Hạ Hữu Đức thấy hai người kia kinh ngạc như vậy thì biết là do bọn họ nhìn thấy thương tích trên mặt ông ta, ông ta tức khắc lạnh mặt nói: “Nhìn tôi làm gì? Mấy người đúng là một đám phế vật, chuyện gì cũng bắt tôi đi theo, nếu vậy thì tôi tìm mấy người làm chi?”
“Chú Hạ nói gì vậy, cho dù chúng tôi là người làm chuyện này nhưng cũng đâu thể để chú không gánh một chút nguy hiểm nào. Chúng tôi cũng phải tránh sau này chú đẩy hết mọi chuyện lên đầu chúng tôi, hoặc là dùng việc này để uy hiếp, đuổi chúng tôi về quê, như vậy không phải là chúng tôi trắng tay rồi sao? Nhà chúng tôi trước giờ không có truyền thống ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Chu Kiều Kiều cười lạnh, bắt đầu phát hết uất ức đã dồn nén ở chỗ Bạch Tú Tú hôm nay lên đầu Hạ Hữu Đức. Hạ Hữu Đức cũng không phải không có nhược điểm như Bạch Tú Tú, ông ta đã bị cô ta nắm thóp. Xung quanh Hạ Hữu Đức này chỉ toàn là cạm bẫy!
Thái độ của Chu Kiều Kiều cũng chính là thái độ của Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Phú. Hạ Hữu Đức thấy dáng vẻ không mấy thân thiện của ba người đối với chuyện này thì vô cùng nóng nảy.
“Mấy người nói vậy là có ý gì?”
Ông ta cảnh giác nhìn một đám người, không phải bọn họ muốn quẳng gánh giữa đường đó chứ?” Vừa nãy trên đường đi, tên khốn Vương Thanh Phú cứ liên tục nhắc nhở ông ta, đến bây giờ ông ta cũng không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào..
“Không có gì, ông viết giấy cam đoan cho chúng tôi, sau này mỗi năm đều phải đưa cho nhà tôi hai trăm đồng. Giấy cam đoan này là bảo hiểm của chúng tôi. Ông yên tâm, nếu ông không làm gì quá đáng thì chúng tôi tuyệt đối không kiện ông, cũng đừng mong sẽ dùng chuyện này để uy h.i.ế.p chúng tôi, dù sao nếu chuyện này bị lộ ra thì cả hai ta đều xong đời! Chúng tôi chỉ là muốn một biện pháp đảm bảo mà thôi, lỡ ngày sau ông mặc kệ bọn tôi thì bọn tôi phải làm sao?”
Chu Kiều Kiều nói lại một lần những chuyện gia đình cô ta đã thương lượng đêm qua, sắc mặt của Hạ Hữu Đức hoàn toàn biến đen!
“Nhà mấy người đúng là thứ cháy nhà hôi của!”
“Sao lại nói khó nghe như vậy, nếu ông không viết thì chúng tôi về quê thôi, chỉ là chuyện năm đó ông cấu kết với cha chống bắt cóc Vương Thanh Hòa, chúng tôi sẽ không giữ bí mật với ông nữa. Cha chồng của tôi có chứng cứ! Hiện tại ông ấy đã vào tù, chúng tôi mà về quê thì ông cũng đừng mong có được ngày lành.”
Chu Kiều Kiều bắt đầu dọa người, còn việc có chứng cứ thật hay không thì cô ta không biết nhưng chỉ cần Vương Thanh Phú biết là được!
Vương Thanh Phú bồn chồn trong lòng, sao vợ thằng năm lại biết?
Hạ Hữu Đức hận không thể túm Vương Thủ Thành đến trước mặt đánh cho một trận.
Lão già khốn nạn này, đã hại ông ta thành cái dạng gì rồi?
“Được, viết thì viết, dù sao mấy người cũng đã leo lên thuyền của tôi rồi, không ai có thể thoát được đâu. Muốn c.h.ế.t thì cùng chết!” Hạ Hữu Đức cầm giấy bút, nhanh chóng viết giấy cam đoan nhưng chỉ thấy ruột đau như cách, một năm hai trăm đồng sao? Bọn họ lại dám đòi hỏi như thế!
Ba người đã lấy được thứ mình muốn thì cũng không đòi hỏi thêm gì nữa. Vương Thanh Kỳ và Vương Thanh Phú cùng theo Hạ Hữu Đức ra ngoài.
Trên đường đi, Hạ Hữu Đức nghe nói Vương Thanh Phú đã sớm sắp xếp xong chuyện của Vương Thanh Hòa thì cũng xem trọng anh ta một ít, không nhờ nhà họ Vương vẫn còn có người được việc đấy! Đúng là một nhân tài.
Ba người nhắm thẳng mục tiêu mà đi, bên kia, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa cũng đã trở về nhà.
Vừa vào nhà đã trông thấy Minh Minh Nguyệt Nguyệt đang chơi đùa với Hạ Minh ở ngoài sân.
“Anh cả, chị dâu.” Hạ Minh mỉm cười xán lạn nhìn hai người họ, hôm nay cậu ta tan làm cũng không cùng Vương Thanh Hòa đi đón Bạch Tú Tú mà là chạy về nhà đưa cha mẹ tới đây. Nghĩ đến chuyện cuối cùng cha mẹ cũng thông suốt, muốn tới đây thăm anh cả là trong lòng Hạ Minh lại vui vẻ.
Thấy cậu ta cười tươi như vậy, Vương Thanh Hòa cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Minh Minh Nguyệt Nguyệt vừa thấy hai người họ về tới thì lập tức chạy ào tới trước mặt Bạch Tú Tú, Bạch Tú Tú khom lưng ôm hai đứa bé vào lòng
“Sao lại không vào nhà?” Bạch Tú Tú nghi hoặc hỏi Hạ Minh.
“Cha mẹ tới, em đưa Minh Minh Nguyệt Nguyệt ra ngoài chơi.” Hạ Minh đặc biệt thích hai đứa bé này, chúng ngoan ngoãn đến nỗi không cần cậu ta phải trông chừng, thỉnh thoảng còn nói gì đó chọc anh ta vui đến mức cười to.
Bạch Tú Tú nghe vậy, thoáng nhìn sang chồng mình, thấy anh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Chúng ta vào nhà trước đi.” Bạch Tú Tú đưa hai đứa bé cho chồng mình.
Vương Thanh Hòa thuần thục ôm hai đứa nhỏ, cùng vợ bước vào nhà.
Bên trong, bà Ngụy và hai vợ chồng nhà họ Hạ đang ngồi đối diện nhau trong căn phòng khách không to không nhỏ, trên bàn là trái cây bà Ngụy đã rửa sạch nhưng hình như không có ai đụng vào.
Hạ Chí Phi và Tề Nghênh Nghênh mang theo một ít quà cáp tới cửa, lễ vật vẫn còn nằm trên bàn, nhìn qua thì có khoảng hơn một ký thịt kho, còn có một trứng gà và ít vải dệt.
Ba người cứ ngồi như vậy cho đến khi Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa trở về.
Bà Ngụy thấy con gái về nhà như thấy được cứu tinh, bà ấy vô cùng kích động: “Các con về rồi sao? Chờ mẹ chút, để mẹ đi làm bữa tối. Hôm nay nhà ta có khách, để mẹ làm thêm ít món ngon!” Bà Ngụy nói xong thì tức tốc chạy vào bếp làm việc
Bà ấy thật sự không hợp với cha ruột của con rể, nói thêm nửa câu cũng thấy nhiều. Ngay từ đầu bà ấy còn thử nói chuyện nhưng sau hai câu trả lời, cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc, căn bản là không có gì để nói!
Bạch Tú Tú thấy mẹ mình chạy nhanh như vậy thì cũng biết là mẹ không quen đối phó với hai vợ chồng nhà họ Hạ.
“Thanh Hòa, Tú Tú, cha mẹ tới đây không quấy rầy cuộc sống của hai đứa đó chứ?” Hạ Chí Phi nhìn thấy con trai con dâu về nhà thì lập tức mở miệng dò hỏi, lo lắng ông ta tìm đến đây sẽ khiến cho con trai càng thêm chán ghét.
Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ ngồi xuống, trọng lượng của hai đứa bé đối với anh mà nói thì chẳng có chút nặng nề nào. Anh cũng khá bất ngờ vì hai vợ chồng này tới đây nhưng trong tích tắc anh đã nghĩ ra nguyên do.
“Không quấy rầy, hai vị tới đây là có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi?” Vương Thanh Hòa hỏi lại hai người bọn họ.
Hạ Chí Phi nghe vậy thì ngơ ngác, Tề Nghênh Nghênh bị chọc cho tức điên: “Đứa nhỏ này, làm cha mẹ đến thăm con mình mà còn hỏi có chuyện gì quan trọng?”
Bà ta thật sự không rõ tại sao đứa nhỏ này không thể thông cảm cho bà ta và ông Hạ một chút?
“Cha mẹ sao...” Vương Thanh Hòa mỉm cười, bộ dáng vô cùng hiền lành phúc hậu.
Hai người kia không rõ vì sao anh lại cười, lúc Hạ Chí Phi muốn mở miệng hỏi nguyên nhân thì Vương Thanh Hòa đã lên tiếng trước, anh nhìn hai người kia, nghiêm túc hỏi: “Hai vị đều là người thông minh, tôi cũng không muốn vòng vo. Tôi đã tới tỉnh thành được một thời gian rồi, công tác cũng đã ổn định, hai vị thật sự muốn nhận lại đứa con trai này sao?” Anh hỏi bọn họ.
“Con hỏi như vậy không phải là vô nghĩa lắm sao? Nếu cha mẹ không muốn nhận con thì tại sao phải đi xa như vậy để rước con về đây? Con có biết mua căn nhà này tốn bao nhiêu không? Cả công tác của con nữa, cho dù bản thân con đã có công tác từ trước nhưng cha mẹ không phải cũng nhờ vả không ít nhân tình sao?” Tề Nghênh Nghênh thật sự tức điên, tại sao thằng cả lại có thể nói ra những lời như vậy?
“Nghênh Nghênh!” Hạ Chí Phi nhỏ giọng nhắc nhở bà ta, Nghênh Nghênh đúng là điên thật rồi! Bây giờ nói những lời này có tác dụng gì chứ?