Cô ta rưng rưng nước mắt, mắt đỏ hoe, trông có vẻ rất yếu đuối đáng thương.
Triệu Quế Phân nghe xong vô cùng cảm động: “Vợ thằng năm à, vẫn là con ngoan ngoãn nhất.”
Nói xong, bà ta lại quay sang nhìn Bạch Tú Tú: “Cô không thể có lòng tốt một chút sao? Sao nào? Cô báo hiếu với mẹ chồng một chút thì sẽ c.h.ế.t sao? Cứ nhất quyết phải ngồi xe à?”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua Triệu Quế Phân, lại nhìn xe đã chạy đến trước mặt, cười vô hại nói: “Tôi đi bộ thêm vài bước nữa sẽ chết, mấy người có c.h.ế.t hay không thì tôi không biết. Mấy người không muốn ngồi xe, tôi ngồi, tôi sẽ chờ mấy người trước của tiệm thuốc Khang Phục trong thành.”
Nói xong, cô lập tức leo lên xe, không thèm liếc nhìn hai người thêm cái nào nữa.
Bắt cô đi bộ thì không có cửa đâu!
Vào thành sẽ có rất nhiều cơ hội để thử vận may của Chu Kiều Kiều!
Nhưng tuyệt đối không thể làm cô vất vả được.
Bạch Tú Tú ngồi lên xe, không bao lâu sau đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe kia nữa.
Chu Kiều Kiều ở đằng sau hít một đống khói xe.
Mặt già của Triệu Quế Phân cũng đen kịt, giận điên lên: “Cái thứ gì thế này! Nó là cái thứ gì thế!”
“Mẹ, chúng ta cũng mau đi thôi.” Mặt Chu Kiều Kiều đen kịt, cô ta cũng muốn được ngồi xe!
Kết quả Bạch Tú Tú cứ vậy mà ngồi xe đi mất, tuy rằng cô bị mắng, nhưng cũng chẳng tổn thất cái gì.
Tại sao Bạch Tú Tú lại có thể tự do như thế chứ?
Tại sao chứ!
Hai người ở đằng sau hùng hùng hổ hổ.
Sau khi đến huyện thành rồi, Bạch Tú Tú đi đến tiệm cơm quốc doanh xếp hàng mua tám cái bánh bao trước, đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa hai cái, cô ăn hai cái, hai cái cuối cùng để dành chờ về nhà cho Vương Thanh Hòa!
Đừng tưởng rằng cô không biết! Mụ già Triệu Quế Phân ác độc kia thỉnh thoảng sẽ chia trứng gà cho mấy đứa con trai khác, để bọn họ mang về phòng lâu lâu ăn ngon một bữa.
Cô và chồng cô lại không có thứ gì.
Mặt ngoài thì mọi người vẫn cứ ăn cỏ ăn trấu cùng nhau!
“Mẹ, lúc nãy bà nội giận lắm, bà có đánh chúng ta không?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày lộ ra vẻ lo lắng.
Mẹ xinh đẹp như thế này, trông chẳng đáng sợ chút nào, có thể đánh thắng bà nội ác độc kia sao?
So với Nguyệt Nguyệt, Minh Minh ở bên cạnh lại im lặng không thích nói chuyện, nhưng mà cậu bé cũng nhìn chằm chằm vào Bạch Tú Tú, vấn đề mà Nguyệt Nguyệt hỏi cũng là điều mà cậu bé lo lắng.
Bạch Tú Tú nhìn hai nhóc con, cười cười nói: “Bà ta không dám đâu, hai đứa đừng sợ.”
Bạch Tú Tú và hai đứa nhỏ ăn bánh bao xong, thậm chí còn đi dạo vài vòng, mua không ít đồ ăn vặt cất đi.
Hai người kia mới chậm rãi đến muộn.
Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa con ngồi ở trước cửa tiệm thuốc Khang Phục, nhìn thấy Triệu Quế Phân mặt xám mày tro, còn có cái áo rách rưới của bà ta, hơi ngẩn ra.
Trên đường đi thôi mà đã gặp xui xẻo rồi à?
Tuy rằng Triệu Quế Phân mặt xám mày tro, nhưng lại khó nén được vẻ kích động.
Tuy rằng trên đường đi bà ta bị té ngã, rơi xuống mương. Nhưng mà… Vợ thằng năm đúng là một đứa quá may mắn!
Trong lúc đỡ bà ta lên, vô tình lật một tấm ván gỗ bị không ít thứ linh tinh đè lên.
Bên dưới tấm ván gỗ đó lại giấu hơn bảy mươi đồng!
Đó là bảy mươi đồng đó!
Bà ta ngã cú này đúng là rất xứng đáng!
Sắc mặt Chu Kiều Kiều không được đẹp cho lắm, số tiền nhặt được đều bị mẹ chồng cầm đi hết rồi.
Trên đường đi Bạch Tú Tú lại không bị xui xẻo,
Nhìn Bạch Tú Tú gọn gàng sạch sẽ, trong lòng cô ta lại càng hụt hẫng hơn.
Nhưng mà nghĩ đến số tiền kia có lai lịch bất chính, Chu Kiều Kiều lại cười nói với Bạch Tú Tú: “Chị cả, lúc nãy chị không đi cùng với chúng tôi là thiệt thòi to rồi. Lúc nãy trên đường đi tôi nhìn thấy một cái túi to ở ven đường, bên trong có không ít vải vụn đó. Nhưng mà tôi và mẹ cầm theo nhiều đồ quá, chỉ có thể giấu tạm đi. Lát nữa chúng ta phải nhanh chóng đi về lấy vải vụn. Nếu như bị người khác trộm mất là lỗ to!”
Bạch Tú Tú nhìn kỹ thuật diễn ba xu của Chu Kiều Kiều, lần đầu tiên cẩn thận suy nghĩ: Trông cô giống một đứa ngu lắm hả?
Ai khùng điên mà đi quăng vải vụn ở trên đường chứ? Tám chín mươi phần trăm là hai người này gặp được vận may quỷ dị gì đó, Chu Kiều Kiều muốn lừa cô qua đó để gánh vác trách nhiệm đây mà!
Bạch Tú Tú nghĩ như thế, trên mặt lại lộ ra vẻ vui sướng: “Còn có chuyện tốt như thế nữa hả? Vậy thím năm mau đi đi, chuyện bán dược liệu có tôi và mẹ là được rồi, thím quay về lấy vải về trước, đừng để người ta giành trước lấy mất. Thím cũng thật là! Sao thím không chịu ở đó canh chừng? Cứ đi theo đến chỗ này làm cái gì?”
Chu Kiều Kiều bị Bạch Tú Tú mắng mà cạn lời, trong lòng cũng khó hiểu.
Có chuyện gì thế này? Bạch Tú Tú không có hứng thú gì với vải vụn sao?
Triệu Quế Phân ở bên cạnh lại thầm mắng vợ thằng năm lắm chuyện, tự nhiên đi nhắc đến chuyện này làm gì?
Lát nữa quay về đó không có vải vụn thì phải làm sao đây?
“Ngẩn ra đó làm gì nữa? Thím mau đi đi.” Bạch Tú Tú nhìn cô ta thúc giúc.
Lúc này Chu Kiều Kiều đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, xấu hổ nhìn về phía mẹ chồng cầu cứu.
“Được rồi, muộn một chút thì có làm sao đâu chứ? Chúng ta làm chuyện quan trọng trước. Sau đó lại đi về lấy sau!” Triệu Quế Phân đen mặt, chuẩn bị che lấp chuyện này.
“Vậy sao được chứ?” Bạch Tú Tú cười ha ha, cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho hai người này!
Cô lại nhìn về phía Chu Kiều Kiều nói: “Thím năm, nếu túi vải vụn kia mà mất thì trách nhiệm là của thím! Mẹ già rồi đầu óc không còn minh mẫn, không thèm lấy vải vụn, nhưng cô còn trẻ, sao cô cũng không để ý đến nó được chứ? Lát nữa quay về mà không còn vải vụn thì cô phải nghĩ cách bồi thường cho gia đình đó! Đồ đạc nhặt được đều là tiền của ngoài ý muốn, phải chia đều cho các anh em.”
Chu Kiều Kiều giận muốn chửi ầm lên, Bạch Tú Tú có còn biết xấu hổ không vậy?
Làm gì có vải vụn gì chứ!
Cô ta chỉ là ăn nói lung tung, Bạch Tú Tú cứ nhất quyết không chịu thôi đúng không?
Sao nào?
Trong lòng Chu Kiều Kiều sốt ruột muốn chết, Bạch Tú Tú cũng không quan tâm, liếc mắt nhìn hai mẹ chồng nàng dâu nói: “Đi vào tiệm thuốc trước đi, bán dược liệu xong rồi chúng ta nhanh chóng đi qua đó. Nếu không kiếm được thì đều là lỗi của thím năm.”
Nói xong cô lập tức đi vào trong.
“Mẹ…” Chu Kiều Kiều tủi thân muốn chết.
Triệu Quế Phân trợn trắng mắt liếc nhìn cô ta: “Ai bảo con lắm chuyện chứ? Con tự nghĩ cách đi! Đi vào trong trước đi.”
Ba người đi vào tiệm thuốc.
Đằng sau tiệm thuốc Khang Phục chính là bệnh viện Khang Phục.
Đây là tiệm thuốc lớn nhất trong huyện.
Đi vào trong, Triệu Quế Phân lập tức trở nên căng thẳng, bình thường bà ta cũng rất hiếm khi lên huyện, nhìn cái gì cũng cảm thấy xa lạ.
Trong lòng Chu Kiều Kiều chỉ lo nghĩ đến vải vụn.
Lúc này người đang ở trong tiệm thuốc trông cửa hàng chính là một người đàn ông trung niên, người này mang mắt kính, để đầu đinh, mặc áo blouse trắng, trông có vẻ rất có sức sống.
Bác sĩ Trịnh là bác sĩ của bệnh viện đông y Khang Phục, hôm nay đến lượt ông ấy trực ca. Ông ấy nhìn thoáng qua ba người lớn hai đứa nhỏ vừa mới đi vào và túi trong tay của bọn họ.
Lập tức đoán được mấy người này đến đây để bán dược liệu.
Trong số ba người lớn này, người đầu tiên dẫn hai đứa nhỏ đi vào ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, hai đứa nhỏ cũng rất đáng yêu.
Có lẽ là người trong huyện, hai người đứng phía sau đại khái là bà con họ hàng của cô, đi đến đây bán dược liệu sao?
Bác sĩ Trịnh suy đoán lung tung.
“Bác sĩ, chỗ này có thu mua dược liệu không?” Bạch Tú Tú đã mở miệng hỏi.
Chu Kiều Kiều nhìn thấy thế, cũng không muốn bị bỏ lại phía sau, vội vã nói: “Tôi tìm được một ít dược liệu ở trong núi, bác sĩ, ông xem thử đi?”
“Được, tiệm thuốc chúng tôi thu mua dược liệu đều có bảng giá rõ ràng, mấy người tự xem đi.” Bác sĩ Trịnh đưa bảng giá cho Bạch Tú Tú.
Gương mặt Chu Kiều Kiều lập tức không được đẹp cho lắm: “Còn bảng giá nào khác không?”
“Một cái bảng còn chưa đủ cho mấy người xem à?” Bác sĩ Trịnh lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Cái cô này bị cái gì thế?
Không lẽ hai người coi chung một cái bảng giá không được à?
Chu Kiều Kiều: …