Vương Thủ Thành lúc này cũng muốn bất chấp tất cả, gần đây gia đình ông ta gặp quá nhiều chuyện xui xẻo.
“Làm vậy có được không?” Vương Thanh Kỳ bị đến phát hoảng, lá gan cũng teo lại.
“Có gì mà không được? Cha, để con đi giải quyết chuyện này cùng anh hai và chồng con, người giúp chúng ta buôn lậu chính là bạn học cũ của con, hiện tại người đó cũng xem như có chút mặt mũi.” Chu Kiều Kiều cân nhắc đến việc đích thân cô ta giao tiền cho đối phương, nói không chừng đám người đó sẽ gặp xui xẻo. Muốn hố cô ta sao, nào có dễ dàng như vậy!
“Được, vậy để vợ thằng năm đi cùng đi. Vợ thằng ba, cô đến nhà họ Trương mời lão Trương tới đây băng bó cho anh hai cô và thằng năm một chút.” Vương Thủ Thành gọi Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa vốn đang vui vẻ ăn dưa, bị gọi như thế thì lập tức mất hứng.
Thím năm đâu có què, tại sao không bảo cô ta đi đi?
Chỉ là cô ta chỉ dám bất bình ở trong lòng, cô ta vẫn còn đang nhớ thương tiền của Chu Kiều Kiều đó.
Mới vừa cầm bốn đồng tiền của người ta, đâu thể nào trở mặt không nhận người ngay được.
Chờ đến khi tất cả mọi người đều ra ngoài, Vương Thủ Thành nhìn thoáng qua bà vợ.
“Này bà, người bà nói hôm nay có đáng tin không?” Vương Thủ Thành cân nhắc chuyện bắt cóc hai đứa nhỏ, nhất định phải làm ngay mới được.
Hai vợ chồng thằng cả càng ngày càng cảnh giác.
“Ông yên tâm đi, tôi đi tìm cậu của hai đứa nó nhờ giúp đỡ, cậu bọn nó nói ông ấy đã vào huyện tìm người rồi. Đáng tin lắm, hai nhãi con kia một đứa cũng đừng mong về được, còn có thể thu tiền về tay. Đến lúc đó chúng ta và bọn họ mỗi người phân nữa, vô cùng chắc chắn.”
Triệu Quế Phân càng nói vàng kích động.
Thằng cả và vợ thằng cả chính là gai nhọn trong lòng bà ta.
Vừa nhìn thấy thằng cả là bà ta sẽ nhớ tới việc đã làm với đám đàn ông năm đó, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thằng cả càng ngày càng lớn, bà ta càng ngày càng sợ.
Sau này thằng cả cưới vợ, vợ nó còn không chịu nghe lời, hận ý của bà ta dành cho hai người bọn họ đã cao ngút trời, chỉ cần nhìn thấy hai người họ gặp xui xẻo là bà ta lại thấy rất vừa lòng hả dạ.
Vương Thủ Thành nghĩ đến việc phải mất đi một nửa số tiền thì vô cùng đau lòng, nhưng nếu không muốn liên lụy đến nhà mình thì cũng chỉ có cách đó.
Tốt nhất là thằng cả và vợ thằng cả cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta sẽ không cần phải trả tiền nữa, cũng không cần lo lắng có người tới tìm hai đứa bé, cũng không có ai tìm ông ta tính sổ.
Như vậy không tốt sao?
Đáng tiếc... chuyện này vốn là không dễ dàng, vẫn nên thực hiện một cách chậm rãi.
Vương Thủ Thành có chút tiếc hận.
“Bọn họ có nói khi nào sẽ ra tay không?” Vương Thủ Thành hỏi thăm thông tin quan trọng nhất.
“Bọn họ nói ngày mai sẽ bắt đầu hành động, tôi đã nói với họ nhà bên cạnh ngày nào cũng đến đại đội làm việc, lúc bọn nó từ đại đội về nhà là thời điểm tốt nhất.” Triệu Quế Phân vô cùng hưng phấn.
Vương Thủ Thành cũng cảm thấy chuyện này rất khả thi.
“Vậy thì được rồi, chờ tiền của nhà ta quay về thì cuộc sống của hai người chúng ta cũng không cần gian nan như vậy. Bây giờ trong nhà chỗ nào cũng cần tiền, chỉ cần nghĩ thôi là tôi đã thấy sợ.” Vương Thủ Thành nói tới chuyện này thì lại hỏi hận vì sao lúc trước bản thân lại lú lẫn đưa tiền cho hai tên vô lại trên tỉnh thành chứ?
Sáng sớm, người nhà họ Vương thức dậy, Triệu Quế Phân mới vừa gọi vợ thằng hai đi nấu cơm thì lại nhìn thấy một chiếc xe bò dừng trước cửa nhà bên cạnh, trên xe bò chất không ít đồ vật.
Trên xe bò có một túi lương thực, ngoài việc khiến Triệu Quế Phân đỏ mắt ghen tị thì còn khiến bà ta cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
Đang yên đang lành mà tại sao cả nhà thằng cả lại dọn hết lương thực đi thế kia?
Triệu Quế Phân lập tức chạy ra ngoài, lại thấy Vương Thanh Hòa đang chất mấy cái rương lên xe, bên cạnh còn có hai tên nhóc lạ mặt mà bà ta không biết.
Triệu Quế Phân thấy vậy thì không thể bình tĩnh nổi: “Thằng cả, tụi mày đang làm gì đó?”
Vương Thanh Hòa bị túm lại nên đành phải quay đầu nhìn bà ta, sau đó yên lặng cách xa Triệu Quế Phân một chút.
Bạch Tú Tú vừa bế hai đứa nhỏ ra ngoài thì đã thấy gương mặt muốn ăn tươi nuốt sống hai đứa bé của Triệu Quế Phân.
“Nhìn như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Chúng ta chuẩn bị chuyển nhà.” Bạch Tú Tú đặt hai đứa nhỏ lên xe bò, bản thân cô cũng trèo lên.
Đồ vật quan trọng trong nhà cô đều được vận chuyển trong chuyến xe này, chuyến xe sau chỉ chở một ít gia cụ, nhờ Tiểu Trương giúp bọn họ tìm người tới thu xếp là được.
Triệu Quế Phân nghe vậy thì thật sự rất muốn ăn thịt người, bà ta túm chặt Bạch Tú Tú: “Không được, bọn mày không được đi. Tụi mày, đúng rồi, tụi mày có thể dọn đi đâu chứ? Tụi mày có chỗ ở khác sao?”
Bạch Tú Tú đẩy bà ta ra: “Mẹ, nhà tôi đã ra riêng rồi, tôi và chồng tôi chuyển nhà mà bà cũng muốn xen vào sao? Tôi chưa từng nghe nói tới đạo lý đó đấy, Thanh Hòa, chúng ta đi thôi, nhà mới bên kia còn nhiều việc phải sắp xếp đó.”
“Nhà mới? Tụi mày mua nhà mới khi nào?”
Triệu Quế Phân cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, hai đứa này lén lút mua nhà từ khi nào mà bà ta lại không biết một chút gì?
“Chúng tôi vừa ra riêng thì đã chọn mua nhà rồi, còn có việc gì không? Nếu không có thì xin nhường đường một chút.” Vương Thanh Hòa cau mày, nói xong thì lập tức đánh xe rời đi.
Triệu Quế Phân đuổi theo vài bước nhưng Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa căn bản không thèm đợi bà ta, bà ta chạy nhanh đến mức vấp chân té ngã.
Bà ta đen mặt bò dậy, đi tới căn nhà của con cả ở bên cạnh, phát hiện hai tên thanh niên kia đang chuyển gia cụ.
“Mấy người là ai? Rốt cuộc bọn nó muốn dọn đi đâu? Không cho phép mấy người di dời đồ đạc ở đây, đây là đồ của con trai tôi, mọi thứ do tôi định đoạt.” Triệu Quế Phân ngang ngược quấy rối.
Hai cậu thanh niên thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, người trông trẻ tuổi hơn lạnh lùng nhìn bà ta, trào phúng mấy câu: “Này bà thím, sao thím lại thích làm phiền người khác như vậy? Hai anh em bọn tôi có biết gì đâu, chúng tôi chỉ tới đây giúp đỡ thôi. Thím né ra đi, đừng làm trễ nải công việc của chúng tôi. Chúng tôi còn phải chở đồ lên huyện cho nhà người ta đó.”
Cậu chàng nói xong thì lập tức kéo Triệu Quế Phân ra ngoài.
Chiếc xe bò này là Vương Thanh Hòa mượn từ chỗ đại đội trưởng, một chuyến xe bò mất một đồng tiền, tổng cộng đi hai chuyến nên đã trả cho đại đội hai đồng tiền.
Triệu Quế Phân náo loạn như vậy, nhà bên cạnh ai nấy đều nghe thấy động tĩnh.
Vương Thủ Thành khoan thai tới muộn, nhìn bà vợ ngồi trước cổng lớn mắng người thì vô cùng khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện không hay rồi, bọn họ, bọn họ dọn đi rồi.” Triệu Quế Phân khóc lóc chỉ vào căn nhà bên cạnh.
Vương Thủ Thành suýt nữa thì không đứng vững: “Ai? Ai dọn đi rồi?”
“Thằng cả, cái thằng vong ơn bội nghĩa đó! Không biết nó mua nhà mới từ khi nào, cũng không biết là mua ở đâu mà sáng nay đã vô thanh vô thức đóng gói hết đồ đạc, người cũng đã xuất phát rồi.” Triệu Quế Phân càng nghĩ càng uất hận, bà ta chịu đựng nhiều ngày như vậy chính là để thuận tiện cho việc bắt cóc hai đứa bé kia, bây giờ một nhà bốn người đã đi rồi, vậy khi nào nhà bà ta mới lấy lại được số tiền kia?
Vương Thủ Thành cũng tức nổ đom đóm mắt nhưng ông ta lại thông minh hơn Triệu Quế Phân nhiều, ông ta nhìn căn nhà, ánh mắt lóe lên: “Tuy rằng nhà ta đã chia căn nhà này cho thằng cả nhưng bây giờ nó đã chuyển nhà rồi, như vậy căn nhà này theo lý phải trả lại cho chúng ta. Nhà này không nhỏ, có thể xem là một căn nhà riêng. Nếu mang đi bán...”
Ông ta còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Trần Kim Hoa đã đưa theo em gái và em rể của mình từ ngoài đầu hẻm đi vào, cả nhà bọn họ cũng vác theo một đống bao lớn bao nhỏ.
Thấy một màn như vậy, Vương Thủ Thành cũng ngây người.
“Mấy người đang muốn làm gì vậy?” Triệu Thúy Hoa ngăn cản Trần Kim Hoa.