Đời trước, vào lúc đó, ấn đường và đôi mắt của anh luôn phảng phất nỗi sầu bi, ánh mắt nhìn tất cả mọi người vẫn luôn lạnh nhạt, nếu không phải tính cách của anh có thiên hướng ôn nhu ít nói thì đi ngoài đường chắc cũng không ai dám chào hỏi anh, so với hiện tại chính là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc này anh mặc một chiếc áo lông màu lam, dường như từ sau khi cô nói cô thích màu này thì anh thường xuyên mặc nó, để cô may thêm một chiếc cho có luân phiên thay đổi vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh, Bạch Tú Tú mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là thấy anh đang ngẩn người nên mới nhắc nhở anh nên chuẩn bị xuất phát thôi.”
“Đi thôi.” Vương Thanh Hòa nắm tay vợ mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Vương, anh và Tú Tú sống cuộc sống của riêng mình, anh càng ngày càng cảm nhận được Tú Tú cũng thích anh, nếu không tại sao chuyện gì cũng nghĩ cho anh như vậy.
Hắn giống như thật sự bắt được nàng tâm, mỗi lần nghĩ vậy, hắn liền sẽ vui vẻ ngủ không được.
Nếu đây là một giấc mơ thì anh thật hy vọng ngày tháng như thế này có thể kéo dài cả đời, anh nguyện ý đắm chìm trong giấc mộng không cần tỉnh lại.
Vương Thanh Hòa đạp xe chở Bạch Tú Tú tới văn phòng trước. Bạch Tú Tú xuống xe, hôn lên mặt anh một cái: “Lái xe chú ý an toàn, em đi làm đây.”
Vương Thanh Hòa ngơ ngác nhìn cô bước vào văn phòng, lúc này mới kéo khăn quàng cổ lên che khuất một góc mặt, đỏ mặt đạp xe tới nhà máy.
Bạch Tú Tú vào chỗ ngồi, bắt đầu xem qua công việc cần làm ngày hôm nay.
Tuy hôm qua không đi làm nhưng công việc cần làm vẫn ở đó, hôm nay phải làm bổ sung.
Hiện tại Vương Quỳnh đã được điều tới ngồi phía trước Bạch Tú Tú, quan hệ giữa cô ấy và Bạch Tú Tú không tồi, từ khi Bạch Tú Tú tới khu phố làm việc thì vẫn luôn theo cô ấy ra ngoài công tác, thấy cô vừa ngồi xuống đã bắt đầu bận rộn, Vương Quỳnh mới quay đầu nhỏ giọng nói với cô: “Tiểu Bạch, cô có nghe nói chưa? Hôm nay có người tới tìm chủ nhiệm Cao, đưa theo một người khác, nói là muốn cho người đó tới đây làm việc thay cho Lâm Yến hoặc Lục Phương, chỉ là không biết sẽ chọn vị trí nào.” Giọng nói của Vương Quỳnh bình thường vốn có chút lạnh lùng, bây giờ dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện bát quái khiến cho người ta có phần khó chịu.
“Nhanh vậy sao? Không phải hai người kia mới vừa đi à?” Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy kinh ngạc, dù sao văn phòng này tuyển người cũng không dễ, không phải là không có ai tới ứng tuyển nhưng tới rồi lại bị loại sau khi kiểm tra kỹ càng.
Chủ nhiệm Cao là người có trách nhiệm, không thể chỉ gặp gỡ qua loa như vậy rồi quyết định. Bây giờ mới qua có bao lâu đâu chứ?
“Ai nói không phải đâu? Khó mà tin được chủ nhiệm Cao lại đồng ý.” Vương Quỳnh cũng chỉ là nghe người khác nói sáng nay có người trông thấy, nhưng thực hư thế nào cũng phải chờ chủ nhiệm Cao tới mới biết được.
Bạch Tú Tú quan tâm chủ nhiệm Cao, lúc này ở một bên khác, một người trẻ tuổi và hai người lớn đang đứng trước mặt chủ nhiệm. Bà ấy đen mặt nhìn ba người trước mắt, là một ông lão, một người đàn ông trung niên, còn có một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi. Nếu chỉ là ba người bình thường thì không sao, c.h.ế.t người ở chỗ người đàn ông trung niên là bí thư lãnh đạo trực tiếp, bà ấy không thể bỏ của chạy lấy người được.
“Chủ nhiệm Cao, không phải bên cô thiếu hai người sao? Đã gần cuối năm rồi, công việc bận rộn, không phải cô ấy tới đây có thể kịp thời bổ sung sao? Chỉ là một công việc tạm thời, chờ cô tìm được người rồi thì cô ấy sẽ rời đi. Nếu sau này cô không tìm được người phù hợp mà cô ấy làm việc ổn thỏa thì cô giữ cô ấy lại là được. Cô thấy thế nào?”
Người đàn ông trung niên đỡ gọng kính, thuyết phục chủ nhiệm Cao.
Hạ Toàn và Chu Kiều Kiều đứng một bên, trong lòng cũng không hề lo lắng, dù sao bạn cũ của ông ta đã nói chuyện này không thành vấn đề.
Chủ nhiệm Cao thoáng nhìn Chu Kiều Kiều rồi lại xem lý lịch của cô ta. Khi nhìn thấy Chu Kiều Kiều cùng quê với Tiểu Bạch thì trong lòng cũng có chút hảo cảm. Tiểu Bạch làm việc không tệ, Tiểu Chu này... với lại chỉ là công việc thời vụ, còn có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
“Được, vậy thì ở lại đi, nhưng tôi nói trước, nếu cô ta làm không tốt thì tôi sẽ đuổi người đi.” Chủ nhiệm Cao tỏ vẻ nghiêm túc.
Chu Kiều Kiều nghe nói bản thân có thể ở lại thì trong lòng mừng như điên. Tuy chỉ là một công việc tạm thời nhưng tốt xấu gì cô ta cũng đã tới tỉnh thành. Cưỡi lừa tìm ngựa, cứ từ từ tìm công việc là được.
Bây giờ cô ta tới đây thì sẽ càng ở gần Bạch Tú Tú hơn, càng dễ làm cho Bạch Tú Tú gặp xui xẻo. Chờ Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa xám xịt rời khỏi tỉnh thành còn cô ta có thể ở lại đây, cô ta đã tưởng tượng ra lúc đó Bạch Tú Tú sẽ thống khổ như thế nào.
“Chủ nhiệm Cao yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.” Chu Kiều Kiều thề thốt son sắt.
Chủ nhiệm Cao gật đầu: “Được, vậy cô đi theo tôi.”
Hạ Toàn thấy chuyện này thành công thì lại dặn dò Chu Kiều Kiều: “Chuyện tiếp theo cô phải cố gắng đấy, đừng phụ kỳ vọng của tôi.” Chu Kiều Kiều đưa lưng về phía Hạ Toàn, sắc mặt tức khắc lạnh xuống.
Lão già này cũng thật là nhiều chuyện, làm như cô ta không biết bản thân phải làm gì vậy?
Chủ nhiệm Cao mau chóng đưa Chu Kiều Kiều tới văn phòng, mọi người vốn đang làm việc, nghe thấy tiếng mở cửa thì sôi nổi nhìn sang, lúc nhìn thấy người mới thì mọi người vô cùng khiếp sợ.
Chủ nhiệm Cao đưa Chu Kiều Kiều vào phòng, giới thiệu với mọi người: “Đây là Chu Kiều Kiều, mọi người cứ gọi cô ấy là Tiểu Chu. Cuối năm quá mức bận rộn nên cô ấy được điều tới phụ giúp tạm thời, thế chỗ Lâm Yến lúc trước, còn phần công việc của Lục Phương vẫn nhờ mọi người cùng nhau gánh vác, cũng chỉ còn nửa tháng nữa là nghĩ rồi. Mọi người cố gắng làm cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề gì, cố gắng giữ vững danh hiệu khu phố ưu tú của chúng ta.” Chủ nhiệm Cao nghiêm túc động viên tất cả mọi người.
Mọi người nghe xong cũng vỗ tay sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Chu Kiều Kiều được chủ nhiệm Cao sắp xếp cho vị trí phía sau Bạch Tú Tú.
Ngồi xuống ghế, vẻ tươi cười trên mặt Chu Kiều Kiều không giấu được nữa, cô ta nhỏ giọng nói với Bạch Tú Tú: “Chị dâu, không ngờ chứ gì? Cô lại có thể gặp tôi ở đây.”
Bạch Tú Tú quay đầu nhìn cô ta: “Cô là ai? Ai là chị dâu của cô?”
Nụ cười của Chu Kiều Kiều cứng lại: “Cô bớt giả bộ hồ đồ đi!”
“Tôi quả thật không phải chị dâu của cô, dù sao chồng tôi cũng đâu phải người nhà của cô.” Bạch Tú Tú chậm rãi đáp lời khiến cơn giận trong lòng Chu Kiều Kiều bộc phát.
“Đừng tưởng không ai biết cô và chồng cô làm gì, cha bị mấy người hại nên mới bị bắt vào tù.”
Ánh mắt của Chu Kiều Kiều lóe lên vẻ oán độc, nghĩ đến bản thân mất không ít tiền, cô ta thật hận không thể bóp c.h.ế.t Bạch Tú Tú. Bạch Tú Tú đã sống tốt như vậy rồi, dựa vào đâu mà còn phá hư ngày lành của cô ta?
Ánh mắt của Chu Kiều Kiều quá mức lộ liễu khiến Bạch Tú Tú muốn bỏ qua cũng khó, cô thoáng nhìn Chu Kiều Kiều đang ngồi phía sau, cười nói: “Cô muốn phát điên thì về nhà mà phát, tới đây nói với tôi thì có lợi ích gì? Còn cha cô nữa, ông ta bị làm sao?”