Lúc trước cô ta còn có thể cùng Lục Phương thương lượng cách đối phó với Bạch Tú Tú, hiện tại Lục Phương cũng không thèm để ý tới cô ta. Một mình cô ta không làm được gì cả, tối nào Bạch Tú Tú cũng về nhà cùng chồng, cô ta không hề có cơ hội xuống tay với Bạch Tú Tú.
“Lâm Yến, cô không lo làm việc đi, ngồi đó lãng phí giấy của văn phòng là sao?” Lục Phương lạnh lùng nhìn Lâm Yến, âm thanh của cô ta khá lớn khiến tất cả mọi người trong văn phòng đều đổ dồn về phía hai người bọn họ.
“Lâm Yến, cô có ý kiến gì với công việc này sao?” Chủ nhiệm Cao nhìn thấy không ít giấy bị xé nát vứt trước mặt Lâm Yến thì bước sang thu lại số giấy còn nguyên vẹn.
“Mà cô cũng không cần có ý kiến gì đâu, lát nữa tôi đi họp, chuyện của cô và Lục Phương sẽ mau chóng có quyết định xử lý.”
Chủ nhiệm Cao hận không thể đá người ra khỏi đây, vì hai người này mà bà ấy đã bị phê bình mấy lần.
“Chủ nhiệm, tôi không có...” Lâm Yến muốn nói đỡ cho bản thân nhưng chủ nhiệm Cao không thèm nghe, lập tức đứng dậy rời đi.
Lâm Yến quay đầu nhìn về phía Lục Phương: “Cô vừa lòng chưa? Cô hại tôi thì được lợi gì? Ngày đó không phải đã nói là cô sẽ nhận giúp tôi rồi sao?”
“Ha.” Lục Phương cười lạnh, cô ta đã không còn cơ hội thì Lâm Yến cũng đừng mong sẽ có.
Bây giờ cha mẹ đã mặc kệ cô ta, cô ta về nhà ngoài bị mắng thì vẫn là bị mắng, cuộc sống của cô ta thành như thế này đều là do Lâm Yến xúi giục. Nếu không phải Lâm Yến nói bảo chị Trương hỗ trợ thì cô ta sẽ không hùa theo. Lúc đồng nghiệp mới tới, cô ta cũng đã nghĩ hay là thôi đi, cũng là Lâm Yến ngấm ngầm cổ động nên cô ta mới động lòng. Đều là ý tưởng của Lâm Yến, cô ta chỉ là người bị lôi vào. Bây giờ cô ta rơi vào bước đường này, bản thân cô ta sai nhưng Lâm Yến cũng có sai. Hai ngày nay cô ta đã suy nghĩ kỹ chuyện này, lập tức phát hiện ra Là Lâm Yến đã hủy hoại cô ta!
Bạch Tú Tú cũng không bất ngờ về kết quả chó cắn c.h.ế.t chó của hai người này.
Lục Phương này giống như con rối của Lâm Yến vậy, Lâm Yến nói cái gì thì cô ta tin cái đó.
Trước kia Lâm Yến xúi giục Lục Phương làm cho cô ta bao nhiêu chuyện thì bây giờ phải đối mặt với bấy nhiêu bất mãn, hai kẻ này chẳng có lấy một ai tốt lành.
Chủ nhiệm Cao đi họp khoảng hai tiếng, sắp đến giờ tan ca trưa chủ nhiệm Cao mới trở về.
Thấy bà ấy về tới, mọi người cũng tạm ngưng công việc đang làm.
Bọn họ vẫn luôn chú ý chuyện của Lâm Yến và Lục Phương, tò mò muốn biết hai người này sẽ bị xử phạt thế nào.
Chủ nhiệm Cao cũng biết suy nghĩ của họ, không hề che giấu nói: “Về hai người Lâm Yến cùng Lục Phương, bắt nạt đồng nghiệp, ném việc của mình cho người khác làm dẫn tới khu phố của chúng ta bị khiếu nại rất nhiều lần, làm hại nhiều người gặp khó khăn không được giúp đỡ kịp thời, qua hai ngày điều tra, số người bị ảnh hưởng lên tới năm mươi hộ, phạm vi vô cùng lớn, vì thế mà khu phố quyết định khai trừ hai người này, ngoài ra sẽ phát loa thông báo chuyện của bọn họ ở mọi ngóc ngách của khu phố, để cho tất cả mọi người biết được ai mới là người làm hại nhân dân.”
“Về chuyện bồi thường cho chị Trương sẽ căn cứ vào vào việc bọn họ đã ép chị Trương làm bao nhiêu việc, dựa theo tiền lương khi đó mà tính. Chiều nay hai người các cô không cần tới đây nữa.”
Chủ nhiệm Cao nhìn Lâm Yến và Lục Phương, giọng nói lạnh lùng khiến bọn họ cảm giác thời tiết bên ngoài cũng không lạnh bằng chủ nhiệm Cao.
Sắc mặt Lâm Yến trắng bệch, mẹ chồng còn chờ cô ta mang màn thầu về nhà đấy. Nếu bây giờ cô ta về... không phải là về chịu đòn sao?
“Chủ nhiệm, tôi, sau này tôi không dám nữa đâu, chủ nhiệm cứu tôi đi. Tôi không thể mất công việc này, nếu tôi không đi làm thì nhà chồng tôi sẽ c.h.ế.t đói mất. Chủ nhiệm, tôi cầu xin chủ nhiệm mà.” Lâm Yến đau khổ cầu xin.
Chủ nhiệm Cao lười liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Bây giờ cô biết sai rồi sao? Lúc chị Trương bị mấy người bắt nạt, sao mấy người không biết sai? Hai người tự tìm đường c.h.ế.t nhưng tôi còn phải gánh vác sai lầm cho hai người. Tôi cũng phải bồi thường cho chị Trương, hai người các cô đi nhanh đi.”
Chủ nhiệm Cao nói xong thì gọi hai người khác tới: “Hai người các cô thu dọn phụ bọn họ, chú ý xem bọn họ có lấy đồ của văn phòng không. Tiểu Quỳnh, chiều nay cô hỗ trợ thông báo chuyện hai người này làm ra ngoài. Được rồi, những người còn lại nên làm gì thì làm đi.”
Chủ nhiệm Cao nói xong thì cũng bắt đầu làm việc của mình. Lâm Yến thấy chuyện này không thể thay đổi thì tuyệt vọng ôm đồ đi ra ngoài.
Cô ta bước ra ngoài nhưng không rời đi ngay mà là đứng đó đợi. Chờ đến khi Lục Phương đi ra, Lâm Yến mới đỏ mắt quỳ xuống trước mặt Lục Phương: “Lục Phương, cô giúp tôi đi, tôi thật sự không còn cách nào cả. Tốt xấu, tốt xấu gì cô cũng cho tôi mượn ít tiền đi? Cô biết tình huống nhà tôi mà, tôi đi về thế này, không phải sẽ bị bọn họ đánh c.h.ế.t sao?”
“Cô hại tôi thành ra thế này mà còn dám tới cầu xin tôi?” Lục Phương vô cùng kinh ngạc, người này không biết xấu hổ sao?
“Tôi biết là tôi hại cô nhưng cô cũng đâu thể trơ mắt nhìn tôi đi vào chỗ chết. Tốt xấu gì thì tôi...”
“Cô bớt nằm mơ đi, cô hại tôi ngày ngày về nhà bị ăn mắng, bây giờ còn mong tôi cho cô vay tiền sao” Lục Phương trắng mắt liếc nhìn cô ta rồi xách đồ củ mình rời đi
Ánh mắt Lâm Yến âm trầm, cô ta không có cách đối phó với Bạch Tú Tú nhưng với Lục Phương thì không phải không thể.
Văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Chủ nhiệm Cao thấy Lục Phương vàLâm Yến đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ thì cơn giận trong lòng mới tan đi.
“Văn phòng chúng ta tuyệt đối không cho phép ức h.i.ế.p đồng nghiệp, nếu còn ai dám làm như vậy thì tôi sẽ trực tiếp báo lên trên.” Chủ nhiệm Cao cảnh cáo những người khác, bà ấy thật không dám tưởng nếu Tiểu Bạch cũng giống như chị Trương, qua thêm hai năm nữa ai biết Lục Phương và Lâm Yến còn hoành hành như thế nào? Bọn họ còn phải bị khiếu nại bao nhiêu lần? Bà ấy phải cõng một cái nồi bao lớn?
“Chủ nhiệm, mọi người đều không dám.” Vương Quỳnh tiếp lời, những người khác cũng lục tục tỏ thái độ chắc chắn không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lúc trước cũng có người hoặc nhiều hoặc ít giúp đỡ Lục Phương cùng, mấy người ném việc cho chị Trương giải quyết lúc này cũng chột dạ, sợ nếu tiếp tục tra thì sẽ tra đến chỗ bọn ho. Hiện tại chuyện đã được giải quyết nhưng trong lòng bọn họ vẫn hoảng sợ không thôi. Chủ nhiệm Cao nhìn hai vị trí trống, trong lòng lập tức tính toán, nên tuyển người mới rồi. Chuyện này nháo lớn như vậy, tuyệt đối không thể để thân thích của bà ấy tới đây, tưởng tượng sau khi tin tuyển dụng bị đám họ hàng biết được rồi chạy tới đây là bà ấy lại đau đầu, vả lại người mới đến cũng chỉ là người mới, cần thời gian để làm quen, làm quen xong thì cũng đã là năm mới. Năm nay thật sự là bận tới c.h.ế.t đi sống lại, tốt nhất là có thể tuyển được người ở gần đây, như vậy cũng có nhiều hiểu biết về hoàn cảnh của nơi này, làm quen cũng nhanh...
Mãi cho đến giờ tan tầm buổi trưa, chủ nhiệm Cao cũng không lộ ra vẻ mặt hòa nhã.
Ánh mặt trời giữa trưa cũng không xua tan được giá lạnh của ngày đông.
Trước cổng nhà xưởng của Hạ Tuệ Tuệ, Hạ Minh đã rét run, người đứng chờ chung với cậu ta còn có Kỷ Phong.
“Trưa nay người nhà cậu không ở nhà thật sao? Vi Vi không về thật hả?” Kỷ Phong hỏi Hạ Minh lần thứ ba. Anh ta đụng phải Hạ Minh ở cửa nhà máy, anh ta vốn muốn chờ Tuệ Tuệ, kết quả lại bị Hạ Minh... bắt gặp.