Bạch Tú Tú bưng chén sứ uống một ngụm trà, cũng không nói lời nào.
Vương Thanh Hòa cân nhắc trong lòng một lúc rồi nở nụ cười thần bí nhìn anh ấy: “Xem anh Dư cũng là người có uy tín và danh dự, gia thế nhà anh hẳn là lợi hại lắm? Người quen của nhà anh hẳn cũng không kém đúng không? Người như vậy, lúc trước dù không thể tìm được thì mấy năm nay công việc cũng đã sớm ổn định rồi, tại sao lại không đi tìm? Bây giờ lại đột nhiên nhắc tới là có ý gì?”
Anh ấy thuận miệng hỏi một câu rồi tùy tiện đi đảo thức ăn, xem thử độ lửa như thế nào.
Mùi thơm nức mũi của thịt kho tàu khiến Dư Thành cảm thấy có chút đói bụng, anh ấy nhấp một ngụm trà, cũng ghét bỏ càu nhàu: “Ai lại không biết chứ? Nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên lại muốn tìm là sao. Tuy quan hệ của cha tôi và nhà bọn họ khá tốt nhưng tôi lại chẳng mấy thân thiết với nhà họ. Bọn họ đều là kiểu thích con nhà người ta! Tôi thấy có thể là do thằng hai thằng ba nhà đó đều là một đám bỏ đi, đứa thứ tư lại là con gái, gần đây đang theo đuổi một tên nhóc trong đại viện cho nên mới nảy ra ý định tìm kiếm đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài của mình nhỉ? Dù sao cũng đâu thể xui xẻo như thể, bốn đứa con đều thành phế vật cả bốn sao.”
Tuy Dư Thành ăn nói bộp chộp nhưng dù sao tuổi tác của anh ấy cũng lớn hơn mấy tên nhóc kia một chút, dưới tình huống bình thường thì anh ấy phải kết hôn từ lâu rồi, cũng chỉ vì anh ấy phản nghịch nên tới bây giờ vẫn còn lăn lộn trong hàng ngũ chưa lập gia đình.
Những lời này vừa nghe là đã thấy ý ghét bỏ, Vương Thanh Hòa cười cười: “Sao có thể nói là xui xẻo chứ? Đẻ nhiều đứa như vậy mà không nuôi được một đứa ra hồn, có phải bọn họ nên xem lại bản thân mình một chút không?”
“Đúng! Chính là lời này! Tôi cũng cảm thấy bọn họ nên nhìn lại bản thân, ông già nhà tôi cũng vậy, đám người bọn họ đều chỉ thích con nhà người ta!” Dư Thành nhắc tới cụm từ con nhà người ta thì đôi mắt luôn tràn ngập lửa giận.
“Ông chú kia của tôi có một người em trai, kết hôn sớm, con trai nhà ông ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi. Trong mắt người lớn... à không đúng, trong mắt thế hệ đi trước, cậu ta đúng là xuất sắc về mọi mặt, ngày lễ ngày tết người được khen ngợi chính là cậu ta.”
Dư Thành lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Mấy năm nay anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều thứ vì cậu ta.
“Ai dà? Sao cậu lại chuyển đề tài thế này? Cậu còn chưa trả lời tôi đâu?” Dư Thành đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng.
Vương Thanh Hòa vẫn mỉm cười: “Cha mẹ của tôi có phải cha mẹ ruột hay không thì phải hỏi bọn họ chứ, sao tôi có thể trả lời anh được? Đúng rồi, tôi nghe nói anh muốn kinh doanh?”
“Có làm được không? Không phải cậu nói là không được à?”
Dư Thành uể oải ỉu xìu.
“Thật không dám giấu giếm, gần đây tôi đang học trung y, chuẩn bị làm một số thứ chăm sóc sức khỏe. Chờ tôi học thành tài, có trình độ nhất định là có thể làm được, đến lúc có thể kê đơn cho người ta thì tôi lại đến tìm anh.” Vương Thanh Hòa cho anh ấy một mũi an thần trước.
Muốn kê đơn thuốc trung y cho người khác không phải cứ tùy tiện kê là được, anh phải học tập tới nơi tới chốn, học xong lại phải thi, cần không ít thời gian, nhưng mà trước mắt có thể cho người này một chiếc bánh vẽ.
Nếu được thì lại đưa cho anh ấy một ít dược liệu tốt, trước tiên chỉ đưa một lượng nhỏ thử xem người này có đáng tin hay không, nếu được thì sẽ bán sang tay cho Dư Thành.
Đương nhiêu nếu xảy ra chuyện gì thì anh ấy cũng sẽ cùng gánh vác, quan trọng nhất là anh còn có thể nghe được tin tức trên tỉnh từ chỗ Dư Thành.
“Cậu còn có bản lĩnh này sao? Được đó, nhưng mà cậu cần học bao nhiêu năm?” Dư Thành lộ vẻ buồn bực, lần này khác gì đi một chuyến trắng tay? Về nhà chắc chắn sẽ bị mắng gấp bội!
“Tôi có chút dược liệu, cũng không nhiều lắm, là tôi mua từ chỗ người khác rồi tích góp lại, chi bằng anh mang lên tỉnh thành bán thử xem? Giá cả trên tỉnh thành hẳn là cao hơn ở chỗ chút tôi? Ít nhiều gì thì cũng không đến mức đi không một chuyến.” Vương Thanh Hòa nhìn anh ấy, chậm rãi mở miệng.
Dư Thành hoảng sợ, sao lá gan của Vương Thanh Hòa còn lớn hơn anh ấy vậy? Đây là muốn đầu cơ trục lợi dược liệu? Điên rồi sao?
Nhìn ra được thái độ của Dư Thành, Vương Thanh Hòa cũng không sợ anh ấy không đồng ý: “Anh đừng hiểu lầm, anh chỉ là đang giúp một người bạn của anh, mang dược liệu người đó hái được trong núi đến các bệnh viện hoặc hiệu thuốc ở tỉnh thành bán mà thôi.”
“Tôi biết đi săn, thôn của chúng tôi lại nằm trên núi, dược liệu không ít, số dược liệu này mang lên tỉnh thành bán sẽ được giá hơn ở chỗ chúng tôi, phần chênh lệch chia đôi, tôi và anh mỗi người một nửa. Đây xem như là cảm ơn bạn bè chứ không phải mua bán gì cả, tôi chỉ là một người may mắn có được công việc ở huyện thành mà thôi, tôi không phải dân kinh doanh. Anh Dư, anh cũng không nên nghĩ nhiều làm gì.”
Vương Thanh Hòa nói một thôi một hồi, đổi trắng thay đen khiến Dư Thành nghe xong thì c.h.ế.t lặng.
Cho nên anh ấy chính là một người không có đầu óc đúng không?
Tại sao nghĩ kiểu gì cũng thấy đây là một vụ mua bán nhỉ, nhưng mà nói như vừa rồi thật sự là dễ nghe hơn rất nhiều.
Cũng chẳng phải là mua bán lớn gì, người ta chỉ hỗ trợ tìm kiếm một ít dược liệu mà thôi...
Tuy rằng bây giờ không đáng bao nhiêu tiền nhưng sau này thì chưa chắc.
Người nhà lúc nào cũng thiên vị con trai của cô, còn có con trai nhà bác cả, một đứa cha không thương mẹ không yêu, trưởng bối nhìn một cái cũng thấy phiền như anh ấy đương nhiên cũng muốn tìm đường lui cho mình.
“Được, vậy tôi sẽ giúp hai người, giúp đỡ người khác chính là thú vui của tôi!” Dư Thành lập tức đồng ý.
Trong lòng âm thầm cân nhắc nếu thật sự có lợi nhuận thì sau này anh ấy lại tới đây, dù sao đi một chuyến cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, cứ qua một quãng thời gian thì lại đến một lần, vẫn khá ổn!
“Để tôi đi soạn dược liệu cho anh. Thanh Hòa, lát nữa anh mang ra cho anh Dư nhìn thử xem sao.” Bạch Tú Tú đứng dậy đi vào phòng, dù sao toàn bộ dược liệu đều đang nằm trong không gian của cô, phải đưa cho Dư Thành bao nhiêu, cô còn chưa quyết định được.
Theo cô ấy thì lấy ra vài túi cũng đã đủ khiến cho đối phương khiếp sợ, hơn nữa cũng bớt đi rất nhiều phiền toái.
Bạch Tú Tú mang mấy túi hoàng kỳ đã được đóng gói cẩn thận từ trong không gian ra ngoài, khoảng chừng mười mấy bao tải, còn là số vừa mới thu hoạch, cộng lại được mười sáu bao.
Vương Thanh Hòa để người nọ ở phòng khách rồi cũng theo vợ đi vào phòng, nhìn thấy nhiều bao tải như vậy, anh nghĩ ngợi một lúc rồi nhỏ giọng nói với Bạch Tú Tú: “Tú Tú, giữ lại mười bao này đi.”
“Được.” Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đều có chung suy nghĩ.
Xong khi cất lại mười bao kia, Vương Thanh Hòa lập tức kéo sáu bao tải còn lại ra ngoài.
Dư Thành vốn dĩ chỉ nghĩ là một ít dược liệu hái được trên núi, cũng chẳng có bao nhiêu nhưng sau khi nhìn thấy mấy bao tải to này, toàn thân anh ấy đều tê dại.
Có người thành thật nào mà lại trữ cả mấy bao tải dược liệu trong nhà thế kia?
Vương Thanh Hòa nhìn Dư Thành bị dọa sợ thì lại lên tiếng bảo anh ấy xem qua chất lượng dược liệu.
“Anh Dư, tôi và vợ tôi không hiểu việc đời, cũng không biết bình thường mọi người làm ăn buôn bán thế nào. Nhưng mà chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu, giao cho anh nhiều dược liệu như vậy tôi cũng không yên tâm.”
Vương Thanh Hòa ra vẻ khó xử.
Dư Thành nghe xong, nhìn sáu bao tải này, lá gan cũng bắt đầu phình to.
Anh ấy biết thứ này, là hoàng kỳ.
Giá thu mua ở tỉnh thành cao hơn ở huyện, nếu đem bán thì chẳng lời bao nhiêu.
Nhưng thứ này chắc chắn là có lợi nhuận, hơn nữa còn rất khả quan.
Hiện tại anh ấy dùng giá mua dược liệu ở tỉnh thành để trả cho Vương Thanh Hòa, không phân biệt phẩm cấp hàng hóa, còn về việc sau này có chia thêm lợi nhuận cho anh hay không thì đều do anh ấy định đoạt.
Dư Thành nghĩ một lúc thì cũng thoải mái trả lời: “Tôi biết là cậu sợ tôi một đi không trở lại, như vậy đi, giá cả ở chỗ các cậu như thế nào, ngày mai tôi mượn một cái cân tới đây, tôi tính theo giá bên này cho cậu. Nếu tôi đi mà không trở lại thì cậu cũng không thiệt, nếu tôi quay về thì cậu cũng kiếm lời. Cậu thấy thế nào?”