Hạnh phúc đã dễ như trở bàn tay rồi, anh không muốn vì sơ sẩy nhất thời mà xảy ra chuyện gì đó làm anh hối hận cả đời.
Nghĩ đến đây, Vương Thanh Hòa lại cảm thấy thái độ anh lúc nãy có hơi cứng rắn, chắc là Bạch Tú Tú sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Anh ngẩng đầu lên, thấp thỏm bất an mở miệng giải thích: “Vợ à, anh là sợ...”
“Được rồi, em thích anh đưa em đi làm.” Bạch Tú Tú húp một chút nước lèo, tay nghề nấu cơm của mẹ quá xịn! Mì canh già này tươi ngon ghê.
Vương Thanh Hòa nghe lời cô nói cố gắng chịu đựng vài giây, vui sướng mặt đỏ lên: “Vậy... Vậy sau này anh sẽ không thay đổi.”
Bà Ngụy cúi đầu ăn canh, giả vờ như bản thân là không khí.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ăn sáng xong, cùng nhau nắm tay đi ra ngoài.
Chờ con gái và con rể đi ra ngoài rồi, bà Ngụy quay về phòng thăm cháu. Lúc này hai đứa nhỏ còn chưa dậy, tối hôm qua hai đứa ngủ sớm, nửa đêm đã tỉnh lại.
Còn quậy bà, bảo bà chơi với bọn họ, đến gần hai giờ sáng mới chịu đi ngủ tiếp.
Lúc này vẫn còn đang ngủ.
Xác định hai đứa nhỏ còn chưa thức dậy, bà Ngụy bỏ phần canh gà bà đã cố tình chừa riêng ra vào trong nồi giữ ấm, để tránh cho lát nữa canh sẽ nguội.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cùng nhau đi đến trước cửa văn phòng tổ dân phố, Vương Thanh Hòa nhìn cô đi vào rồi mới rời đi.
Vào phòng, Bạch Tú Tú lập tức chú ý đến ánh mắt hung dữ như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô của Chu Kiều Kiều.
Ánh mắt giao nhau trong tích tắc, Bạch Tú Tú không thèm để ý đến cô ta.
Suốt đêm hôm qua ngủ không ngon, hiện tại lại bị làm lơ, Chu Kiều Kiều đã hận c.h.ế.t Bạch Tú Tú rồi.
Hiện tại tất cả kế hoạch của cô ta đều đã thất bại, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tú Tú sống càng lúc càng tốt, công việc thuận lợi, cuộc sống trôi chảy.
Mà cô ta...
Chu Kiều Kiều vẫn không thể nào biết được cái thứ mà cô ta bị mất là cái gì.
Nhưng mà trực giác kia vẫn cứ luôn tồn tại, vận may hiện tại của cô ta không nên kém như thế. Nếu mấy thứ kia ở trong tay cô ta, cô ta chắc chắn sẽ trở nên siêu cấp may mắn.
Là Bạch Tú Tú đã phá hủy cô ta!
“Rốt cuộc thì cô đã lấy cái gì của tôi! Hiện tại cô sống đã đủ tốt rồi, mau trả lại đồ của tôi cho tôi. Bạch Tú Tú, cô đừng quá tham lam.” Chu Kiều Kiều tức giận nói với cô.
Bạch Tú Tú lại càng thêm cạn lời.
Chu Kiều Kiều vẫn cứ khùng điên như thường, cái gì là đồ của cô ta chứ?
Chu Kiều Kiều vẫn cứ nói chuyện cái vòng tay kia, lần trước cô ta đã thử một lần rồi, bây giờ vẫn làm lại nữa à?
Đồ của cô sao thành đồ của cô ta rồi?
“Cô nói gì đi chứ? Có phải bây giờ cô đắc ý lắm đúng không? Cái gì cô cũng tốt hơn tôi rồi. Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà đắc ý, tôi khổ sở, chắc chắn cũng sẽ không để cho cô sống yên!”
Chu Kiều Kiều gần như nổi điên.
Bạch Tú Tú quay đầu nhìn cô ta, không thèm che giấu giọng điệu ghét bỏ của mình: “Có bệnh thì đi chữa bệnh đi, đừng có nổi điên lung tung nữa. Cô có rảnh đứng ở đây nói khùng nói điên thì còn không bằng làm tốt công việc của mình. Cô đừng quên, cô đến đây là để làm việc.”
Nhắc đến công việc, sắc mặt của Chu Kiều Kiều lại càng khó coi hơn.
Cô ta vẫn cứ không biết làm!
Cô ta bẩm sinh đã không phải người nên đi làm việc, cô ta phải hưởng phúc.
“Tin vui, làm việc thêm ba ngày nữa chúng ta sẽ được nghỉ. Công việc trong tay mọi người đều giải quyết đến đâu rồi?” Chủ nhiệm Cao từ bên ngoài đi vào, mặt lộ ra vẻ vui sướng nói.
Bận rộn suốt một năm, cuối cùng cũng được nghỉ rồi.
Những người khác nghe thế cũng vô cùng vui vẻ, còn tưởng rằng phải chờ thêm một khoảng thời gian dài nữa, không ngờ năm nay lại được nghỉ sớm như thế!
“Trong ba ngày này, mọi người nhớ xử lý sạch sẽ các công việc trong tay, công việc của chúng ta rất quan trọng, chúng ta chậm trễ một ngày, có lẽ đối với người cần chúng ta điều giải lại là chuyện rất lớn. Tóm lại phải làm tốt công việc của mình, đừng ảnh hưởng xấu đến người khác, cũng không được hấp tấp xử lý công việc qua loa. Phải làm việc cẩn thận nghiêm túc và có hiệu suất cao.”
Chủ nhiệm Cao lại động viên mọi người lần nữa, khi dời mắt nhìn về phía Chu Kiều Kiều thì trong lòng bực bội muốn chết.
Cô ta đến đây được mấy ngày rồi chứ?
Chu Kiều Kiều chưa từng làm được chuyện gì cho ra hồn, có cô ta hay không có cô ta thì cũng chẳng có gì khác nhau.
Bà ấy thật sự không nên đồng ý cho cô ta ở lại đây làm việc một tháng.
Hiện tại còn cần bà ấy đi xử lý công việc giúp cô ta nữa, đúng là xui xẻo c.h.ế.t đi được!
Chủ nhiệm Cao vừa đến, Chu Kiều Kiều lập tức cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân, cô ta rất sợ chủ nhiệm Cao!
Mà trong lòng bất an càng nhiều hơn, cô ta cũng không biết vì sao.
Nhưng mà mỗi lần cô ta bất an thì tương đương với việc cô ta sắp có chuyện phiền phức.
Ngày hôm nay cô ta vốn dĩ không muốn đến đây, nhưng mà cảm xúc bất an này làm cô ta nghi ngờ không biết có phải Bạch Tú Tú muốn hại cô ta hay không, kết quả đến đây rồi, hình như cũng không có chuyện gì.
Bạch Tú Tú không hề chột dạ chút nào. Nếu cô muốn hại người khác, không phải sẽ cảm thấy chột dạ sao?
Không lẽ là dưới quê có chuyện gì?
Trong lòng Chu Kiều Kiều thoáng căng thẳng, tiêu đời!
Đừng có nói là ở dưới quê xảy ra chuyện gì rồi đó nha?
Chỉ cần nghĩ đến lợi khả năng này, Chu Kiều Kiều lập tức đứng ngồi không yên.
Không được, cô ta phải nhanh chóng chạy về mới được.
Trong lòng Chu Kiều Kiều vô cùng sốt ruột, mà lúc này ở trong huyện.
Tiểu Trương thông qua anh trai mình, tìm được Hồ Thiên.
Hồ Thiên thấy hai anh em nhà họ Trương đột nhiên đến tìm mình, cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hai người này không đến chợ đen tìm anh ta, mà lại đến khu vực gần nhà anh ta tìm.
Ba người hẹn nhau ở tiệm cơm quốc doanh, Đại Trương bưng đồ ăn lên bàn rồi, ba người mới cùng nhau ngồi xuống.
Hồ Thiên nhìn mấy món ăn trên bàn, cá hấp, còn gan xào rau củ mà anh ta thích và đĩa xương sườn chiên giòn.
Toàn là những món anh ta thích ăn, xem ra hai người này đã tốn rất nhiều công sức.
Vô sự hiến ân cần, thật sự rất khả nghi.
Hồ Thiên khó hiểu nhìn hai anh em, chờ bọn họ chủ động mở miệng nói trước.
Đại Trương nhìn về phía em trai, ý bảo anh ấy nói thẳng đi.
Lúc này Tiểu Trương mới vào thẳng chủ đề chính: “Anh Hồ, tôi có chuyện cần anh giúp, Tôi biết anh từng có một ít tiếp xúc với Chu Kiều Kiều. Tôi muốn nhờ anh giúp chút chuyện.”
“Không được.” Hồ Thiên từ chối ngay lập tức.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, anh ta cũng chỉ có thể giải thích thêm: “Cô ta rất quái dị, các anh chắc cũng sẽ không nhờ tôi giúp các anh chuyện tốt lành gì. Tôi không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức.”
Tiểu Trương ngơ ngác, bị từ chối thẳng thừng luôn hả, thậm chí không thèm suy xét lại luôn à?
So với Tiểu Trương thì Đại Trương càng hiểu biết về Hồ Thiên hơn.
Anh ấy làm lơ lời từ chối kia, cười hì hì khuyên nhủ: “Mấy năm nay tôi cũng hiểu biết về tính cách của anh, nếu là chuyện không có lợi thì anh sẽ không muốn làm. Chỉ cần anh chịu giúp đỡ, tôi có thể giúp anh một chuyện. Chỉ cần là chuyện hai anh em tôi làm được, với lại tôi còn có một ít con đường còn chưa bán cho nhà họ Vương, cái này cũng có thể giao cho anh luôn.”
Hồ Thiên có chút kinh ngạc: “Sao anh lại hào phóng thế?”
“Đây là thành ý của chúng tôi.” Đại Trương có vẻ vô cùng chân thành, làm Hồ Thiên suy xét lại.
Sau đó anh ta đưa ra quyết định mới: “Tôi không cần con đường kia của anh, tại sao hai anh không làm buôn bán trong chợ đen nữa? Hai anh biết được tin tức gì sao? Còn nữa, hai anh muốn tôi giúp hai anh làm cái gì?”
“Lấy ra chứng cứ Chu Kiều Kiều làm ăn buôn bán trong chợ đen, tôi tin chắc rằng anh có. Mấy thứ này, anh không thể nào không có được.” Đại Trương cũng không do dự nói thẳng ra mục đích của chính mình.
Hồ Thiên còn tưởng rằng bọn họ bảo anh ta đi kiếm chuyện với Chu Kiều Kiều, vừa nghe là chuyện này thì cũng không do dự thêm nữa.