Tuy ngoài miệng mẹ nói làm như vậy là vì muốn tốt cho anh em cô ta nhưng thực tế như thế nào ai mà biết được? Sau này trong nhà lại có thêm một người phải chia sản.
“Hạ Vi, cô nhìn thử xem, đó không phải là bạn trai của cô sao?” Dư Thành thu hết biểu cảm của cô ta vào trong đáy mắt, mỉm cười chỉ vào một người đang giúp người khác mang vác đồ đạc ở chỗ góc ngoặt.
Hạ Vi nhìn sang thì thấy người yêu của mình đang giúp Hạ Tuệ Tuệ xách đồ thì tức đỏ mắt.
Anh ta đang làm cái gì vậy? Cả Hạ Tuệ Tuệ nữa, tại sao chưa được cô ta cho phép mà đã dám ra ngoài cùng Kỷ Phong?
“Tôi nói Hạ Vi này, cậu ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu, tôi thấy cô nên suy nghĩ thoáng ra đi, mau chóng tìm một người tốt hơn.” Dư Thành thấy bộ dáng suy sụp của Hạ Vi thì mau chóng khuyên nhủ.
Tốt xấu gì thì đây cũng là em gái của Vương Thanh Hòa, sau này anh sẽ về đây, bất kể là có tâm tư gì thì cục diện rối rắm càng ít không phải sẽ càng tốt sao.
“Không cần anh quản, anh là cọng hành cọng cỏ từ đâu ra?” Hạ Vi nổi giận đùng đùng, trực tiếp chạy ra ngoài, Dư Thành cũng muốn đi nhưng lại bị người của Cung Tiêu Xã gọi lại: “Anh còn chưa trả tiền đó.”
Dư Thành:...
Anh ấy mới là người bị oan đây này!
Dư Thành mau chóng đưa tiền cho người kia rồi tức tốc chạy ra ngoài hóng tin bát quái, lúc anh tới nơi thì đã thấy Hạ Vi vọt tới trước mặt hai người kia, vừa bước lên đã tát Hạ Tuệ Tuệ một cái: “Cô là thứ người đê tiện như vậy sao? Một hai phải thông gian với người đàn ông của tôi? Tôi và Kỷ Phong sắp kết hôn rồi, chỉ cần nhà tôi đồng ý là chúng tôi có thể kết hôn! Cô ăn của nhà tôi, ở trong nhà tôi, bây giờ còn muốn cướp người đàn ông của tôi sao? Hạ Tuệ Tuệ, cô có biết xấu hổ không?”
“Đủ rồi! Có phải cô bị điên rồi đúng không?” Kỷ Phong bước tới ngăn cản Hạ Vi còn đang đánh người, dùng một tay đẩy cô ta ra xa, sau đó lại đỡ Hạ Tuệ Tuệ dậy, lửa giận biểu lộ trên gương mặt không cách nào áp chế: “Hôm nay Tuệ Tuệ đến đây là để khuyên tôi hòa giải với cô, thậm chí cô ấy còn giúp tôi đi chọn mua quà cho cô. Mấy thứ này đều là mua cho cô! Hạ Vi, cô thật đúng là khiến cho người khác phải mở to mắt mà nhìn!”
Hạ Vi cũng ngơ ngác, nhìn đống đồ ở dưới đất, có sách, có cả mấy bộ quần áo mà cô ta yêu thích.
Cô ta...
Hạ Tuệ Tuệ mặt cũng đau, cánh tay cũng đau, trong lòng hận không thể đánh Hạ Vi một trận nhưng khi nghĩ tới kế hoạch của mình, cô ta lập tức òa khóc: “Vi Vi, em hiểu lầm chị rồi, cũng đã hiểu lầm Kỷ Phong. Kỷ Phong thật sự yêu em chị cũng biết mấy năm nay bác cả hết lòng giúp đỡ gia đình chị, sao chị có thể lấy oán trả ơn được? Em yên tâm, nếu em không thích chị ở trong nhà thì ngày mai chị sẽ đi. Chị sẽ đến chỗ ông nội, thuận tiện chăm sóc ông ấy luôn.”
Hạ Vi không hé răng, Kỷ Phong mắt thấy Hạ Tuệ Tuệ muốn rời đi thì trong lòng lập tức sầu khổ, ánh mắt nhìn Hạ Vi lại càng thêm lạnh nhạt: “Đây là cách cô đối xử với chị em của mình đó sao? Bộ dáng lúc ở bên cạnh tôi thường ngày đều là giả dối nhỉ?”
“Sao có thể như thế... em, em không biết hai người đi chọn quà cho em, em cũng đâu có ý đuổi cô ta đi. Kỷ Phong, hai ta kết hôn nhé? Chờ mẹ em về em sẽ nói với bà ấy, dù cho bà ấy có ngăn cản như thế nào thì hai chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Em không muốn ở lại cái nhà đó, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau là em đã cảm thấy rất hạnh phúc.”
Hạ Vi không dám nghĩ đến những chuyện khác, cô ta chỉ hy vọng sẽ cưới được người mình thích. Bề ngoài của Kỷ Phong tuấn tú lãng tử, đối xử với cô ta ôn tồn hơn những người khác, chỉ có anh ta nguyện ý nói chuyện với cô ta, mắng cô ta, nói lời thật lòng với cô ta, chỉ có khi ở bên cạnh anh ta, cô ta mới cảm thấy cuộc sống trở nên chân thật.
Hơn nữa anh ta có thể bảo vệ cô ta, cả đại viện này ai cũng sợ anh ta.
Tuy cha mẹ không vừa ý anh ta nhưng cô ta ưng bụng là được, sau này anh ta chắc chắn sẽ khá hơn.
Ở trong mắt cô ta người học tập tốt, được trưởng bối khen ngợi trong đại viện đều không bằng Kỷ Phong.
Kỷ Phong thật sự đang chuẩn bị kết hôn với Hạ Vi, chỉ là trước nay nhà họ Hạ vẫn luôn không đồng ý, nếu anh ta chủ động lấy lòng thì thật quá mất mặt cho nên mới quyết định kéo dài chuyện này thêm một thời gian, cũng để cho Hạ Vi càng thích anh ta hơn, bây giờ Hạ Vi nhắc tới chuyện này, Kỷ Phong cũng không từ chối. Anh ta chủ động đưa tay nắm tay Hạ Vi: “Được, chờ dì Tề về thì anh sẽ tới nhà em. Em yên tâm, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em.”
Dư Thành đứng phía sau hóng hớt toàn bộ câu chuyện lập tức tỏ thái độ không thể tin được. Từng thấy người làm chuyện thái quá nhưng thái quá như Hạ Vi thì chưa! Có phải cô ta điên rồi không?
Tên nhóc Kỷ Phong này có gì tốt? Không thấy cậu ta là người thế nào sao? Không thấy cậu ta xấu tính sao? Không thấy cậu ta không thích mình sao? Người có mắt đều thấy Kỷ Phong không thích cô ta!
Hạ Vi nở nụ cười, lòng bàn tay của người bên cạnh thật ấm áp, ấm đến mức khiến cô ta an tâm.
Mấy chuyện xảy ra trong nhà gần đây cũng khiến cô ta phiền muộn, cái nhà này ngày nào cũng gây gổ, ồn ào tới mức cô ta không muốn ở nhà. Cô ta muốn kết hôn, kết hôn với người đàn ông cô ta yêu, ở bên cạnh Kỷ Phong, dù sao cha mẹ cũng sẽ không bỏ mặc cô ta.
Hai người nắm tay, lúc đi ngang qua Dư Thành, Hạ Vi còn ném cho anh ấy một ánh mắt đắc ý giống như đang nói anh ấy rất yêu tôi.
Hạ Tuệ Tuệ đi sau hai người, cô ta cúi đầu, người khác không nhìn được thái độ của cô ta. Dư Thành chỉ cảm thấy ba người này đều có vấn đề! Bình thường anh ấy cũng chẳng hòa thuận nổi với ba người họ!
Trong huyện, Bạch Tú Tú làm việc thì thấy Tề Nghênh Nghênh đang đứng bên ngoài, cứ nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại vẫy tay về phía cô, trông như có chuyện muốn tìm cô nhưng lại sợ bị người của văn phòng nhìn thấy.
“Chủ nhiệm, cháu có thể ra ngoài một chút không?” Bạch Tú Tú đi tới chỗ bà chủ nhiệm Uông.
Bà chủ nhiệm Uông cũng không hỏi nhiều: “Đi đi, đừng về muộn quá là được, hôm nay phải làm xong phần việc của cháu đó.”
“Chủ nhiệm yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt.” Bạch Tú Tú nói xong thì đi ra ngoài.
Thấy cô bước ra, Tề Nghênh Nghênh có chút bất mãn.
Tiểu Bạch này cũng thật là ngu ngốc, bà ta đứng đây ra hiệu cả nửa ngày, sao đến bây giờ cô mới phát hiện? Cũng thật là, nếu con trai bà ta không thất lạc thì chắc chắn sẽ không cưới người phụ nữ này. Hiện tại Tề Nghênh Nghênh nhìn Bạch Tú Tú chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Bạch Tú Tú làm lơ ánh mắt bắt bẻ của đối phương, chủ động hỏi: “Ngài tới tìm cháu có việc gì? Nếu là chuyện của khu phố thì ngài tìm chủ nhiệm Uông sẽ hợp lý hơn.”
“Không phải chuyện công việc, là việc tư, không, phải nói là việc nhà. Tiểu Bạch, bây giờ cháu đưa dì đi gặp chồng cháu đi. Dì có chuyện muốn nói với hai người, là chuyện tốt.”
Thái độ của Tề Nghênh Nghênh vô cùng nghiêm túc cứ như trên đời chưa từng có chuyện nào tốt như vậy khiến Bạch Tú Tú cạn lời.
Chỉ là ai bảo Tề Nghênh Nghênh là con cá mà cô và Vương Thanh Hòa câu lên chứ?
“Được thôi, vậy dì Tề đi theo cháu, cháu đưa dì đi tìm anh ấy.” Bạch Tú Tú không hỏi nhiều khiến Tề Nghênh Nghênh càng thêm khó chịu, lúc đi theo Bạch Tú Tú, bà ta không nhịn được hỏi lại: “Cháu không tò mò chuyện nhà là chuyện gì sao? Dì và nhà cháu có quan hệ như thế nào? Cháu cứ đưa dì đi gặp chồng cháu như vậy à?”