Nếu như bình thường, Hạ Chí Phi cũng để tuỳ ý bà ta.
Dù sao bưng chút đồ, cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Đám nhỏ làm vài việc, cũng bình thường.
Nhưng hôm nay vừa nghe lời hai vợ chồng này nói, trong lòng có hơi là lạ.
Hạ Chí Phi lạnh mặt: "Gọi Tiểu Bạch làm gì? Nó và Thanh Hoà mới tan tầm trở về, còn chưa được nghỉ ngơi một lúc đâu. Trong nhà có nhiều người rảnh rỗi như vậy, có ai không thể giúp bà một chút chứ?"
Tề Nghênh Nghênh bó tay rồi.
Lần này bà ta có thể xác định, Bạch Tú Tú chắc chắn đã cáo trạng, thế mà cô còn dám cáo trạng!
Tề Nghênh Nghênh cảm thấy oan ức: "Lão Hạ, không phải tôi chỉ bảo con dâu bê đồ ăn thôi sao? Cơm tôi cũng nấu xong rồi, nó bê một chút cũng không được sao? Không phải ông đã nói, chuyện trong nhà là do tôi quyết định à?"
"Tôi nói lời này là căn cứ vào sự tin tưởng lẫn nhau, Nghênh Nghênh, tôi có thể tin tưởng bà không?" Hạ Chí Phi rất đau đầu.
Tề Nghênh Nghênh bị nói như vậy cũng chột dạ.
Hạ Chí Phi nhìn thoáng qua Hạ Thành và vợ anh ta đang xem trò vui ở bên cạnh, khẽ chỉ vào anh ta: "Hạ Thành, con đi giúp đỡ mẹ con bê thức ăn lên đi."
"Cha, vợ con đang mang thai, con..." Hạ Thành phản xạ có điều kiện muốn từ chối.
"Vợ con mang thai, con cũng mang thai à?" Hạ Chí Phi sắp bị anh ta làm cho tức c.h.ế.t rồi, Hạ Thành nhanh chóng chạy tới.
Bất đắc dĩ bưng đồ ăn lên.
Đây sao có thể là việc của đàn ông làm chứ?
Tề Nghênh Nghênh thương con trai, muốn giúp đỡ.
"Không cho phép bà giúp đỡ, trong nhà này, ai không có việc làm thì đảm nhiệm việc nhà. Mẹ các con cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không thể vừa làm việc, vừa hầu hạ các con? Sau này Hạ Thành và Hạ Minh thay phiên nhau nấu cơm. Vi Vi đã đến tuổi lập gia đình, có thể hưởng phúc ở nhà được bao lâu nữa? Nó cũng không cần làm. Thằng cả và vợ nó, còn có vợ thằng hai, hai đứa có việc làm, một đứa mang thai. Đều không cần làm việc."
Hạ Chí Phi cảm thấy, có chuyện cần thiết phải phân chia cho rõ ràng.
Mặc dù hai vợ chồng thằng cả không ở đây, nhưng ngộ nhỡ sau này quay về nhà ăn một bữa cơm thì sao?
Ngộ nhỡ Nghênh Nghênh lại nghĩ không thông muốn tìm người ta gây phiền phức thì sao?
Bây giờ nói rõ rồi sau này Nghênh Nghênh sẽ không có chỗ để làm loạn nữa.
Tề Nghênh Nghênh không nghĩ tới chồng mình nhẫn tâm như vậy, dứt khoát như vậy.
Bà Nguỵ ở trên phòng Hạ Vi dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ vừa xuống đã nghe thấy một trận náo nhiệt như vậy.
Ngược lại có cái nhìn khác về cha ruột của con rể, còn tưởng rằng giống như mẹ anh đều là người thiên vị đến cực hạn.
Cũng may.
"Lão Hạ, Hạ Thành và Hạ Minh nhà chúng ta đã bao giờ làm việc này đâu?" Lúc này Tề Nghênh Nghênh cũng có hơi hận mình, làm sao lại kiếm chuyện với Bạch Tú Tú chứ.
Không gây chuyện với Bạch Tú Tú, lão Hạ cũng sẽ không tức giận bắt hai đứa con trai làm việc của phụ nữ.
"Trước kia không biết, về sau sẽ biết. Hai đứa nó như này, công việc đang tốt đẹp lại làm cho mất đi, về sau ở nhà, ngoan ngoãn làm việc nhà một chút, đối với nhà gái cũng coi như là đền bù một chút tổn thất. Được rồi, nhanh ăn cơm thôi. Ăn cơm xong, chúng ta đều đi giúp hai vợ chồng thằng cả dọn nhà. Nhà mới không phải đã chuẩn bị xong rồi hay sao? Nhanh để cho con dọn đến đó đi. Buổi tối bọn nó còn có việc phải vào trong huyện một chuyến, đừng làm chậm trễ."
Hạ Chí Phi lạnh mặt, nhanh chóng phân phó những chuyện tiếp theo.
Giọng của Tề Nghênh Nghênh lập tức trở nên the thé: "Cái gì? Hôm nay đã dọn nhà? Sao vậy được chứ? Vậy..."
Bà ta còn chưa nghĩ ra làm sao để Hạ Thành cũng đến ở cùng.
"Không có gì mà không được cả, nhà chính là mua cho con, ngày nào cũng được. Nhanh ăn cơm đi, Hạ Minh, con cũng đừng giả bộ chết, cũng tới cùng để giúp đỡ."
Hạ Chí Phi trừng mắt liếc nhìn Hạ Minh đang lén lút cười trộm, Hạ Minh lập tức không cười nổi nữa.
Cậu ta gục đầu xuống, vô cùng ấm ức cùng nhau đi giúp đỡ.
Đến giờ cơm chiều, Hạ Toàn nhìn thấy dường như cả gia đình con trai cả lập tức yên lặng lại, còn cảm thấy có chút quái dị.
Nhanh quá rồi đó.
Nhưng mà như thế cũng tốt, ông ta cũng có thể nhắc đến cả gia đình Hạ Hữu Đức.
Hạ Toàn nhìn bầu không khí của mọi người, ho khan vài tiếng thật mạnh.
Hạ Chí Phi vừa nghe tiếng cha ho khan, vội quan tâm hỏi ông ta bị làm sao thế: “Cha, cha bị làm sao thế? Khó chịu ở đâu sao?”
Hạ Toàn thở dài, làm ra vẻ vô cùng đau buồn nói: “Cha không có việc gì, chỉ là nhìn thấy cả gia đình con đoàn viên, hòa thuận vui vẻ, con cái trong nhà con, thằng cả cũng đã có con, thằng hai đã kết hôn, đến cả thằng ba cũng trở nên ngoan ngoãn hơn không ít. Hôn sự của Vi Vi cũng không cần phải lo lắng. Cả gia đình con là càng ngày càng tốt, chỉ là nhìn mấy đứa, cha cũng nhịn không được nhớ đến gia đình Hữu Đức. Hữu Đức thật sự là quá vô dụng, nếu không phải nó hồ đồ làm ra chuyện sai lầm, cuộc sống nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng trở nên nhộn nhịp. Hiện tại lại thành ra thế này…”
“Haizz!”
Hạ Chí Phi không nghĩ đến là vì chuyện Hạ Hữu Đức, nhíu mày lại.
Ông ta đã đối xử với đứa em trai kia khá tốt, đến cả chuyện lớn như thế, ông ta cũng đều lựa chọn để đứa con trai mới tìm về chịu ấm ức, không tìm lại công bằng cho anh.
Ngược lại chừa cho gia đình Hạ Hữu Đức một con đường sống.
Sao lúc này cha lại nhắc đến gia đình Hạ Hữu Đức nữa?
Đây chẳng phải là cố ý làm hai vợ chồng thằng cả khó chịu sao?
Vì Hạ Hữu Đức, ông ta thậm chí còn không dám nhắc đến chuyện sửa họ với con trai cả.
Cha còn muốn thế nào nữa?
Hạ Chí Phi không vui nhíu mày lại, làm trong lòng Tề Nghênh Nghênh vô cùng vui vẻ, cha sốt ruột quá rồi!
Bà ta nghĩ thầm, nhanh chóng chộp lấy cơ hội lập tức khóc lóc: “Cha, cha nói đến gia đình Hữu Đức là con lại khó chịu. Mấy năm nay hai vợ chồng con đối xử với chú ấy còn chưa đủ tốt sao, sao chú ấy lại có thể làm ra loại chuyện đó được chứ? Hiện tại thằng cả quay về cũng không thân thiết với con, đây đều là lỗi của cả gia đình Hữu Đức. Với lại không phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao? Tết nhất lễ lạc vẫn sẽ cho bọn họ đến đây gặp mặt tụ họp. Cha còn muốn thế nào nữa?”
Hạ Toàn buồn bực, xem ra hiện tại nhắc đến chuyện này có hơi sớm!
Hạ Toàn xấu hổ co giật khóe môi: “Không có, cha chỉ là nhìn thấy thằng bé Thanh Hòa là lại nghĩ đến Hạ Thiên. Thằng bé kia cũng rất thông minh, nếu nhà họ Hạ chúng ta có thể có thêm vài đứa con cháu giỏi giang thì cha c.h.ế.t cũng nhắm mắt.”
“Cha, cha đừng có nói đến chuyện sống c.h.ế.t mãi, cha mới hưởng phúc được bao lâu chứ? Nếu như cha nhớ Hạ Thiên thì…”
Hạ Chí Phi nghĩ không bằng đón Hạ Thiên đến đây ở.
Lại bị Tề Nghênh Nghênh đạp cho một phát.
Tề Nghênh Nghênh khóc càng thê thảm hơn: “Thằng bé Hạ Thiên rất ngoan, nhưng mà con nhìn thấy Hạ Thiên là sẽ nhớ đến con trai cả của con ở bên ngoài chịu đủ ấm ức, hiện tại mới có thể quay về. Hạ Thiên càng giỏi, con càng khó chịu.”
Về chuyện này thì Hạ Chí Phi cũng có chút đồng cảm.
Trong nháy mắt này, ý định đón Hạ Thiên về ở lập tức biến mất sạch sẽ.
“Cha, sau này ở nhà con cha cố gắng hạn chế đừng nhắc đến gia đình thằng ba nữa, nếu không thì con bảo chị hai có thời gian rảnh đến thăm cha được không?” Hạ Chí Phi quyết đoán từ chối lời thăm dò nói bóng nói gió của Hạ Toàn.
Hạ Toàn thấy chuyện này không thành công, cũng không nói thêm nữa.
Suốt toàn bộ quá trình, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đều đang hóng chuyện.
Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Tề Nghênh Nghênh đón bọn họ về, mục đích chính là làm gia đình Hạ Hữu Đức không thể quay về nữa.