“Chị Trương yên tâm, bọn họ không biết chị ở đâu đâu, đến lúc đó tôi sẽ đến đưa chị đi cùng, chỉ cần chị nói thật là được. Chị nói thật là bọn họ chắc chắn sẽ bị xử phạt, cũng không ai biết chị ở đâu, cho dù sau này bọn họ phát hiện ra thì tôi cũng sẽ xử lý giúp chị.” Bạch Tú Tú tiếp tục khẩn cầu cô ấy nhưng chị Trương vẫn do dự.
“Thật ra nếu chị Trương không đồng ý với tôi thì không lâu nữa bọn họ cũng sẽ tìm đến chị, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ yêu cầu chị ra làm chứng, chứng minh những oan ức chị phải chịu trước đây là do chị tự nguyện, nhưng mà chị Trương à, chị thật sự nguyện ý sao? Những phần việc đó vốn dĩ không phải là của chị, chị còn vì những thứ đó mà bị oán trách, lúc trước chịu nhiều thiệt thòi như vậy...” Mỗi một câu một chữ của Bạch Tú Tú cứ như cứa vào tim.
Hốc mắt chị Trương đỏ lên, ngón tay run rẩy, cô ấy đưa tay lau mặt: “Tôi...”
“Chị Trương, nếu chị muốn sống yên lành mà ra mặt làm chứng cho bọn họ vậy tiếp theo tôi sẽ không làm gì cả. Nếu chị nguyện ý nói thật thì phần công lý này sẽ thuộc về chị, tôi cũng có những ngày tháng thư thái.” Bạch Tú Tú lại tiếp tục khuyên bảo.
“Tôi sẽ nói thật, cô cứ yên tâm đi. Lúc trước tôi luôn bị bọn họ ép làm việc, chủ nhiệm cũng muốn giúp đỡ tôi nhưng tôi lại sợ hãi, tôi sợ công việc sẽ bị bọn họ ngáng chân càng ngày càng nhiều, bọn họ... Tôi biết nếu nói ra thì có lẽ kết quả sẽ không tệ như vậy nhưng tôi không dám đánh cược. Công việc của tôi ở tổ dân phố thật sự rất gian nan. Sau khi tôi rời đi rồi cô được điều nhiệm tới, còn bị bắt tiếp nhận cục diện rối rắm mà tôi để lại nhưng cô có dũng khí đáp trả bọn họ, cô là một người bản lĩnh, hẳn là tôi phải cảm ơn cô.”
Chị Trương thở dài, tuy trong lòng sợ hãi chuyện này nhưng cũng biết nếu bản thân e sợ mà nói dối thì sẽ hại Tiểu Bạch gặp nhiều phiền toái, nếu sau này hai người kia bày trò ngáng chân Tiểu Bạch thì chẳng phải lại có thêm một người đáng thương như cô ấy sao?
“Cảm ơn chị Trương, tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, cố gắng không để ảnh hưởng đến cuộc sống của chị.” Bạch Tú Tú vô cùng biết ơn chị Trương, nếu chị ấy là người to gan thì đã đích thân tố cáo từ lâu. Chị ấy nhát gan như vậy, bị hai người kia ức h.i.ế.p tới mức lựa chọn điều chuyển đơn vị chứ cũng không muốn trở mặt, bây giờ nguyện ý đắc tội với người ta thật sự là một khảo nghiệm rất lớn đối với chị Trương.
“Không sao đâu, cô ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa ăn thì đến chỗ tôi ăn cùng chủ nhiệm Cao.” Chị Trương nở nụ cười miễn cưỡng.
“Không cần đâu, tôi có mang cơm.” Bạch Tú Tú quyết đoán cự tuyệt.
Nhìn chị Trương không giống kiểu người thích tiếp xúc với người lạ, hơn nữa thời buổi này lương thực quý giá biết bao nhiêu? Nếu cô và chủ nhiệm Cao ở lại chỗ này dùng bữa thì thật sự quá phiền toái.
Chủ nhiệm Cao ngồi trong phòng cũng nghĩ giống Bạch Tú Tú, cả nhà họ không ngừng mời mọc, chủ nhiệm Cao cuống quýt chạy ra ngoài, thấy Bạch Tú Tú và chị Trương đã nói chuyện xong thì hỏi Bạch Tú Tú: “Tiểu Bạch, cô và Tiểu Trương nói chuyện xong chưa?”
“Đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta về sao chủ nhiệm?” Bạch Tú Tú hỏi lại.
“Được, để tôi đi với cô.” Chủ nhiệm Cao vừa nói vừa thoáng nhìn qua chị Trương, bà ấy nhẹ nhàng thở dài: “Tiểu Trương, sau này cô có gì khó khăn thì cứ nói với tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng đã là cộng sự nhiều năm, chuyện của cô...”
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Chị Trương không để chủ nhiệm Cao tiếp tục nói.
Bạch Tú Tú đi theo chủ nhiệm Cao, trên đường trở về, chủ nhiệm Cao nhẹ giọng cảm khái: “Tiểu Bạch, lúc Tiểu Trương làm việc ở tổ dân phố đã bị người ta bắt nạt có đúng không?”
Bạch Tú Tú không nói chuyện.
Cách nói chuyện của chủ nhiệm Cao lúc này không giống như đang hy vọng người ta nói cho bà ấy biết đáp án.
“Thật ra chính tôi cũng biết nhưng tôi không làm sao khuyên bảo được cô ấy, cô ấy không muốn nói với tôi. Tôi muốn quan tâm các cô nhưng cũng cần các cô nói cho tôi biết, cô ấy không nói gì nên tôi cũng không thể làm gì hơn. Hôm nay cô tới đây tìm chị Trương, không phải là cô cũng bị bắt nạt đó chứ? Nếu thật sự như vậy thì cô cứ dũng cảm nói với tôi. Tôi không hy vọng nhân sự ở văn phòng chúng ta biến động quá nhanh, đó chẳng phải là chuyện gì tốt. Công việc của khu phố phức tạp rườm rà, còn liên quan mật thiết đến hàng xóm láng giềng, một khi nhân sự biến động thì lại phải tìm một người mới tới tiếp nhận, hiệu suất công tác cũng sẽ chậm đi, làm chậm trễ sinh hoạt của người dân, giống như... bà Dương vậy.” Chủ nhiệm Cao cau mày dặn dò Bạch Tú Tú.
Bà ấy thật sự vừa ý Bạch Tú Tú nên không hy vọng Bạch Tú Tú không dám lên tiếng nói ra những chuyện như thế này.
“Cảm ơn chủ nhiệm quan tâm tôi, tôi không bị ai ức h.i.ế.p cả. Tôi tới tìm chị Trương trò chuyện là để tìm hiểu một chút sự tình mà thôi.” Bạch Tú Tú khách sáo cảm ơn, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao chủ nhiệm Cao vẫn chưa xử lý Lâm Yến cùng Lục Phương, bởi vì bà ấy không hy vọng nhân sự biến động quá nhiều. Nhưng đối với loại người như Lâm Yến và Lục Phương, ít nhất vẫn nên có một người rời đi là tốt nhất, nếu để hai người này ở chung với nhau thì sẽ mang lại cho người khác rất nhiều phiền toái.
Trở về phòng làm việc, chủ nhiệm Cao đề nghị cùng Bạch Tú Tú đến nhà ăn nhưng Bạch Tú Tú lại từ chối: “Chủ nhiệm, tôi có mang theo cơm.”
Thấy cô từ chối, chủ nhiệm Cao cũng không khuyên nữa nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô: “Nhà ăn của chúng ta có bột mì trắng, không ăn ở căn tin thì cũng có thể mua một ít màn thầu mang về cho người nhà thưởng thức.”
“Tôi đến nhà ăn đây.” Chủ nhiệm Cao nói xong thì vẫy tay rời đi.
Bạch Tú Tú trở về văn phòng.
Vừa vào trong thì thấy hai người Lâm Yến cùng Lục Phương cũng ở đó. Hai người kia nhìn thấy Bạch Tú Tú là lại tỏ thái độ như nhìn thấy kẻ thù.
Bạch Tú Tú cũng không thèm để ý, hâm nóng cơm trưa rồi chuẩn bị dùng bữa. Hai người kia thấy cô làm lơ bọn họ nên Lâm Yến chỉ có thể chủ động mở miệng: “Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Bạch Tú Tú nhìn cô ta, chờ cô ta mở miệng.
Trong lòng Lâm Yến âm thầm mắng một câu làm bộ làm tịch nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ vô cùng khiêm tốn: “Tiểu Bạch, tôi biết cô là người thông minh, tôi cũng thừa nhận chuyện của chị Trương là do chúng tôi không đúng. Nhưng chuyện này cũng đã qua rồi, chị Trương cũng đâu bị làm sao, vả lại chuyện này cũng không liên quan đến cô mà, phần việc chúng tôi dồn cho chị ấy cô cũng đâu có làm, đều làm do chúng tôi làm cả. Bản thân cô cũng chẳng chịu thiệt, hay là cứ cho qua chuyện này đi? Cô yên tâm, chúng tôi cũng không yêu cầu cô phải cho qua không như vậy. Chỉ cần cô đồng ý thì tôi và Lục Phương mỗi người cho cô một trăm đồng, cô thấy được không? Một trăm đồng không phải là con số nhỏ, hai người chúng tôi tích góp cả năm trời cũng chưa chắc dư ra được một số tiền như vậy.” Lâm Yến nói xong thì loay hoay muốn lấy tiền ra.
“Chị Lâm, tôi cũng không phải đứa ngốc, nếu bây giờ tôi nhận tiền của cô thì từ này về sau tôi vĩnh viễn mất đi lập trường, lỡ đâu ngày sau mấy người bắt nạt tôi, tôi đi tìm chủ nhiệm Cao thì... mấy người lại nói với chủ nhiệm Cao là tôi thu tiền của mấy người, như vậy tôi còn có thể giữ mặt mũi trước mặt chủ nhiệm Cao sao. Tôi tới đây cũng hy vọng bản thân sẽ làm việc thật tốt nhưng cũng không mong một ngày nào đó lại nhận được đãi ngộ như chị Trương. Nói thật thì chỉ cần nhìn thấy hai người các cô ở đây là tôi đã thấy không yên tâm rời.”
Bạch Tú Tú từ chối nhận tiền của Lâm Yến.
Sắc mặt của Lâm Yến lại càng đen thêm.
Bạch Tú Tú này, mềm cứng gì cũng không chịu!