Thấy con gái khóc thành như vậy, sắc mặt không tốt ôm con vào trong ngực: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, bà nội bảo chúng con cút." Cô nhóc uất ức ở trong n.g.ự.c cô, ồm ồm nói.
Triệu Quế Phân đúng là bệnh nặng!
Bạch Tú Tú cười lạnh, cô cảm thấy khó hiểu, đều là con trai của Triệu Quế Phân, sao chồng cô Vương Thanh Hòa lại giống như con ghẻ vậy? Thậm chí ngay cả hai đứa con của cô cũng không được chào đón!
Không chỉ mẹ chồng Triệu Quế Phân, ngay cả cha chồng cô cũng giống như vậy.
"Nguyệt Nguyệt không khóc, Minh Minh cũng đừng sợ. Bà nội sao có thể bảo các con cút được? Các con cút rồi, cha các con không phải cũng cút hay sao? Bà nội mới không nỡ. Ngoan, vào nhà đi." Bạch Tú Tú mang hai đứa nhỏ vào phòng.
Con dâu thứ ba Triệu Thúy Hoa nhìn chị dâu cả dẫn con vào nhà, ánh mắt thay đổi.
Đi theo.
Lúc Bạch Tú Tú sắp đóng cửa thì nhìn thấy Triệu Thúy Hoa vừa lúc muốn đi vào.
Triệu Thúy Hoa ngượng ngùng cười: "Chị cả, em có thể vào nói chuyện với chị chút không?"
Bộ dáng Triệu Thúy Hoa không tệ, cười lên nhìn cũng hiền lành.
Bạch Tú Tú phát hiện, người nhà họ Vương đều không tệ, mặc kệ là con trai hay con dâu. Con trai nhà họ Vương, ngoại trừ chồng cô Vương Thanh Hòa dáng vẻ không biết giống ai ra, bốn người khác đều tương đối giống cha chồng cô.
Cả nhà đều rất ưa nhìn.
Triệu Thúy Hoa đến tìm cô, cô không hề cảm thấy bất ngờ chút nào!
Bạch Tú Tú cho người vào phòng, ôm hai đứa nhỏ lên giường, mới để ý đến Triệu Thúy Hoa.
Triệu Thúy Hoa nhìn gian nhà này, trong ánh mắt là không ngừng hâm mộ!
Gian nhà này là gian nhà tốt nhất của nhà họ Vương hiện tại!
"Thím ba, thím có chuyện gì muốn nói sao?" Bạch Tú Tú chủ động mở miệng.
Triệu Thúy Hoa nghe vậy, cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt hâm mộ, nói đến chuyện đứng đắn: "Chị cả, em là vì chuyện nhà ta muốn sửa nhà mà tới. Chị nói năm nay anh hai và chú năm, một người phải sửa nhà, một người phải xây thêm một gian phòng.
Bọn họ còn muốn mua công việc nữa.
Cuộc sống trong nhà này phải sống thế nào đây?"
Triệu Thúy Hoa vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú.
Cô ta muốn ra riêng! Cô ta có con trai, chồng cũng coi như nghe lời. Nếu có thể ra riêng, cuộc sống của bọn họ cũng có thể tốt lên.
Nhưng chuyện ở riêng không thể để cô ta đề xuất được! Mẹ chồng đối xử với lão tam cũng không tệ lắm, đối xử với cô con dâu thứ ba là cô ta đây cũng không tệ lắm. Đối xử với con trai cô ta thì càng không cần nói. Tuy rằng nhà anh cả mới là cháu đích tôn, nhưng mẹ chồng ngược lại đối xử với con trai cô ta tốt hơn.
Nếu như đắc tội với mẹ chồng, còn không được ra riêng, vậy thì cuộc sống của cô ta cũng không dễ chịu.
Cho nên, chuyện này tốt nhất vẫn để Bạch Tú Tú đề cập thì hơn.
Một là chị gái nhà mẹ đẻ của Bạch Tú Tú gả cho một người có tiền đồ, người cũng tòng quân.
Thêm nữa, anh cả làm việc nhiều nhất trong nhà, lại không được lòng nhất. Mẹ chồng đã đủ chán ghét bọn họ rồi, chán ghét còn có thể chán ghét đến đâu?
Hơn nữa, anh cả chị cả là người bị hứng đạn nhiều nhất, cũng là người chịu thiệt nhất!
Tâm tư Triệu Thúy Hoa gần như đều viết ở trên mặt.
Bạch Tú Tú cũng không vạch trần, chỉ nặng nề thở dài một hơi: "Thím ba, lời này của thím cũng là nói trúng tâm can tôi rồi. Thật ra tôi cũng phát sầu, nhưng sầu có thể làm sao? Mẹ chúng ta thương chú hai chú năm, tôi một người làm con dâu có thể nói cái gì?
Nếu nói tiền trong nhà này, cũng chỉ có từng đó. Cho bọn họ dùng, vậy nhất định phải thiếu phần chúng ta.
Nói không chừng chờ sau này ra riêng, tiền còn lại chia cho mỗi người một chút, có khi cũng không đủ ăn mấy bữa cơm."
Triệu Thúy Hoa giật mình: "Sao có thể chứ? Chúng ta nhiều người làm việc như vậy... Cũng không thể không có tiền chứ?"
"Mẹ chồng nói mua công việc, một người năm trăm, hai người không phải một ngàn đồng tiền? Nhà nào bây giờ có thể có một ngàn đồng tiền?"
Lời Bạch Tú Tú nói giống như một cái búa tạ, đập cho Triệu Thúy Hoa choáng váng.
Một ngàn...
Đúng vậy! Một ngàn đồng lận!
"Hôm nay không phải nói, thím năm muốn về nhà nghĩ cách hay sao?" Triệu Thúy Hoa có chút không muốn đối mặt với hiện thực, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt cô ta trở nên khó coi.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, Bạch Tú Tú làm ra vẻ thím thật ngây thơ nhìn cô ta: "Đây đều là diễn trò đó, nếu như không nói như vậy, lấy tiền ra ngoài, mọi người có thể vui lòng sao? Chúng ta lại không biết trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mẹ chồng chúng ta quản gia, lấy hết tiền, sau đó lại qua vài năm chia nhà, liền nói cả nhà ăn uống quá tốn kém, không tích góp được.
Chẳng lẽ chúng ta còn có thể có gì để nói?
Hơn nữa tiền sửa nhà cũng không phải số tiền nhỏ.
Đây đều là muốn chúng ta gánh vác chung."
Triệu Thúy Hoa càng ngồi không yên: "Vậy sao được? Trong nhà này, em và chồng em suốt ngày đi sớm về tối, kiếm mười điểm công, dựa vào cái gì mà để bọn họ được lợi?"
"Ai bảo mẹ chồng chúng ta thích chú hai chú năm chứ? Chúng ta cũng không biết trong nhà có bao nhiêu tiền. Tôi và anh cả thím không có gì để nói, dù sao anh ấy có khả năng, nhà mẹ đẻ tôi cũng sẵn sàng chu cấp cho tôi. Sau khi chia nhà, tích lũy thêm là được."
Bạch Tú Tú một bộ không thèm để ý, Triệu Thúy Thúy càng khó chịu hơn.
Chị dâu cả có thể không thèm để ý, nhưng cô ta để ý nha!
Con trai cô ta đã bao lâu rồi không mua vải mới may quần áo?
Mắt thấy qua mùa thu, trời sắp lạnh rồi! Kết quả mẹ chồng vì mặt mũi, còn làm cho cô vợ trẻ của chú năm một bộ quần áo kết hôn.
Sao lại có mặt mũi lớn như vậy?
Không được! Tuyệt đối không thể qua loa cho qua chuyện tiền bạc như vậy được.
Buổi chiều đi làm cô ta phải nói chuyện với Thanh Chính nhà cô ta, phải làm sao cho cha mẹ tiết lộ số tiền trong nhà mới được.
Nếu không tiền cũng mất rồi, cô ta còn đang làm việc cho người ta nữa!
Thấy Triệu Thúy Hoa trầm mặc, Bạch Tú Tú lại châm thêm một mồi lửa cho cô ta: "Thật ra, một nhà năm anh em, đều làm việc như nhau. Nếu đã đưa tiền cho chú hai chú năm, vậy cũng nên cho chúng ta. Tốt xấu gì cũng phải công bằng đúng không?
Nhất là sửa nhà, xây nhà, là vì anh em ở, vậy không nói được.
Nhưng mẹ chồng vì hai vợ chồng chú năm mà sửa nhà, chúng ta không sửa, vậy tiền sửa nhà cũng nên dựa theo số tiền đó, chia cho chúng ta một phần."
Lời Bạch Tú Tú nói khiến Triệu Thúy Hoa giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc!
Đúng vậy! Dựa vào cái gì mà không chia cho bọn họ?
Trong nhà xây nhà thì không thể, dù sao năm anh em cũng phải có chỗ ở. Nhưng sửa nhà thì không được! Phòng của chị dâu cả còn là tiền của hồi môn của cô!
Sao đến nhà chú năm lại phải lấy tiền của trong nhà ra sửa?
"Chị cả nói đúng, chuyện này..." Triệu Thúy Hoa lại nhìn về phía Bạch Tú Tú.
"Tôi và anh cả thím không quan tâm đến những chuyện này, các thím muốn nói, chúng tôi đương nhiên sẽ đứng về phía các thím, các thím không thích nói, tôi và anh cả thím cũng không có ý kiến gì." Bạch Tú Tú cười ha ha, ra mặt là chuyện không thể nào!
Loại chuyện này, ai ra mặt người đó sẽ bị bêu danh.
Mặc dù cô không thèm để ý, nhưng đang yên đang lành ai lại muốn bị hắt nước bẩn lên người mình chứ?
Thấy chị cả quyết định cái gì cũng không quan tâm, Triệu Thúy Hoa càng thêm buồn bực.
Vẫn là tối nay hỏi nhà chú ba xem sao.
"Vợ thằng ba? Đâu rồi? Chết ở đâu rồi?" Bên ngoài, Triệu Quế Phân hùng hùng hổ hổ gọi người.
Triệu Thúy Hoa nghe vậy vội vàng đi ra ngoài: "Mẹ, con đây."
"Con chạy vào nhà của người c.h.ế.t kia làm gì?" Triệu Quế Phân không thèm để ý đến con trai lớn và Bạch Tú Tú, vợ của thằng ba là bà con xa ở quê nhà của bà ta, nên cùng chiến tuyến với bà ta!