Dọc theo đường đi chị ba Chu cứ luôn nhìn chằm chằm vào mấy thứ bọn họ đang cầm, mặt mày hớn hở: “Anh cả với anh hai đã về rồi, tối nay nhà chúng ta nhộn nhịp lắm. Đúng rồi, Kiều Kiều. Chuyện lúc trước em nói với chị, rốt cuộc là đến chừng nào?”
“Chuyện gì thế?” Vương Thanh Kỳ cũng tò mò.
“Liên quan gì đến anh? Anh cầm đồ đi vào trước đi, em có chuyện muốn nói với chị ba.” Hiện tại Chu Kiều Kiều cũng không hiền hòa gì với Vương Thanh Kỳ nữa.
Người nhà họ Vương chẳng có ai là tốt lành, trước khi kết hôn Vương Thanh Kỳ còn nói cái gì mà cha mẹ thương anh ta nhất, hiện tại còn không phải là không muốn bỏ tiền sao?
Vương Thanh Kỳ cũng thế, nói sẽ đối xử tốt với cô ta, nhưng không phải vẫn cứ bắt cô ta làm việc sao?
Nếu như không có Bạch Tú Tú để so sánh thì cô ta cũng nhận. Nhưng Bạch Tú Tú sống tốt hơn cô ta, chỉ cần nghĩ đến chuyện này là cô ta lại không cam lòng.
“Chị ba, em nghe nói lại thêm vài ngày nữa là đại đội của chúng ta sẽ tổ chức cho ba thôn cùng nhau vớt cá, đến lúc đó em sẽ lừa Bạch Tú Tú ra ngoài, chị tìm cơ hội ra tay được không? Vị trí lòng sông nhiều đá nhất chính là vị trí tốt nhất.”
Chu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện tiếp theo đó, cô ta lập tức vui vẻ.
Hiện tại là cuối mùa thu, nếu rơi xuống sông, cho dù có cứu lên kịp lúc thì cũng sẽ mắc phải một đống bệnh. Với lại lúc bắt cá sẽ có một đống người nhìn, toàn thân cô ướt đẫm, để người ta nhìn thấy thì.
Cô ta cũng không tin anh cả sẽ không chê Bạch Tú Tú.
Tốt nhất là Bạch Tú Tú có thể chết.
Nhưng mà cho dù là c.h.ế.t hay sống, cô cũng đừng hòng được yên.
“Không phải chị nói chứ em út à, rốt cuộc thì em có thù hằn gì với chị dâu cả của em thế? Chúng ta làm loại chuyện thất đức này, lỡ như sau này gặp báo ứng thì phải làm sao đây? Hơn nữa em nói coi đang sống yên lành, lỡ như xảy ra chuyện sai sót gì thì sao?”
Chị ba Chu lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Chuyện này cô ta thật sự không muốn đi làm, nhưng em gái lại nói là sẽ nghĩ cách giúp chồng cô ta, làm chồng cô ta cũng có công việc.
Cô ta biết em út rất may mắn, lỡ như thành công thì sao?
Con sông trong thôn chắc là sẽ không c.h.ế.t người đâu nhỉ?
Trong lòng chị ba Chu thầm cầu nguyện cho đừng xảy ra chuyện gì.
Chu Kiều Kiều nghe thấy cô ta có vẻ như đang muốn rút lui có trật tự, không vui: “Sao nào? Hiện tại chị lại hối hận à?”
“Không phải, chị chỉ là đang nghĩ đừng có rảnh rỗi tự tìm chuyện phiền phức cho mình.” Chị ba Chu thật sự không rõ, đang yên đang lành tại sao lại phải làm chuyện ác độc như thế chứ?
Chu Kiều Kiều cười lạnh, gương mặt bình thường còn khá xinh đẹp hiện tại lại trông vô cùng đáng sợ.
“Em ghét cô ta đó, cái gì em cũng tốt hơn cô ta, cô ta không cần làm cái gì lại có thể sống sung sướng hơn em. Làm gì có chuyện hời như thế chứ? Không phải cô ta chỉ là gả được cho một người đàn ông tốt thôi sao?” Chu Kiều Kiều càng nói càng kích động.
Chị ba Chu lập tức yên lặng.
Đừng có nói là em út ưng ý chồng của chị dâu cả đó nha?
Vậy chẳng phải là con trai cả nhà chồng cô ta sao?
Em út đúng là quá đáng sợ.
Nhưng mà Vương Thanh Hòa đúng là rất giỏi làm việc, nếu như sau này anh có thể nghe lời em út, nhà bọn họ cũng sẽ được thơm lây theo sao?
“Dù sao chị đừng có hỏi nhiều quá, cứ làm theo những gì em nói là được, bảo đảm sẽ không có chuyện gì. Được rồi, chúng ta mau về nhà đi, em còn có chuyện muốn nói với mẹ.” Chu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện vay tiền là lại rầu muốn chết.
Địa vị của cô ta ở trong nhà không thấp, nhưng dù sao cũng đã gả chồng rồi.
Số tiền này thật sự rất khó mượn, nói không chừng còn phải tổn thất rất nhiều.
Nhà họ Vương.
Vương Thủ Thành suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn là để ông ta tự đi nói chuyện với thằng con thứ hai.
Cho nên ông ta gõ nhẹ vào tấm cửa ngăn cách.
Vương Thanh Phú đã biết là có chuyện gì, nghe được tiếng gõ cửa, bình tĩnh mở cửa ra.
Nhìn con thứ hai, Vương Thủ Thành nói rất thẳng thừng: “Thằng hai à, hôm nay cha nghe mẹ của con nói là bà ta sẽ bỏ tiền mua công việc cho hai đứa đúng không? Chuyện này là do mẹ của con quá thiên vị cho hai đứa. Nhưng mà cha cũng không đồng ý được, đây là vì muốn tốt cho tình cảm của mấy anh em bọn con.”
Vương Thanh Phú cạn lời rồi, rõ ràng là ông ta keo kiệt không muốn cho bọn họ, vậy mà lại nói nghe êm tai ghê.
Thấy con trai không tin tưởng mình, trong lòng Vương Thủ Thành cũng rất sầu, mấy đứa con trai của ông ta đều theo tính mẹ, chỉ muốn có được lợi ích rõ ràng.
Thật sự chẳng biết di truyền ưu điểm của ông ta chút nào.
“Mấy năm nay cha vẫn luôn thương con và thằng năm nhất. Nhưng mà cũng không thể làm quá đáng quá. Mấy đứa anh em khác của con cũng không phải người ngu, dạo gần đây mấy đứa cũng dành dụm được không ít tiền. Con cho rằng vì sao cha lại đồng ý cho bọn con tự giữ lấy một phần tiền chứ? Còn không phải là vì con và thằng năm sao?”
Vương Thủ Thành thở dài.
Giống như đã quá thất vọng với con trai.
Vương Thanh Phú lai càng cạn lời hơn, chứ không phải là bởi vì anh cả và chị cả làm ầm lên, cho nên ông ta mới chia tiền cho bọn họ à?
Nhưng mà ông ta muốn lật lọng, dù sao cũng phải cho anh ta một chút ích lợi mới được.
Trong lòng Vương Thanh Phú âm thầm tính toán, lập tức quỳ gối xuống trước mặt ông ta: “Cha, cha thương yêu con, con đều biết hết. Nhưng mà trong lòng con cũng rất khổ, con và Tiểu Nga chỉ có một chút tiền, còn có muốn bồi bổ một chút, để Tiểu Nga sinh cho con một đứa con trai. Chờ thêm hai ba năm nữa là con trai của anh cả đã có thể đi học rồi, con trai của con còn chưa ra đời nữa.”
“Bồi bổ cơ thể thì cần bao nhiêu tiền chứ? Nhà chúng ta sắp được chia lương thực rồi, đến lúc đó bảo mẹ của con đổi một ít trứng gà về ăn” Vương Thủ Thành nghe anh ta nói chỉ là vì miếng ăn, cũng không lo lắng.
Ăn vài thứ thì tốn bao nhiêu chứ?
“Cảm ơn cha, chuyện mua công việc này, con và Tiểu Nga sẽ tự nghĩ cách. Cha mẹ đã trả giá nhiều như thế vì con, con cũng không thể gặp chuyện gì đều dựa vào cha mẹ được.” Vương Thanh Phú thấy đã được lợi rồi lập tức dừng lại.
Cha không cho bọn họ tiền, cho dù anh ta có làm ầm lên thì cha cũng sẽ không thay đổi ý kiến.
Còn không bằng tranh thủ cơ hội này kiếm lại một ít lợi ích nhỏ.
Anh cả cũng đã có trứng gà để ăn, tại sao anh ta lại không có chứ?
Anh cả ăn trứng gà còn phải chia cho chị cả và hai đứa con, anh ta thì không cần.
“Vẫn là con ngoan ngoãn. Con cứ yên tâm, không bao lâu sau, số tiền mà con tổn thất đều sẽ kiếm lại hết.” Vương Thủ Thành đã đạt được mục đích, nói chuyện cũng hiền hòa hơn rất nhiều.
“Cha đi ra ngoài dạo, thằng hai, con cũng đừng nghỉ ngơi quá lâu, lát nữa lại đi ra ngoài tranh thủ làm cho xong công việc sửa nhà còn lại luôn đi. Vài hôm nữa trời sẽ lạnh, lại không kịp tô tường nữa.” Vương Thủ Thành nói xong lập tức rời đi.
Lưu Tiểu Nga nghĩ đến chuyện nhà bọn họ phải bỏ tiền là lại muốn khóc: “Anh xem đi? Em nói không sai đúng không?”
“Được rồi, khóc sướt mướt làm cái gì nữa? Tạm thời gom đủ tiền trong nhà chúng ta trước đi, với lại cha nói sẽ bồi thường trứng gà cho chúng ta ăn, em cũng đừng tham ăn ăn vụng hết của anh đó. Đó là để anh bồi bổ cơ thể, sau này sinh con trai.” Tâm trạng của Vương Thanh Phú cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhìn thấy dáng vẻ như oán phụ của Lưu Tiểu Nga thì lại càng không vui hơn.
Lưu Tiểu Nga không hề nghĩ ngợi đồng ý lời anh ta ngay: “Anh cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ không ăn. Anh cứ bồi bổ cơ thể, chúng ta sinh con trai mới là quan trọng nhất.”
“Ừ, anh đi làm việc, em cũng mau đi ra phòng bếp làm việc đi. Sau này em làm việc nhà nhiều hơn một chút, nhất là chuyện trong phòng bếp đó.” Vương Thanh Phú suy đoán, cha mẹ là chẳng có bản lĩnh kiếm tiền gì.
Lúc nãy cha lại nói năng tự tin như thế, có lẽ là hai vợ chồng thằng năm lại có ý đồ xấu gì nữa.
Cho dù là ai, chỉ cần có thể làm anh ta trở thành công nhân, làm anh ta kiếm được tiền là được rồi.
Lưu Tiểu Nga không ngờ rằng chồng cô ta lại bắt cô ta làm việc nhiều hơn nữa, không nhịn được lại khóc: “Trong cái nhà này có chuyện gì mà em không làm chứ? Anh nhìn chị cả ở phòng kế bên đi, chị ta có phải làm cái gì đâu, suốt ngày cứ giả vờ bị bệnh. Anh lại nhìn vợ thằng năm xem, cô ta vừa mới gả đến, cha mẹ đã chiều nó rồi. Vợ thằng ba và vợ thằng tư cũng lười biếng muốn chết. Chỉ có một mình em là khác, có chuyện gì cha mẹ cũng đều sai em đi làm. Đến cả anh cũng không thèm quan tâm em.”