“Cháu à, đừng buồn, ông ngoại làm chủ cho cháu. Ông bảo bọn họ xin lỗi cháu, nhất định phải giáp mặt xin lỗi!” Tề Thế Trung vừa dứt lời đã muốn đi tìm đám người kia tính sổ.
“Không cần, tôi cũng không định tha thứ cho bọn họ, cũng không cần phải tha thứ bọn họ. Tôi cũng chẳng cùng họ với nhà đó, cũng chưa từng gọi hai người đó là cha mẹ. Ngài tới đây tôi cũng cảm thấy rất vui, nhưng nếu là có liên quan tới bọn họ... vậy sau này cũng không cần tới nữa.”
Sau vài lần lựa chọn của Hạ Chí Phi, Vương Thanh Hòa đã không muốn tha thứ cho cả nhà đó nữa. Anh có gia đình của mình, ở đó có người mà có nằm mơ anh cũng muốn bảo vệ, anh đã đủ hạnh phúc rồi, không cần người ngoài xen vào.
Tề Thế Trung sửng sốt, ông ấy yên lặng nhìn cháu ngoại. Ông ấy rất có mắt nhìn người, những lời đứa nhỏ này nói không có một câu nào bắt nguồn từ sự đau lòng, chỉ đơn giản là nói ra lời thật lòng mà thôi, chứng tỏ là đã quá mức buồn lòng rồi. Vả lại thằng bé đã có vợ có con, cũng chẳng phải người cô độc. Là đứa con gái không ra gì của ông ấy không có may mắn. Tề Thế Trung là một người sáng suốt, thấy cháu ngoại có thái độ như vậy thì cũng mỉm cười ôn hòa: “Được, ông ngoại nghe cháu. Chúng ta là chúng ta, sau này cháu là cháu ngoại của ông, không phải con trai của bọn nó. Hôm nay ông và bà ngoại cháu tới đây là để thăm cháu, vẫn là câu nói kia, rảnh rỗi thì về thăm ông bà, nhà ông cũng sẽ thường đến thăm cháu. Xuân Hoa, đưa đồ cho bọn nhỏ đi.” Tề Thế Trung thúc giục vợ bỏ đống đồ trên tay xuống, bên trong đều là thịt và trứng gà, còn có một ít táo, rõ ràng là lo nhà Vương Thanh Hòa ăn không được tốt.
“Thấy cháu vẫn ổn là ông ngoại yên tâm rồi.” Tề Thế Trung chuẩn bị cùng vợ về nhà.
Vương Thanh Hòa nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn ngài.”
“Cháu ngoan, giữa chúng ta mà cảm ơn gì chứ? Có thời gian thì cứ tới thăm ông. Lúc cháu tới chắc chắn sẽ không gặp những người mà cháu không thích, ông ngoại bảo đảm.” Tề Thế Trung hứa hẹn với Vương Thanh Hòa.
“Cháu tiễn ngài.” Vương Thanh Hòa chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tú Tú nhanh chóng đi tìm bốn lon đồ hộp.
Chờ đưa hai ông bà cụ ra cổng, Vương Thanh Hòa cũng chất quà lên cho bọn họ: “Hay là để cháu đưa hai người về.”
“Không cần, cháu vừa từ chỗ thầy cháu về đúng không, đã mệt lắm rồi.” Tề Thế Trung cố gắng đè nén không đồng ý, đùa gì chứ? Ông ấy còn phải đi mắng con gái và con rể, sao có thể để cháu ngoại thấy chứ?
Vương Thanh Hòa thấy hai người một mực không chịu thì tiễn bọn họ tới chỗ có ánh đèn rồi mới trở về.
Tề Thế Trung rời khỏi nhà Vương Thanh Hòa thì lập tức tới thẳng nhà họ Hạ.
Quách Xuân Hoa thấy ông cụ đang muốn đi giáo huấn con gái và con rể, cũng vội vàng ngăn lại: “Ông à, lúc này ông không thể đến đó mắng con gái được. Dù nó làm sai thì nó cũng có nỗi khổ mà, ông thông cảm cho nó một chút.”
“Bà bớt chiều nó đi, cũng do bà chiều mà ra đấy!” Tề Thế Trung căn bản không nghe, nỗi khổ gì? Con gái có khổ bằng đứa nhỏ kia sao?
“Ông à, chuyện cũng đã như vậy rồi, chúng ta mạnh ai nấy lo, bây giờ ông mắng Nghênh Nghênh cũng vô dụng.” Quách Xuân Hoa vẫn luôn cảm thấy mấy năm nay con gái quá vất vả. Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao có thể đối xử ôn nhu với người khác chứ?
“Đã như vậy thì cũng phải mắng!” Tề Thế Trung không màng sự ngăn cản của vợ, tức tốc chạy tới nhà họ Hạ, lúc đến nơi thì Hạ Chí Phi còn chưa về.
Tề Nghênh Nghênh đang ở trong nhà vui vẻ, thấy cha mẹ đến thì cười không nổi nữa, chột dạ mời hai ông bà cụ vào nhà.
“Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây? Con...”
“Tôi không tới thì có phải cô sẽ không lo chuyện bị bại lộ đúng không? Tề Nghênh Nghênh, cô đúng là giỏi mà? Lần trước tôi đã nói thế nào? Tôi bảo cô bù đắp cho đứa nhỏ, rốt cuộc cô đã làm gì? Mới được bao nhiêu ngày chứ? Cả nhà mấy người đoạn tuyệt quan hệ với Thanh Hòa?” Tề Thế Trung cảm thấy đứa con gái này thật sự quá đáng!
Tề Nghênh Nghênh bị mắng mặt xám mày tro, cũng uất ức nói: “Cha, chuyện này không thể trách con, là đứa con trai kia rõ ràng biết cha nó sĩ diện, lúc ấy mọi người đều lựa chọn bỏ qua chuyện của Hạ Hữu Đức, nó lại đột nhiên bới lên, lại là lúc Hạ Hữu Đức bị bắt vào tù. Trong mắt ông Hạ đó không phải là lật lọng bỏ đá xuống giếng sao? Cho nên mới tức giận như vậy, con cũng muốn khuyên...”
Tề Thế Trung bị chọc tức đến bật cười: “Phải không? Nếu là Hạ Thành hoặc Hạ Minh thì cô có che chở không?”
Tề Nghênh Nghênh lập tức nghẹn họng, bà ta vô cùng chột dạ.
“Tôi nói cho cô biết, phần gia sản chia cho những đứa cháu khác tôi sẽ để lại cho Thanh Hòa, sau này dù nó có muốn hay không thì vẫn là của nó, nó không cần thì tôi sẽ quyên góp cho xã hội! Cô là con gái tôi, tôi sẽ giữ cho cô một phần. Hạ Thành, Hạ Vi, hai cô cậu muốn trách thì trách người mẹ bất công của cô cậu! Nó thiên vị, tôi phải bù đắp cho cháu ngoại của tôi.”
Tề Thế Trung nói xong thì cũng mặc kệ những người khác nghĩ gì, lập tức xoay người rời đi khiến Tề Nghênh Nghênh sợ ngây người.
“Mẹ! Dựa vào đâu chứ? Mẹ thiên vị tụi con thì thôi, sao lại để ông ngoại phát hiện?” Gần đây Hạ Thành vốn đã thiếu tiền, còn phải đưa cho nhà mẹ của Hứa Niệm Đệ. Bây giờ đột nhiên biết được phần tài sản vốn thuộc về mình lại được chuyển cho người khác thì không nhịn được nữa.
Hạ Vi ở bên cạnh cũng không vui, của cải nhà ông ngoại căn bản là không phải như nhà bọn họ. Tuy bình thường ông ngoại không phô trương nhưng dù ông có quyên góp ra ngoài bao nhiêu thì tài sản trong nhà vẫn còn rất nhiều! Thật sự là tổn thất quá lớn!
“Mẹ, bây giờ phải làm sao?”
Tề Nghênh Nghênh bị hỏi có ngớ ngẩn, bà ta không ngờ đứa con trai bà ta thương yêu nhất lại nói ra những lời này, bà ta muốn như vậy sao?
“Mẹ, mẹ phải bồi thường cho con, bằng không con không sống nữa.” Hạ Thành nói xong thì kéo vợ đi về phòng. Tề Nghênh Nghênh xấu hổ nhìn về phía con gái.
“Mẹ, mẹ đi cầu xin ông ngoại đi, sau này con cũng phải có một chút tiền chứ, nếu không phải sống thế nào đây? Mẹ vẫn luôn nói muốn tốt cho bọn con nhưng bây giờ mẹ chính là người hại bọn con nhiều nhất.” Hạ Vi nói xong cũng đứng dậy về phòng.
Tề Nghênh Nghênh không thể cười nổi nữa, bà ta có thể làm gì chứ? Với tính tình của cha, hẳn là ngày mai sẽ mang phần tài sản của bà ta đến đây, đến năm nào mới chịu gặp lại bà ta còn chưa biết đâu, hơn nữa lúc gặp thì tài sản đã không còn. Sớm biết thế... còn không bằng giả vờ giả vịt cho xong.
Bên kia, Hạ Chí Phi đi gặp bạn trở về, sắc mặt của ông ta cũng không tốt, gần như là giống Tề Nghênh Nghênh như đúc.
Hạ Chí Phi cau mày: “Bà làm sao vậy? Mấy đứa nhỏ đâu? Sao không ra ăn cơm? Hạ Minh đi trả đồ về chưa?”
Tề Nghênh Nghênh bị hỏi đến phiền lòng, đột nhiên đẩy ông ta: “Đều là ông làm hại!”