Thấy vợ đến gần cầm lấy túi trong tay của anh ta, sao Vương lão tam có thể để cô ta cầm được chứ?
"Vợ à, anh cầm một mình là được rồi, em còn phải ôm con nữa. Em cứ yên tâm đi, sau này cứ nghe theo lời của em, thành thật ở nhà máy làm việc. Thật ra... khoảng thời gian này lén đi thu mua lương thực, anh phải thức khuya dậy sớm, cũng vừa mệt vừa sợ. Làm lâu rồi thì không còn sợ như thế nữa, nhưng mà mệt thì vẫn cứ mệt. Em nói cũng có lý, sau này anh nuôi hai mẹ con em. Nhà chúng ta cũng không cần phải giàu sang phú quý gì."
Lúc này Triệu Thúy Hoa mới hài lòng mỉm cười: "Vậy thì mới đúng chứ, được rồi, chúng ta đến nhà chị Từ trước, tối nay chúng ta ở tạm nhà chị ấy. Em không muốn quay về nhà họ Vương chút nào, cho dù bọn họ không cãi nhau vì chuyện này thì bọn họ còn đắc tội anh cả chị cả. Em cũng không hi vọng một ngày nào đó mình cũng bị trả thù theo."
Hai người bọn họ ở bên này vừa nói chuyện vừa đi đến nhà bạn.
Trong nhà của nhà họ Vương, bởi vì cả gia đình Vương lão tam rời đi, bầu không khí có vẻ có chút nặng nề.
Vẻ mặt của Vương Thủ Thành rất khó coi, trong lòng ông ta cực kỳ khổ sở.
Ông ta và bà vợ già lăn lộn lắm chuyện như thế là để làm gì chứ? Còn không phải là để cả gia đình có thể ở bên nhau, để sau này khi già rồi, con trai đều sẽ báo hiếu cho bọn họ sao?
Kết quả ngược lại, hiện tại mới được bao lâu chứ, hai vợ chồng thằng ba đã dọn đi rồi.
Đi quá dứt khoát.
"Thật ra anh ba và chị ba đi rồi cũng khá tốt, tuy rằng bình thường anh ba cũng làm việc giúp chúng ta, nhưng chị ba lại là người lười nhất nhà, chẳng khác chị cả lúc trước bao nhiêu, chúng ta còn phải chia tiền cho chị ta. Tách ra ở riêng chúng ta cũng yên ổn bình an hơn."
Chu Kiều Kiều lại ngồi xuống bàn ăn cơm lần nữa, lúc trước cô ta đã nghe Hồ Thiên nói, lúc càng hoảng loạn thì lại càng phải biểu hiện bình tĩnh.
Nếu không thì những người khác cũng sẽ rối loạn theo.
"Tuy là nói như thế, nhưng mà lúc trước anh ba và chồng tôi cùng nhau đi mua lương thực, hiện tại anh ấy dọn ra ở riêng rồi, sau này chỉ có một mình chồng tôi đi làm chuyện này à?" Trần Phương không vui hỏi lại Chu Kiều Kiều, cô ta còn giả vờ bình tĩnh ở đây làm gì?
Cô ta ghét nhất Chu Kiều Kiều như thế này.
Chu Kiều Kiều nghe vậy cũng xấu hổ, chuyện này...
Cô ta nhìn thoáng qua Vương Thanh Phú: "Anh hai, anh xem, hay là..."
"Đừng đừng, thím năm à, tôi cũng không phải là loại người thích hợp làm việc, thể trạng của tôi còn thua kém thằng năm nhà thím nữa đó. Tôi thấy cứ để thằng năm đi đi. Trong chuyện làm ăn này, sau này mọi người chia của ở riêng thì hai người nhà thím chắc chắn là người được chia nhiều nhất. Chẳng có lý do gì mà tôi phải làm việc nhiều hơn hai người."
Vương Thanh Phú từ chối ngay lập tức.
Anh ta không muốn làm chuyện này, đêm hôm lạnh c.h.ế.t đi được, sau đó lại chỉ được chia đều tiền với mọi người?
Mơ đi!
Mặt Chu Kiều Kiều lập tức đen kịt: "Anh hai, những người khác đều là phải làm việc mới được chia tiền, sao anh lại muốn không làm gì đã đã đòi lấy tiền rồi?"
"Không phải vợ tôi đang làm việc giúp đỡ thím sao? Sao nào? Nhà chúng tôi cứ nhất định phải là cả hai người cùng làm việc mới được à? Vậy thằng năm nhà thím thì sao? Sau này cha sẽ tập trung xử lý chuyện làm ăn buôn bán này, thằng năm nhà thím và tôi đều không cần phải đến chợ đen nữa. Thím năm à, nếu thím muốn sai khiến người khác làm việc thì cũng nên sai người thân thiết với thím hơn, thím không thể ăn h.i.ế.p người khác như thế được."
Thái độ của Vương Thanh Phú vẫn cứ như thế.
Chu Kiều Kiều đương nhiên là không muốn để cho chồng cô ta đi làm rồi, cô ta còn đang trông chờ vào chuyện chồng cô ta sẽ làm việc chăm chỉ nữa mà.
Nếu có thể có được sự nghiệp tốt hơn thì lại càng tốt.
“Cha, chuyện này…” Chu Kiều Kiều muốn để cho Vương Thủ Thành nói gì đó, bình thường ông ta thương yêu Thanh Kỳ nhất.
Lần này cũng nên nói giúp Vương Thanh Kỳ.
Vương Thủ Thành lại đang giận dỗi, không cho hai vợ chồng thằng năm chút sắc mặt tốt nào.
Hiện tại nghe vợ thằng năm có chuyện cần nhờ ông ta giúp đỡ, trực tiếp giả vờ giả vịt nhíu mày nói: “Ui cha, việc này đúng là nên để thằng năm đi làm, vợ thằng năm à, thằng năm rất khỏe, hơn nữa mấy năm nay cha và mẹ đều thương yêu nó nhất. Hiện tại trong nhà có việc, cũng nên làm nó đi làm việc đầu tiên. Con nói coi có phải mấy năm nay nhà mình có cái gì tốt cũng đều nhường cho nó trước hay không?”
Vương Thanh Kỳ thấy không có ai giúp đỡ mình, nếu anh ta không đi làm việc này thì chỉ có thể để lão tứ đi làm một mình…
“Thật ra để một mình thằng tư đi làm là được, con cũng khá yên tâm về thằng tư.” Vương Thanh Phú tiếp tục tạo áp lực cho bọn họ.
Hai vợ chồng thằng năm chắc chắn sẽ không yên tâm để thằng tư đi thu mua lương thực một mình!
Bọn họ sợ thằng tư sẽ lén lút nuốt tiền riêng.
Anh ta đoán không sai.
Chu Kiều Kiều không đồng ý.
Cô ta bực bội mắng thầm trong lòng hai vợ chồng anh ba đột nhiên bỏ chạy, cũng suy nghĩ một chút, tuyệt đối không thể để anh tư đi thu mua lương thực một mình được.
Đến lúc đó anh ta lén đút túi tiền riêng thì bọn họ cũng không biết được.
Việc này vốn dĩ chính là cô ta và Thanh Kỳ sẽ bỏ ra rất nhiều tiền, hơn nữa sau này cô ta còn sẽ đắc tội Hồ Thiên.
Áp lực cực kỳ lớn.
Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nuốt tiền riêng của cô ta.
“Thanh Kỳ, vậy chuyện này chỉ có thể để anh đi chung với anh tư rồi. Tuy rằng em cũng tin tưởng anh tư, nhưng chuyện này hai người đi làm sẽ càng an toàn hơn một chút. Chúng ta cũng không thể nhìn anh tư mỗi tối đều đi mạo hiểm một mình được đúng không, Thanh Kỳ, chắc là anh làm được mà đúng không?”
Chu Kiều Kiều tự biện minh cho bản thân một chút, lại hỏi chồng mình.
Vương Thanh Kỳ không muốn đi chút nào.
Nhưng vợ đã nói như vậy, anh ta cũng chỉ có thể đồng ý.
“Được rồi, anh nghe lời em.”
Thấy anh ta đồng ý, cuối cùng trên mặt Chu Kiều Kiều cũng lộ ra chút vẻ vui vẻ hài lòng.
“Vậy được rồi, em đi gom tiền.”
Sáng sớm.
Mới sáng sớm Hạ Minh đã đi đến trước cửa nhà Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa chờ sẵn.
Cậu ta gõ cửa rất nhiều lần, bà Ngụy ở trong nhà nghe được, nhanh chóng chạy ra nói: “Đừng gõ cửa nữa, hai đứa nhỏ còn đang ngủ.”
Bà nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Hạ Minh, bà cũng rất khó hiểu: “Cháu là con của anh chị sui đúng không? Mau vào nhà, sao mới sáng sớm cháu đã đến đây rồi?”
Bà Ngụy dẫn theo Hạ Minh về nhà, thuận tiện gõ cửa phòng của con gái và con rể nói: “Thằng bé nhà họ Hạ đến, Tú Tú, Thanh Hòa, hai đứa mau thức dậy đi. Mẹ nấu cơm sắp xong rồi, mau dậy đi.”
Bạch Tú Tú vốn dĩ cũng đã thức dậy rồi, đang chờ chồng mang nước ấm đến cho cô.
Cô nghe được tiếng động ở bên ngoài, cũng bò dậy.
Hai người vừa mở cửa đã nhìn thấy Hạ Minh đang ngồi trên ghế nhìn ngó khắp nơi.
Lúc cậu ta nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Anh cả, chị cả, hai anh chị mới là sướng nhất, không cần ở trong nhà nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cũng không sợ sẽ bị bỏ đói.”
“Cậu lại không có cơm ăn nữa hả?” Vương Thanh Hòa lấy nước ấm cho vợ, để cô rửa mặt.
Bạch Tú Tú đi rửa mặt, Vương Thanh Hòa thì dọn dẹp vài thứ linh tinh trong nhà.
“Chứ còn cái gì nữa? Sáng sớm hôm nay trời còn chưa sáng mẹ đã chạy đến nhà họ Kỷ. Hiện tại còn chưa về nhà, mẹ để lại lời nhắn trong nhà, nói là sẽ đi làm luôn không về. Mẹ bảo chúng tôi tự nghĩ cách tìm gì đó để ăn, cha trực tiếp đi làm luôn, chỉ dặn anh hai nấu cơm cho chúng tôi và ông nội. Nhưng mà… bọn họ đều chưa thức dậy, ông nội đi ra ngoài ăn rồi, những người khác cũng đều đi hết. Anh hai vẫn còn chưa thức dậy. Hiện tại chỉ còn mình tôi là chưa ăn sáng, anh cả, tôi có thể ăn sáng ở đây không?”