Nhưng nhìn gương mặt không chút biểu cảm của anh cả, Vương Thanh Chính cảm thấy, mình đại khái đã biết kết quả.
Vương Thanh Hòa nhìn anh ta một cái.
Một chữ cũng không nói, liền đi theo Bạch Tú Tú trở về.
Vương Thanh Chính càng không còn gì để nói, anh cả không nói lời nào, so với nói chuyện còn khiến người ta giận hơn!
Ánh mắt kia rõ ràng chính là đang nói: Tôi đều nghe lời chị dâu chú!
"Thằng tư, chớ ngẩn ra đó, mau tới làm việc đi!" Vương Thanh Lượng mệt gần chết, nhìn thấy em trai và anh cả không biết nói gì lại chọc cho anh cả trở về phòng!
Vợ anh ta đã nói, bảo anh ta đừng đắc tội anh cả chị cả, đây là điều mà gia đình nhỏ bọn họ đoạn thời gian gần đây nhất định phải nhớ kỹ.
Trong phòng phía Đông của nhà họ Vương.
Chu Kiều Kiều vừa vào phòng, khuôn mặt liền lạnh tanh, nhìn cái gì cũng không thuận mắt.
Vương Thanh Kỳ nhìn mà trong lòng phiền muộn, nhưng cuộc sống gần đây của anh ta trôi qua thoải mái, vợ cũng vừa cưới vào cửa, còn có kiên nhẫn.
Lấy lòng hỏi: "Sao vậy Kiều Kiều? Ai chọc em vậy?"
Chu Kiều Kiều cười lạnh: "Em thật đúng là mở rộng tầm mắt, người nhà họ Vương các anh là định cả nhà hút m.á.u em à?"
"Em nói cái gì vậy? Khó nghe quá, ai hút m.á.u em?" Vương Thanh Kỳ không vui, từ khi Chu Kiều Kiều gả tới đây, cả nhà bọn họ đối xử với cô ta đều không tệ.
Ồ, ngoại trừ anh cả chị cả, hai người kia quả thực không giống người nhà họ Vương bọn họ!
"Ai? Cả nhà các anh! Bọn họ dựa vào vận may của em mới tìm được thứ tốt, kết quả em còn phải chia tiền với người trong nhà này. Đáng ghét nhất là chị cả, anh nhìn chị ta coi? Cả ngày ngồi ở trong nhà cái gì cũng không làm, em còn phải nuôi chị ta?
Hôm nay anh cả ngay cả con mồi cũng không mang về lấy một con.
Cứ tiếp tục như vậy, không phải chúng ta phải nuôi hai người bọn họ sao?"
Chu Kiều Kiều vừa nghĩ tới bộ dạng che chở Bạch Tú Tú hôm nay của Vương Thanh Hòa liền tức giận.
Hai người kia quả thực chính là cẩu nam nữ! Nhà ai làm vợ chồng nhiều năm như vậy mà lại thân mật như vợ chồng bọn họ đâu chứ?
Phi!
Bạch Tú Tú kia, chính là hồ ly tinh.
Vương Thanh Kỳ không biết tâm tư của Chu Kiều Kiều, nhưng cô ta vừa nói như vậy, anh ta cũng cảm thấy có vấn đề: "Em nói đúng, lát nữa anh đi tìm cha nói chuyện. Em yên tâm đi, trong nhà này không có chuyện gì tốt để anh cả chiếm hời của chúng ta đâu!"
"Vậy còn tạm được, anh nói mẹ chúng ta có thể chữa được chân không? Nếu như không thể chữa được, về sau chúng ta ra ở riêng, em không nuôi được." Chu Kiều Kiều cau mày.
Vương Thanh Kỳ nhắc tới chuyện này cũng lo lắng: "Ai biết chứ? Em yên tâm đi, anh không thể để hai ta chịu thiệt đâu. Điều quan trọng nhất bây giờ của em chính là nhanh chóng sinh cho anh một đứa con trai, sau này cuộc sống của hai ta mới có tư vị."
Chu Kiều Kiều đỏ mặt: "Ban ngày ban mặt..."
Buổi tối, cả nhà ăn cơm tối xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Triệu Quế Phân đã được đưa về.
Đi theo còn có đại đội trưởng.
Bọn họ trở về gây ra động tĩnh ầm ĩ, ngay cả Bạch Tú Tú vừa mới chuẩn bị đi ngủ ở trong phòng cũng nghe được.
Trong mắt cô tràn đầy hiếu kỳ.
Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ của cô, chỉ cảm thấy đáng yêu: "Anh ra ngoài rót nước, Tú Tú em muốn cùng anh ra ngoài xem thử không?"
Bạch Tú Tú lập tức mặc quần áo, lúc hai người đi ra ngoài, Triệu Quế Phân khập khiễng được đỡ xuống xe bò.
Lúc này sắc mặt của bà ta đã khôi phục như bình thường.
"Cha, chúng con đưa mẹ trở về. Bác sĩ trong huyện nói, tới không tính là quá muộn, lấy được huyết thanh giải độc, người không có chuyện gì. Con rắn hoa kia không độc lắm, chỉ là phải nằm dưỡng mười ngày."
Lão nhị Vương Thanh Phú dẫn Lưu Tiểu Nga và Triệu Thúy Phân cùng vào viện, anh ta vừa vào, liền nhanh chóng nói rõ tình hình.
Vương Thủ Thành nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!"
Nói xong ông ta nhìn về phía đại đội trưởng ở phía sau: "Đội trưởng, lần này thật sự cảm ơn ông đã giúp chúng tôi cùng đi một chuyến, tôi... Có muốn vào uống chén nước không?"
"Được rồi, giờ này đã mấy giờ rồi? Tôi còn phải kéo bò về trong đội, ngày mai bò này còn phải kéo phân nữa. Nhà các ông về sau đi lên núi, chú ý một chút, đừng có để lại xảy ra chuyện thế này nữa. Mấy ngày hôm trước là lợn rừng, mấy ngày nay là rắn.
Bây giờ trên núi của chúng ta cũng quá nguy hiểm, tôi còn phải thương lượng với đại đội xem làm sao bây giờ."
Đại đội trưởng ghét bỏ từ chối Vương Thủ Thành.
Ông ấy xem như đã hiểu rõ, chuyện vợ đề nghị với ông ấy để vợ của thằng cả nhà họ Vương đến Hiệp hội phụ nữ trong thôn làm việc, là một chuyện chính!
Trên đường đưa Triệu Quế Phân đến bệnh viện, ông ấy nghe Triệu Quế Phân mắng con trai cả và con dâu cả của bà ta không ít lần.
Chuyện xấu gì cũng có thể dính đến vợ chồng trẻ người ta.
Vương lão nhị và vợ của anh ta, càng nói theo Triệu Quế Phân. Nhất là Vương lão nhị, một người làm em trai lại ở sau lưng nói xấu Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú.
Trước mặt ông ấy đã như vậy, sau lưng còn không biết sẽ như thế nào.
Bạch Tú Tú đến hiệp hội phụ nữ, tốt xấu có thể làm cho cô bớt bị khinh bỉ!
Đại đội trưởng vung roi lên, đánh xe bò rời đi.
"Vợ thằng ba, mau bưng cơm tới đây cho mẹ, gần nửa ngày không ăn gì, đói c.h.ế.t mẹ rồi. Những người khác cũng mau về nghỉ ngơi đi, mẹ phải nằm mười mấy ngày, bắt đầu từ ngày mai mẹ phải sắp xếp cho các con một chút, ai hầu hạ mẹ!" Triệu Quế Phân vừa vào phòng, giọng nói cũng lớn hơn.
Bạch Tú Tú thấy tình huống này, kéo chồng mình về phòng.
Trong phòng, hai đứa nhỏ lúc này đều đã tỉnh, mơ mơ màng màng, hiển nhiên là bị đánh thức.
"Sao lại tỉnh hết rồi? Mau ngủ tiếp đi." Bạch Tú Tú nói xong liền muốn dỗ dành đứa nhỏ.
Vương Thanh Hòa còn thuần thục hơn cô, mỗi tay một đứa, ôm hai đứa bé dỗ dành, không bao lâu chúng lại ngủ thiếp đi.
Nhìn anh như vậy, trong lòng Bạch Tú Tú cũng dịu đi không ít, như vậy mới đúng chứ! Lúc cô bay ở phía sau anh, người này ngay cả con cũng không thèm nhìn một cái, thật sự rất thiếu đòn!
"Trời sắp lạnh rồi, hai ngày nay em đan nón và khăn quàng cổ nhà ta trước, cái khăn lúc trước của anh đều hỏng hết rồi." Bạch Tú Tú chui trở lại trong chăn, nói dự định của mình.
Vương Thanh Hòa đặt hai đứa nhỏ xuống, cũng đi theo: "Cần anh giúp đỡ không?"
Những năm trước Tú Tú đan đồ đan không được, đều là anh phụ một tay!
Trong lúc nói chuyện, anh cũng nắm lấy tay Bạch Tú Tú, tay chân của cô đều lạnh lẽo: "Anh ủ ấm cho em..."
"Anh ủ thì ủ, đừng động tay động chân!" Bạch Tú Tú thấy cả người anh đều dán lại đây, nhỏ giọng cảnh cáo một câu, mấy ngày nay cô đã đủ mệt mỏi rồi!
"Đúng rồi, em thấy thái độ của bọn họ hôm nay, thời gian tới anh không cầm con mồi nào về, không đến nửa tháng nữa, bọn họ sẽ ầm ĩ đòi ra riêng. Đồ trong nhà này, em không định cho bọn họ, anh không được mềm lòng đâu đó!"
Bạch Tú Tú nói chính sự với Vương Thanh Hòa.
Đời trước trước khi cô chưa chết, Vương Thanh Hòa vẫn luôn làm việc cho cả nhà như con lừa, ngoại trừ huyết thống thân tình ra, cô thật đúng là nghĩ không ra lý do nào khác có thể khiến anh làm như vậy!
Nghĩ đến huyết thống thân tình, Bạch Tú Tú cũng không nhịn được nhớ tới lời của bà cụ Phùng nhà kế bên đã nói hôm nay.