Người nhà mẹ đẻ nói sẽ giúp cô ta, lại có thể giúp được bao nhiêu chứ?
Đều phải có ích lợi mới được.
Hiện tại cô ta nhất định phải lung lạc được Vương Thanh Kỳ, quan trọng nhất chính là cô ta tuyệt đối không thể thua Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú có một người chồng tốt, vậy Vương Thanh Kỳ cũng phải trở thành một người chồng tốt.
Vương Thanh Kỳ bị Chu Kiều Kiều nói, không dám hé răng.
“Ít nhất thì anh cũng phải biết đau lòng em chứ, anh nhìn chị cả xem, chị ta có phải làm cái gì đâu, anh cả còn giặt quần áo cho chị ta nữa. Hôm nay lạnh như thế, em đi giặt quần áo, lỡ tay chân lạnh bị bệnh thì sao, anh là đàn ông…”
Chu Kiều Kiều tủi thân lên án đủ loại hành vi không tốt của Vương Thanh Kỳ.
Vương Thanh Kỳ nghe đến giặt quần áo, lập tức không chịu nghe nữa: “Sao nào? Em muốn anh bắt chước học theo anh cả vô dụng kia đó hả? Anh nói cho em biết, chuyện này là không được. Anh là đàn ông lại đi giặt quần áo cho phụ nữ mà còn coi được sao? Cùng lắm thì em bắt chị hai giặt cho em, anh thấy chị hai rất nghe lời em mà. Dù sao anh sẽ không làm. Anh không giống anh cả, anh giỏi hơn anh cả rất nhiều.”
Giờ phút này, Chu Kiều Kiều lại càng oán hận Bạch Tú Tú hơn nữa.
Cô ta giúp đỡ Vương Thanh Kỳ nhiều như thế, anh ta lại chưa từng nói sẽ giặt quần áo cho cô ta. Bạch Tú Tú thì chẳng làm cái gì cả, cô ta thua kém con nhỏ đê tiện kia chỗ nào chứ?
Buổi tối.
Người nhà họ Vương dọn dẹp sạch sẽ khu vực quanh đống phân, lại dọn dẹp sân, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Bữa cơm ngày hôm nay vốn dĩ đến lượt Chu Kiều Kiều nấu, cuối cùng lại được Lưu Tiểu Nga nấu giúp.
Đồ ăn dạo gần đây của nhà họ Vương gần như chỉ còn lại một món cố định, cải trắng nấu nước trong, không có một giọt dầu, chủ yếu là để những lúc ăn bánh bột bắp trộn trấu bị sặc thì có thể húp một ít nước canh để dịu lại.
Chờ ăn cơm xong, cả gia đình cũng chưa rời đi ngay.
Hôm nay bị Triệu Quế Phân và hai vợ chồng thằng năm quậy một trận, nhưng mà không có ai quên cả, bọn họ còn chưa chia tiền!
“Thằng hai, hôm nay hai đứa đi bán nhân sâm, bán được bao nhiêu tiền?” Vương Thủ Thành quan tâm chuyện này nhất.
Bọn họ vừa về lại gặp đúng lúc chuyện bà già bị rơi vào hố phân, ông ta cũng không kịp hỏi chuyện này.
Nhắc đến chuyện này, Vương Thanh Phú khó giấu được vẻ hưng phấn, nhanh chóng lấy tiền ra nói: “Cha, hai cây nhân sâm bán được sáu trăm đồng.”
Sáu trăm?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Thúy Hoa là không đúng lắm, hai cây nhân sâm này nhìn kiểu gì cũng thấy tốt hơn cây của chị cả đào, sao lại bằng giá với cây của chị cả thế?
Có khi nào anh hai và anh cả lén giấu tiền đi không?
Chắc là không có chuyện đó đâu nhỉ.
Dù sao thì anh hai vẫn luôn rất ghét anh cả.
Bạch Tú Tú cũng khá kinh ngạc, cô còn tưởng rằng có thể bán được nhiều tiền hơn.
Cô khó hiểu nhìn về phía chồng của mình.
Vương Thanh Hòa vẽ một cái vòng tròn vào lòng bàn tay của cô, trong lòng Bạch Tú Tú lập tức hiểu ra, anh lén giấu tiền riêng.
Không ngờ anh còn có thể thuyết phục được chú hai.
“Chỉ có nhiêu đây thôi? Thứ này quý giá lắm đó, có phải hai đứa bị người ta lừa rồi không?” Trong lòng Vương Thủ Thành không hài lòng cho lắm. Tuy rằng thằng hai đồng lòng với ông ta, nhưng lỡ như anh ta cũng có ý đồ khác, lén giấu tiền rồi chia của riêng với thằng cả thì sao?
“Cha, bọn con đi đến tiệm thuốc của bệnh viện lớn đó, giá cả ghi rất rõ rằng, là tiệm thuốc mà bọn con đi bán hoàng kỳ lần trước đó.” Trong lòng Vương lão nhị có chút chột dạ, nhưng mà lại nghĩ bọn họ cũng sẽ không đi hỏi, cho dù có hỏi, anh ta chỉ cần không chịu nhận là được rồi.
“Ngu xuẩn! Sao có thể bán thứ này cho tiệm thuốc được chứ? Bọn họ sao đưa ra giá cao thu mua được? Mấy đứa thật là, đưa số tiền này cho cha, cha cầm…”
“Cha, số tiền này thì không cần cha chia đâu, cũng không cần trích một nửa cho cha mẹ. Số tiền này coi như là tiền của phi nghĩa từ trên trời giáng xuống, mọi người cứ chia đều hết luôn đi ha? Thím tư còn vì chuyện này mà gãy chân nữa kìa, nếu trích ra một nửa thì mọi người cũng không còn phân được bao nhiêu tiền.”
Bạch Tú Tú bỗng nhiên mở miệng.
Mấy ngày nay cô đều không để Vương Thủ Thành nói hết lời.
Vương Thủ Thành vốn muốn để ông ta cầm, đến lúc đó không cho nhà thằng cả, bọn họ cũng không có cách nào.
Nghe Bạch Tú Tú lại ngắt lời, trong lòng ông ta càng nghẹn đến luống cuống.
Sau khi Bạch Tú Tú mở miệng, Vương Thanh Hòa liền nháy mắt với Vương Thanh Phú.
Vương Thanh Phú nghĩ đến ước định trước đó với anh, liền lưu loát bắt đầu đếm tiền, cả nhà liền phải chia như thế.
"Các con làm gì vậy? Cha còn chưa đồng ý mà!" Vương Thủ Thành không ngờ rằng, mấy đứa con trai này lại không đợi ông ta đồng ý đã muốn chia tiền?
"Cha, cha mẹ muốn tìm việc làm cho anh hai và thằng năm, chúng con chấp nhận. Nhưng cha mẹ tốt xấu gì cũng phải đền bù cho chúng con một chút, tiền này để ở chỗ cha mẹ, sau này đều dùng cho anh hai và thằng năm.” Lão Tam Vương Thanh Chính nhìn thấy tiền, lập tức đào ngũ.
"Đúng vậy, cha, cha cũng không thể quá bất công." Vương Lão Tứ nhìn thấy tiền, trong đầu cũng nóng lên.
Đây đều là những tờ đại đoàn kết mới tinh.
Vương Thủ Thành nhìn mấy đứa con trai khiến người bực mình này, bọn họ có phải là bị ngốc hay không? Tiền này sau này nhà mình chia ra, tiết kiệm được bao nhiêu?
Nhưng trong lòng ông ta cũng không thể nói cho bọn họ biết, dù sao chuyện này, nhiều thêm một người biết, sẽ có thêm một chút nguy hiểm.
"Được, vậy thì chia. Mỗi người chia một trăm, cha và mẹ các con cũng chia một trăm."
Vương Thủ Thành đau lòng nhìn số tiền này rơi vào trong tay con trai cả, cảm thấy chuyện đuổi bọn họ ra ngoài, để bọn họ không phân được chút đồ vật nào, nhất định phải lập tức hành động.
Cả nhà chia tiền, đều hài lòng ra ngoài.
Sau khi trở về phòng, Vương Thanh Hòa liền đem tiền anh và Vương Thanh Phú giấu để chia riêng, đưa cho vợ mình: "Hai cây nhân sâm kia tổng cộng bán được bảy trăm, anh và thằng hai mỗi người chia một nửa."
Bạch Tú Tú có chút kinh ngạc: "Anh lại có thể thuyết phục anh ta? Anh ta và cha mẹ một lòng."
Vương Thanh Hòa nghe vậy cười cười, có chút ý vị thâm trường: "Người dù có một lòng, gặp phải tiền, cùng tiền đồ của chính anh ta đều sẽ thay đổi thôi. Nó và cha đều có tính cách như nhau."
Bạch Tú Tú cũng rất đồng ý, cầm tiền đưa hai mươi tệ cho Vương Thanh Hòa: "Mấy ngày nay anh phải làm công việc, tìm người tung tin đồn cũng phải tốn tiền, trên người phải mang đủ tiền."
Vương Thanh Hòa nhìn tiền, số tiền có thể tùy ý chi phối trong thời gian này có được còn nhiều hơn mấy năm nay kết hôn với vợ mình cộng lại.
"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ đi tìm người hỗ trợ xử lý." Vương Thanh Hòa đối với chuyện này, trong lòng đã có dự định.
Chuyện này, cùng chuyện của người nhà họ Chu vừa vặn đều phải dùng người.
Chuyện này không khó, nhưng...
Vương Thanh Hòa có chút bất an nhìn vợ: "Tú Tú, mấy ngày nay anh thấy sức nhẫn nại của cha đã đến cực hạn, bọn họ coi tiền rất kỹ, em muốn bọn họ phun tiền đã cất giấu ra, đại khái bọn họ sẽ nghĩ làm sao để đuổi chúng ta ra khỏi cửa.
Ban ngày anh không ở nhà, anh lo lắng bọn họ sẽ làm gì em."
"Yên tâm, em biết, bọn họ cái gì cũng không làm được đâu. Anh chỉ cần lan truyền tin đồn, lại tìm người đáng tin cậy, từ chỗ hai vợ chồng già bọn họ đòi thêm chút tiền, tính toán mấy năm nay, ba bốn ngàn, bọn họ tuyệt đối có. Không có, cứ để cho bọn họ mượn."
Khăn quàng cổ trong tay Bạch Tú Tú cũng sắp được đan xong, nhìn chiều dài, đại khái cần khoảng hai giờ nữa là xong.
Trong lòng tính toán hai vợ chồng nhà họ Vương khi nào chó cùng rứt giậu.
Thứ cô muốn, là tất cả tiền của người nhà họ Vương.
Cẩn thận tính toán, người nhà họ Vương thật đúng là có tiền.
Nhà họ Vương ít con cháu, ăn uống cũng không tốt, cưới con dâu cơ bản đều không tốn tiền, hơn nữa hàng năm bọn họ đều để chồng cô lên núi săn thú, một năm tiền dư nhiều hơn bất kỳ nhà nào trong thôn.
Vương Thanh Hòa đối với điều vợ mình muốn, luôn luôn không từ chối: "Được, anh sẽ tìm quan hệ đáng tin cậy. Anh đi nấu nước cho em trước, em nghỉ một lát đi."
Anh nói xong liền đi ra ngoài.