“Thì đã sao? Cũng đâu phải là tôi bảo bọn họ đi làm chuyện này, sau này truyền ra tin mẹ anh có liên can tới đám mẹ mìn thì mặt mũi nhà chúng ta cũng vứt hết. Theo tôi thấy thì chúng ta nên ra riêng thì hơn. Đến lúc đó anh và tôi về nhà mẹ tôi ở, bọn họ cũng có thể giúp đỡ chúng ta làm việc.”
Chu Kiều Kiều nhân cơ hội bắt đầu khuyên chồng mình.
Vương Thanh Kỳ cũng rục rịch nhưng trong lòng cũng không quá muốn đi. Như vậy có khác gì ở rể?
“Vợ à, bọn họ nào có đáng tin bằng anh em nhà mình? Chỉ cần cha còn ở đây thì nhà này không tan được. Chỉ tiếc là chuyện này không thành, nếu không thì anh có thể lấy được công việc của anh cả. Anh cả làm việc ở xưởng đồ hộp trong huyện, anh lại làm ở công xã, thua kém không ít đâu, nghe nói tiền lương của người ta cao hơn anh nhiều, hơn nữa lễ tết đều có quà. Còn căn nhà kia nữa... sau khi em kể anh nghe, anh vẫn luôn nhớ thương đây này.”
Vương Thanh Kỳ càng nói càng khó chịu, tại sao bọn họ lại không thể tranh đua chứ?
“Chuyện này không thành nhưng không có nghĩa là công việc và nhà ở không thuộc về chúng ta. Em nghe anh Hồ nói đám mẹ mìn đó đều có đường dây. Bọn họ bắt ba người này vào tù thì những người khác nhất định sẽ tính sổ.”
Chu Kiều Kiều cảm thấy cô ta cần phải nói với anh Hồ một chút, hiện tại anh Hồ là một nhân vật rất lợi hại, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào.
Giấc mơ của cô ta cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đã mơ thấy ngày sau cô ta sống rất tốt, tại sao mọi thứ lại không diễn ra như giấc mơ vậy?
“Dù sao chúng ta cũng cứ chờ đi.”
Chu Kiều Kiều nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, nhìn ông chồng chỉ biết nằm trên giường, cái gì cũng không làm thì càng không át được cơn giận.
Còn chẳng bằng cô ta nhắm mắt làm ngơ!
Nếu không phải vì tương lai tốt đẹp kia, cô ta còn lâu mới chịu đựng như vậy!
Trong phòng bếp, Lưu Tiểu Nga còn đang nấu cơm, đôi mắt đã khóc đến sưng húp, đang khóc hăng hái thì Chu Kiều Kiều xuất hiện.
Thấy Chu Kiều Kiều tới, Lưu Tiểu Nga lại lau nước mắt.
Chu Kiều Kiều thấy bộ dáng của cô ta thì trong lòng cũng có chút khó hiểu: “Chị dâu hai, chị bị làm sao đó?”
“Tôi không sao, chỉ là thấy tủi thân mà thôi. Trước kia nhà ta đều thay phiên nhau nấu cơm, sau này không biết thế nào mà mọi chuyện đều giao cho tôi. Lúc cha mẹ chồng ở nhà đều chỉ biết sai sử tôi, hôm nay vất vả lắm bọn họ mới không ở đây, ai ngờ anh hai cô lại bắt tôi nấu cơm, nói gì mà bây giờ không có cha mẹ, anh ta là anh, tôi là chị dâu thì phải chăm sóc mấy người. Nói thật dễ nghe, còn không phải là vì tôi không thể sinh con trai cho anh ta sao?”
Lưu Tiểu Nga nói rất thương tâm.
Cô ta đầy chờ mong nhìn Chu Kiều Kiều đang trầm mặc: “Kiều Kiều này, cô nói xem cô may mắn như vậy, nhà mẹ đẻ cô đều sinh con trai, cô có thể giúp tôi không?”
“Chuyện này có gì mà không được chứ? Chỉ cần chị dâu hai tốt với tôi là có thể sinh con trai, mấy người chị dâu của tôi đều sinh con trai như vậy đó. Đúng rồi chị dâu, ngày mai tôi muốn vào núi, hai ta lén đi đi. Chị từ nhà vào núi, tôi sẽ từ chỗ chợ đen qua đó. Hai chúng ta gặp mặt trên núi, nếu tìm được thứ gì tốt thì tôi chia cho cô một phần ba, được không?”
Chu Kiều Kiều nhỏ giọng nói với cô ta, Lưu Tiểu Nga lại vừa mừng vừa sợ.
Nghĩ đến việc chỉ cần chia phần cho hai người, cô ta lại động tâm. Nhưng mà... lên núi cùng vợ thằng năm sao? Như vậy thì mạng cũng phải đủ cứng đấy!
Lỡ đâu lên núi gặp xui xẻo té ngã nghiêm trọng thì không phải lúc về nhà sẽ bị phát hiện sao?
Lưu Tiểu Nga lập tức không còn thấy vui vẻ nữa.
Cô ta vắt hết óc nghĩ xem nên cự tuyệt chuyện này như thế nào để không khiến cho Chu Kiều Kiều tức giận.
Chu Kiều Kiều thấy thái độ của cô ta thì sắc mặt cũng trầm xuống: “Sao? Không phải lúc nãy chị dâu đã nói sẽ nguyện ý đối xử tốt với tôi sao? Chị yên tâm đi, chúng ta vào núi, tôi cũng sẽ săn sóc chị một chút. Chúng ta chỉ cần cẩn thận là sẽ không bị thương. Nếu bị thương thì tôi cho chị tiền thuốc men, chị đừng nói là chúng ta vào núi không phải là được rồi sao? Hơn nữa... chẳng lẽ chị dâu không muốn kiếm chút tiền riêng sao? Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, tiền cũng chỉ chia cho hai ta.”
Chu Kiều Kiều đã nhận định chuyện này chỉ có thể để Lưu Tiểu Nga làm cùng cô ta.
Dù sao trong nhà này cũng chỉ có Lưu Tiểu Nga là dễ giày vò nhất, những người khác đều muốn phân nửa tiền của cô ta nhưng Lưu Tiểu Nga không dám!
Chu Kiều Kiều nói một lúc cũng khiến Lưu Tiểu Nga lung lay, cô ta cân nhắc một lúc rồi gật đầu: “Vậy được rồi...”
Từ khi gả cho Vương Thanh Phú, cô ta chưa từng có tiền riêng, không có tiền cho nhà mẹ đẻ, cũng không có tiền mua chút gì đó cho bản thân.
Nếu có tiền thì không phải có thể mua thêm đồ tẩm bổ cho chồng cô ta sao? Đến lúc đó chuyện sinh con trai đâu còn là hy vọng xa vời nhỉ?
“Vợ chú năm, chúng ta đã nói rồi đấy, nếu ngày mai đi thì không được xảy ra chuyện như lần trước đâu.” Lưu Tiểu Nga động tâm với việc vào núi nhưng cũng rất sợ sẽ khiến bản thân bị thương.
“Chị dâu cứ yên tâm, hai ta thống nhất với nhau như vậy.”
Chuyện Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân đi đưa đi mau chóng truyền khắp cả thôn.
Người nhà họ Vương ăn cơm chiều xong thì cũng không về phòng, đều đang đợi xem đêm nay chuyện này có tiến triển gì không.
Triệu Thúy Hoa buồn ngủ muốn chết, ôm con trai trong lòng, tâm tình cũng không bình tĩnh.
Nếu cha chồng vào tù thì nhà họ Vương sẽ lập tức chia nhà, vậy số tiền còn nợ anh cả và chị dâu cả phải làm sao đây?
Cô ta sẽ không ngây thơ như đám người này, cho rằng anh cả và chị dâu cả không cần số tiền đó.
Mấy năm nay cả nhà này đã áp bức người ta như vậy mà.
So với Triệu Thúy Hoa muốn Vương Thủ Thành trở về trả nợ thì Chu Kiều Kiều một chút cũng không hy vọng ông ta trở về!
Cả nhà cứ bị giày vò như vậy, cho tới tận nửa đêm mới thấy đại đội trưởng tới, còn có cả Vương Thủ Thành đã được thả ra.
Nhìn thấy Vương Thủ Thành trở về, cả nhà có người nghi hoặc, có người tuyệt vọng.
Vương Thủ Thành gần như không còn sức lực, không có chút tinh thần nào.
Đại đội trưởng Trần Tráng Thực đưa ông ta về, thấy cả nhà họ Vương đều ở đó thì lập tức gõ cho Vương Thủ Thành vài câu: “Ông Vương, vợ ông đã bị bắt giữ. Chuyện này bà ta dứt khoát thừa nhận như vậy, mấy người kia cũng nói là bà ta, không quen biết ông, nếu đã vậy thì tôi cũng xem như chuyện này không liên can tới ông, chỉ là chuyện của Triệu Quế Phân, ngày mai phải có thông báo phê bình, cả nhà mấy người cũng nên tự kiểm điểm bản thân đi. Vì sao chuyện lớn như vậy mà không phát hiện ra, ngoài ra phải xem đây là một lời cảnh tỉnh.”
Đại đội trưởng lạnh mặt giáo huấn Vương Thủ Thành một trận, Vương Thủ Thành cũng không dám phản bác, lại ra vẻ muốn khóc, khiêm tốn tiếp thu: “Đại đội trưởng nói rất đúng, đều là tôi sai. Nếu tôi có thể quản Quế Phân, không bị bà ấy xúi giục xử sự bất công thì cuộc sống này cũng không thành ra như vậy, bà ấy cũng không bước lên con đường này. Đội trưởng, ngày mai tôi đến đại đội làm kiểm điểm, thay mặt Quế Phân kiểm điểm, bà ấy phạm sai, tôi là chồng nên cũng không thể trốn tránh.”