháu trước, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thuận tiện bàn tính bước tiếp theo phải làm thế nào. Đợi đến tối muộn cháu hẵng về nhà bác cả cháu, ông về trước, cháu về sau. Sau khi trở về thì lấy cái đồng hồ này ra rồi nhắc tới chuyện em gái cháu, nhớ là thái độ phải đàng hoàng một chút. Đúng rồi, lát nữa đi mua gì đó cho Hạ Vi đi.”
Hạ Toàn nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của Hạ Vi, cảm thấy chuyện này vẫn nên giải quyết từ chỗ Hạ Vi.
“Mua nữa à? Cháu đã tiêu nhiều tiền cho nhà bác cả như vậy rồi, nếu mua nữa thì trong tay cháu chẳng còn bao nhiêu tiền. Ông nội, cháu có đối tượng rồi, muốn theo đuổi cô ấy, kết hôn với cô ấy. Cô ấy là con gái của lãnh đạo xưởng, nếu có thể ở bên cạnh cô ấy, sau này có bác cả và cha cô ấy ủng hộ, cháu chắc chắn sẽ tiến rất xa.”
Hạ Thiên bắt đầu bánh vẽ, tuy đối phương còn chưa chấp nhận anh ta nhưng anh ta là người ưu tú nhất trong những người đang theo đuổi đối phương, đối phương đối xử với anh ta cũng khác với những người còn lại.
Hạ Toàn nghe vậy cũng vô cùng vui vẻ: “Tốt lắm, tốt lắm, không hổ là cháu ngoan của ông. Lát nữa lấy tiền của ông nội mua đồ cho Hạ Vi.”
“Cảm ơn ông nội, sau này cháu thành công, chắc chắn sẽ không quên ngài.” Hạ Thiên ra vẻ cảm động.
“Đứa nhỏ này, khách sáo với ông nội làm gì? Chúng ta về trước nhà cháu trước đi, ông nội nói cháu nghe, hôm nay ông nội đã xử lý xong chuyện công việc thời vụ rồi, chờ quay về nói với cha cháu, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm người nhà họ Vương tới đây.”
Hạ Toàn vô cùng phấn khích với tiền đồ của cháu trai, ngày lành của đứa con trai nhỏ trong tương lai vẫn phải dựa vào đứa cháu này.
“Ông nội, gọi những người đó tới tỉnh thành thật sự có thể đuổi Vương Thanh Hòa đi sao? Nếu bọn họ làm nên chuyện thì Vương Thanh Hòa đã không tới được tỉnh thành rồi.”