Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hữu Đức cảm thấy tuy chuyện này sẽ khiến anh trai đau lòng nhưng cũng sẽ không đến mức đưa ông ta vào tù. So với chuyện liên lụy Hạ Thiên thì vẫn nên dứt khoát nhờ cha giúp đỡ, trước khi sự việc bại lộ thì ông ta phải thẳng thắn với anh trai.

Anh em với nhau, có chuyện gì mà không bỏ qua được?

Hạ Hữu Đức nghĩ như vậy thì lập tức thông suốt.

“Chú Hạ, sao chú không nói gì? Dù sao chuyện này chú cũng phải cho chúng tôi một hướng giải quyết chứ?” Chu Kiều Kiều thấy Hạ Hữu Đức vẫn luôn yên lặng thì cũng nóng nảy.

Hạ Hữu Đức sầm mặt nói: “Tôi giúp đỡ mấy người như vậy là đủ rồi, nếu cô giở trò sư tử ngoạm như thế thì sau này chúng ta không cần qua lại nữa. Còn không phải là vì chuyện năm đó sao? Mấy người muốn đi nói với ai thì nói, tôi cũng không tin là mấy người có chứng cứ gì. Mấy người cho rằng tố cáo tôi rồi thì mấy người có thể thoát được sao? Cùng lắm thì cả hai bên đều không được sống êm đẹp. Mấy người muốn công tác à? Thích tìm ai thì tìm! Sau này đừng tới tìm tôi.”

Hạ Hữu Đức cương quyết tỏ thái độ rồi trực tiếp rời đi, chuyện này cũng khiến cả nhà họ Vương ngẩn người.

Dù sao cũng không phải ai cũng biết nhà họ Vương không phải là thân thích của ông ta, nếu bọn họ nói ra thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng có phải bọn họ nắm nhược điểm của người ta nên mới mặc sức chèn ép người ta như vậy hay không? Đến bây giờ đã không thể bắt chẹt được nữa?

Vương Thanh Phú là người đầu tiên phản ứng lại, căm hận nhìn Chu Kiều Kiều.

“Vợ thằng năm, cô bị làm sao vậy? Cô và thằng năm đã có công việc nhưng chúng tôi còn chưa có đâu. Cô chọc giận người ta, bây giờ người ta không tìm công tác cho chúng tôi nữa thì sao? Sao cô lại ích kỷ như vậy?” Vương Thanh Phú chất vấn Chu Kiều Kiều.

Vương Thanh Kỳ mau chóng che chở vợ mình: “Anh hai nói vậy là có ý gì? Rõ ràng là ông ta không muốn tìm công việc cho mọi người, sao có thể trách móc vợ em như vậy?”

“Có thể không trách cô ta sao, đây không phải là lỗi của cô ta à?” Vương Thanh Phú cười lạnh.

“Được rồi, đừng cãi nữa, về nhà khách trước đi rồi nói tiếp. Chuyện này có gì đó không đúng.” Vương Thủ Thành cảm thấy là do bản thân ông ta quá mức chắc chắn, căn bản không hiểu thèm tình huống nhà người ta mà đã nghe lời vợ thằng năm.

Vợ thằng năm chỉ là một con nhóc tóc vàng, nó hiểu biết gì chứ?

Bây giờ thì hay rồi, việc này lại rơi vào trạng thái khó xử như vậy.

Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng hoảng sợ, không đúng, Hạ Hữu Đức này không sợ chuyện bị lộ ra ngoài?

Trên thực tế, Hạ Hữu Đức rất sợ, lúc ông ta vừa rời khỏi tiệm cơm thì đã hối hận, tuy rằng có cha hỗ trợ, ông ta có phần nắm chắc nhưng đây thật sự là thất sách! Đều do đám người nhà họ Vương xúi quẩy, một hai phải ép uổng ông ta.

Thôi, kệ đi, trước tiên phải đến chỗ ông già đã, bây giờ chuyện này chỉ có thể nhờ cha cứu ông ta.

Cha Hạ Hữu Đức hiện tại đang ở căn nhà cũ của nhà họ Hạ.

Mẹ ông ta mất sớm, trong nhà chỉ còn một mình ông cụ, thỉnh thoảng vợ ông ta sẽ tới thăm nom, cũng có lúc chị hai của ông ta sẽ tới bầu bạn với ông cụ.

Lúc này trong nhà không có ai, Hạ Hữu Đức vừa vào cổng, chỉ gọi hai tiếng rồi trực tiếp bước vào trong.

Trong phòng, một ông cụ tinh thần phấn chấn đang ngồi xem kịch. Hạ Hữu Đức rất giống ông ta cho nên ông ta cũng vô cùng yêu thương đứa con trai này.

Hạ Hữu Đức vào phòng, ông già nhìn đứa con trai nhỏ của mình rồi hỏi: “Sao? Lại gặp rắc rối gì ở chỗ anh trai con rồi? Không phải cha đã sớm nói mấy năm nay anh trai con đã nuông chiều con quá mức sao, nó còn có vợ, con cũng đừng quá đáng, nếu thật sự chọc nó giận lên thì con đừng mong sống yên, nhưng con lại không chịu nghe.”

Hạ Hữu Đức nghe mấy lời này thì lập tức quỳ xuống, khóc lóc cầu xin ông cụ: “Cha, chuyện này cha nhất định phải cứu con, bằng không đời này của con, ngay cả Tiểu Thiên cũng sẽ rơi vào ngõ cụt.”

Lời này khiến cho Hạ Toàn nghe thấy mà hoảng sợ, ngay cả máy cát sét cũng tắt đi.

Ghế đu cũng không lắc lư nữa, ngồi thẳng người, có dự cảm không ổn: "Con lại làm gì rồi hả? Con đánh hai đứa con trai của anh cả con à?"

Hạ Hữu Đức lắc đầu.

Ông ta cứ khóc.

"Con, không phải con hại con gái của anh cả con đấy chứ? Con cứ khóc là có ý gì? Rốt cuộc con lại làm gì có lỗi với anh cả con rồi hả?" Ông cụ tức giận muốn cầm máy cát sét đập ông ta, nhưng lại tiếc cái máy, cũng tiếc đứa con trai này.

Ông ta đã bất công quá nhiều năm rồi, đến mức hiện tại biết thằng cả đối xử với ông ta càng hiếu thuận hơn, ông ta cũng không thay đổi được.

Hạ Hữu Đức tuổi đã cao, khóc sướt mướt: "Cha, cha cứu con đi, con... Cha còn nhớ đứa bé bị thất lạc của anh cả nhiều năm trước không?"

Hạ Toàn có một dự cảm không tốt lắm.

"Năm đó đứa bé kia, thật ra là con tìm người bắt trộm đi, con bảo bọn họ nghĩ cách xử lý, không được để người còn sống, còn doạ dẫm không ít lời độc ác. Kết quả năm đó tìm được hai người này, đủ hung ác đủ tham lam, bọn họ nuôi dưỡng cho nó lớn lên. Bây giờ bọn họ dẫn theo cả nhà đến sách nhiễu con. Còn nói con không quan tâm bọn họ thì sẽ tuyên truyền chuyện này ra ngoài. Cha, cha cứu con với. Những năm này anh cả luôn vấn vương đứa con trai bị thất lạc này! Nếu như anh ấy biết, vậy sau này anh ấy có còn quan tâm cả nhà chúng ta hay không?

Tiểu Thiên, hiện tại Tiểu Thiên đang trong thời điểm mấu chốt nhất. Đây chính là đứa cháu trai mà cha xem trọng nhất, cha! Cha giúp con một chút đi."

Hạ Hữu Đức khóc ròng.

Khóc đến mức Hạ Toàn cũng bực mình theo, thứ xui xẻo này, sao lại khiến cho ông ta phiền toái như thế chứ?

Một lúc lâu sau, Hạ Toàn tức giận đạp cho đứa con trai ngu xuẩn một cái: "Sao tao lại có đứa con trai độc ác như mày cơ chứ? Những năm này anh cả mày đối xử với mày tốt biết bao nhiêu? Mày, năm đó sao mày lại ra tay được cơ chứ? Mày!"

Hạ Hữu Đức càng thương tâm hơn: "Cha, con cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, năm đó con thấy anh càng ngày càng tốt hơn, con cũng chỉ có thể ở nhà để chờ sắp xếp công việc. Con bọn họ và con của con đều kém xa nhau. Nếu như con trai của anh cả không còn, vậy con trai con, chẳng phải anh cả có thể dùng toàn lực để nuôi dưỡng sao? Con cũng là vì Tiểu Thiên! Nếu không, một mình con, nào có thể được chứ?"

Hạ Toàn nghe thấy con trai nói như vậy, cũng đau lòng.

Năm đó con trai út là bị bạn già của ông ta bắt ở nhà, không cho phép đi.

Ông ta và bạn đời chỉ có hai đứa con trai, con gái có ích gì chứ? Con gái gả đi rồi thì không còn là người nhà mình nữa.

Hai đứa con trai một đứa rời đi, muốn đi thực hiện khát vọng, vậy còn lại một đứa, phải ở nhà chăm sóc bọn họ.

Bây giờ cuộc sống của con trai cả khỏi phải nói đã tốt hơn biết bao nhiêu, con trai út chỉ có thể dựa vào anh trai giúp đỡ.

Sự chênh lệch trong lòng có thể không lớn sao?

Hạ Toàn yếu lòng, tiền đồ của con trai út là bị ông ta và bạn đời làm hỏng.

"Được rồi, con đừng khóc nữa, sớm biết có hôm nay, năm đó sao con lại còn làm chuyện tồi tệ này chứ? Bây giờ sự việc đã bại lộ rồi, con còn biết tới tìm cha? Con tìm cha thì có ích gì?" Hạ Toàn vừa mắng con trai, vừa bắt đầu nghĩ cách cho ông ta.

Mặc dù thằng cả thằng hai đều là con của ông ta, nhưng lòng bàn tay và mu bàn tay luôn không giống nhau.

Hơn nữa, cả nhà này tìm tới cửa, không phải là nói rõ con trai của thằng cả chưa c.h.ế.t hay sao?

Chỉ cần chưa chết, nhiều năm như vậy mới đến đây, chuyện này, cũng không phải là không thể lại thương lượng.

"Chị dâu con còn chưa về phải không?" Hạ Toàn nhìn đứa con trai bất tài.

Hạ Hữu Đức liên tục gật đầu: "Vẫn chưa về, cha, nhất định cha phải phụ trách cho con, cho dù có mặc kệ con, cũng phải phụ trách Tiểu Thiên con trai con chứ!"

"Được rồi, xem đức hạnh của con kìa! Đi gặp anh cả con với cha."

Hạ Toàn dẫn con trai út ra ngoài.

Chương 242

Từ chỗ ông ta đến chỗ con trai cả, phải đi hơn nửa tiếng, lúc hai người đến, vừa vặn là giờ trưa, Hạ Chí Phi bay trở về ăn cơm.

Ông ta vừa về đến nhà, đã thấy ông cụ nhà mình ở đây, vô cùng vui vẻ.

"Cha? Làm sao cha lại tới đây? Cha, sao cha không nói trước với con chứ? Buổi trưa con bảo người nấu một bữa ngon cho cha." Hạ Chí Phi vô cùng vui vẻ, những năm này, cha không muốn ở chung với bọn họ.

Cũng bởi vì năm đó ông ta đi xa, để lại một mình Hữu Đức ở nhà chăm sóc hai cụ già.

Cho nên vẫn luôn oán trách ông ta.

Ông ta cũng biết là những năm này ông ta hổ thẹn với hai cụ nên vẫn nghĩ cách để bù đắp lại.

Đáng tiếc, cha không muốn.

Hạ Chí Phi vô cùng vui vẻ, nhưng nhìn quanh một vòng, phát hiện trong nhà một cái nồi nấu cơm cũng không có, nụ cười cứng ngắc trên mặt.

Hạ Hữu Đức thấy thế, cũng lúng túng giải thích một chút: "Anh cả, không phải hai ngày này chị dâu đi công tác sao? Trong nhà đều là vợ em giúp nấu cơm, hôm nay nhà mẹ đẻ vợ em nói, mẹ cô ấy không thoải mái, bảo cô ấy về nhìn xem. Cho nên bây giờ... Chuyện đó, hay là cơm trưa để em nấu đi?"

"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Hạ Chí Phi vội vàng nói.

Hạ Toàn nhìn con trai trưởng, thở dài: "Vợ con thật là, đã nhiều năm như vậy không ra ngoài làm việc, sao năm nay lại đi nơi khác chứ? Không biết người trong nhà cần chăm sóc à? Nhất là con, làm việc vất vả như vậy."

Hạ Chí Phi vô cùng cảm động: "Cha, Nghênh Nghênh cũng có nỗi khổ tâm, những năm này cô ấy..."

"Được rồi, không nhắc đến nó nữa. Cha biết các con cũng vất vả, hôm nay cha tới, là có chuyện muốn xin con." Hạ Toàn nói xong, gọi con trai út tới.

Hốc mắt Hạ Toàn đỏ bừng: "Chí Phi, cha biết những năm này hai vợ chồng con vẫn luôn nhung nhớ đứa cháu trai cả vừa ra đời đã thất lạc kia của cha, chuyện này là tâm bệnh của các con. Cha, cha cũng không biết nên nói với con như thế nào."

"Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cha cứ nói thẳng là được." Hạ Chí Phi nghi ngờ, hôm nay sao vậy?

Hạ Toàn lập tức bảo Hạ Hữu Đức quỳ xuống: "Chí Phi à, năm đó, chuyện con bị mất đứa nhỏ, thật ra có liên quan đến Hữu Đức, năm đó Hữu Đức hồ đồ, lo lắng con có con rồi, sau này sẽ không chăm sóc con nó nữa. Những năm nó ở nhà kia, chăm sóc cha mẹ, không có bản lĩnh gì. Về sau nếu con nó mà giống như nó thì xong đời. Cho nên, nó mới hồ đồ, tìm người bắt trộm con của con đi. Những năm này, nó vẫn luôn không dám nói, đến tận hôm nay cha cũng mới biết."

Hạ Toàn nói xong, Hạ Chí Phi đ.ấ.m một cái lên mặt em trai: "Mày đồ khốn nạn! Hôm nay, hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày..."

Hạ Chí Phi lại đập hai lần nữa, Hạ Toàn không nhìn nổi nữa: "Chí Phi, cha biết trong lòng con đau khổ, nhưng nó dù sao cũng là em trai con. Năm đó nếu như không có nó ở nhà chăm sóc cha và mẹ, có khả năng cha cũng mất rồi. Con quên trước khi mẹ qua đời đã nói gì với con hay sao? Con quên những năm kia em trai con vất vả chăm sóc cha như thế nào rồi hả? Nó có lỗi với con, nhưng không có nó, con còn có thể nhìn thấy cha hay sao?"

Hạ Toàn khóc rống lên.

"Anh, anh đánh c.h.ế.t em đi, là em có lỗi với anh." Hạ Hữu Đức cũng cảm thấy hối hận, nếu như biết là phải nói thật, còn chẳng bằng ông ta tiếp tục giấu diếm.

Hạ Chí Phi cũng không đánh được nữa.

Ông ta suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, bản thân cũng gào khóc.

Hạ Toàn nhìn con trai trưởng, lại nhìn con trai út: "Chí Phi, bây giờ con của con, vẫn còn sống. Chúng ta đến huyện kia tìm thì có thể tìm được. Nhưng chuyện của em trai con..."

Hạ Chí Phi bị hỏi chuyện này, cũng thôi đau lòng.

Ông ta biết lần này cha tới là vì cái gì, Hạ Chí Phi bình tĩnh hỏi lại: "Ý của cha là gì? Con nghe theo cha, cha nói đúng, năm đó quả thực con khiến cho mọi người đau lòng, cũng giao hết gánh nặng nuôi hai người cho Hữu Đức."

Trong lòng Hạ Toàn hơi hồi hộp một chút, chuyện này không thể được.

Con trai cả như này là tuyệt vọng về bọn họ rồi hả.

Nhìn con trai cả, lại nhìn con trai út, Hạ Toàn chỉ suy nghĩ một chút, đã biết xử lý ra sao rồi.

Ông ta thở dài: "Con và Hữu Đức đều là con trai của cha. Nó làm chuyện có lỗi với con, cha cũng không thể bảo vệ cho nó được. Chí Phi, cha giao nó cho con, con muốn xử lý như thế nào thì xử lý. Chỉ có một điểm, sau khi con đưa nó đến cục cảnh sát, cũng nể tình tốt xấu gì cũng là anh em, chăm sóc Tiểu Thiên một chút. Đứa bé kia suy cho cùng cũng là con chứng kiến nó lớn lên, nó là một đứa trẻ ngoan. Đừng bởi vì chuyện của cha nó mà huỷ hoại nó."

Hạ Chí Phi sửng sốt một chút, ông ta biết cha mình luôn thiên vị em trai, còn tưởng rằng ở chuyện này ông ta cũng định thiên vị.

Không nghĩ tới thế mà lại giao cho ông ta làm chủ.

Hữu Đức đáng giận, nhưng Tiểu Thiên vô tội.

Hơn nữa, con trai cả của ông ta và Nghênh Nghênh chưa chết, tìm về là được.

Về sau người một nhà cố gắng bù đắp cho nó nhiều hơn, về phần Hữu Đức...

"Hôm nay mày tìm cha nói thật, chắc là bị người uy h.i.ế.p đúng không? Đối phương muốn cái gì? Nghĩ cách bảo bọn họ im miệng lại, tao sẽ coi như chưa từng nghe thấy, chuyện này tao cũng sẽ không để cho chị dâu mày tiếp tục điều tra nữa. Chờ con trai tao về, mày cũng phải bù đắp cho nó nhiều hơn. Tiểu Thiên có thể ở lại chỗ tao, sau này không cho phép mày ở đây nữa, nếu không, tao và chị dâu mày không có cách nào ăn nói được."

Hạ Chí Phi cau mày, đưa ra phán đoán mà ông ta cho rằng tốt nhất với cái nhà này

Hạ Toàn nghe thấy con trai cả nói như vậy, trong lòng âm thầm thở dài, thằng cả thực sự là một đứa tốt bụng.

Là những năm này ông ta quá thiên vị con trai út rồi.

"Hữu Đức à, anh trai con đã nói như vậy rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì?" Hạ Toàn chất vấn ông ta.

Hạ Hữu Đức đau đầu: "Cha, anh cả, hai người không biết chứ, cả nhà bọn họ có lòng tham không đáy, muốn em kiếm việc cho cả nhà bọn họ, người của cả một nhà đó! Đến sáu bảy người đòi công việc.Hơn nữa, đây mới là lần thứ hai mở miệng, về sau thì sao?"

Hạ Toàn cũng trầm mặc, như này quả thực là quá đáng rồi.

Nhà bọn họ cũng không thể để bị lừa như thế.

"Chuyện này, không cần quan tâm đến bọn họ. Bên chỗ chị dâu mày thì tao nói, về phần đứa nhỏ kia... Đứa nhỏ kia tạm thời giữ bí mật đi, tao không hy vọng nó sẽ đối xử với tao như một người cha, quá thất vọng rồi." Hạ Chí Phi nghĩ đến đứa bé còn chưa từng gặp kia, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra áy náy.

Ông ta nên tố cáo Hữu Đức, nhưng ông ta lại không muốn ầm ĩ khiến mọi người đều biết, cũng không muốn khiến cha quá đau lòng.

Những năm kia, ông ta ở bên ngoài, là một mình Hữu Đức chăm sóc cha mẹ, có một miếng ăn, bản thân và vợ không ăn, cũng phải cho cha mẹ ăn trước.

Lúc ấy em dâu bởi vì không đủ dinh dưỡng, cũng không giữ được đứa bé.

Cũng oán trách Hữu Đức, mãi cho đến khi có Tiểu Thiên.

Lúc mẹ sắp qua đời, vẫn luôn nắm lấy tay ông ta, hy vọng ông ta chăm sóc tốt cho Hữu Đức.

Bà ấy nói trong nhà nợ Hữu Đức.

Nếu như không có Hữu Đức, ông ta thật sự không được gặp cha mẹ nữa.

Nhưng, những chuyện này không liên quan gì đến đứa bé kia.

Hạ Chí Phi thương con cũng thương em trai.

Hạ Toàn nghe con trai nói không định quản cái nhà vô lại này, cũng không yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK