Quả nhiên là nghĩ giống anh, Vương Thanh Hòa cũng không có gì bất mãn với yêu cầu của Dư Thành.
“Anh Dư, dược liệu lần này vẫn là hoàng kỳ, chính là phần dư lại đợt trước. Chuyến tiếp theo sẽ đổi sang loại khác nhưng tôi không thể nói chắc đó là gì, dù sao tôi cũng không quyết định được trong núi sẽ có gì.”
Vương Thanh Hòa nhíu mày ra vẻ buồn rầu, Dư Thành thấy vậy thì càng tin lời anh nói.
Cũng đúng, Vương Thanh Hòa là người kiếm ăn nhờ núi rừng, có thể có được một lượng hoàng kỳ lớn như vậy hẳn là đã phải tích góp từ rất lâu hay cùng lắm là tìm người quen lén mua một ít.
Nói tới những dược liệu khác, vậy thì phải xem trong núi có những sản vật gì.
Chuyện này là do anh ấy đòi hỏi quá nhiều.
“Thanh Kỳ, cậu cứ yên tâm tích góp dược liệu, cũng không cần phải cố gắng tìm dược liệu khác đâu, có cái gì thì lấy cái đó vậy, cùng lắm thì tôi cẩn thận một chút là được!” Dư Thành càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đang khiến người khác khó xử.
“Anh Dư yên tâm đi, chuyến tiếp theo chắc chắn sẽ đổi dược liệu. Dù sao thì tôi và Tú Tú cũng sợ sẽ xảy ra chuyện. Chúng tôi cũng chỉ là muốn bán dược liệu được giá một chút mà thôi, giúp gia đình có thêm một chút thu nhập. Nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm thì chúng tôi sẽ không tiếp tục nữa.”
Ai cũng nói Vương Thanh Hòa là một người vừa đẹp trai vừa thành thật, Dư Thành cảm thấy rất có lý, anh ấy cũng có cùng ý kiến với những người trong huyện.
Người như vậy sao có thể trở nên xấu xa được chứ?
Nhìn một nhà bốn người có giá trị nhan sắc siêu cao này, Dư Thành cũng nhớ tới một chuyện khác khiến anh ấy chạy tới đây: “Thanh Kỳ, còn nhớ chuyện mấy hôm trước tôi nói với nhà cậu trước khi về tỉnh thành không?”
Vương Thanh Hòa cúi đầu, không nói chuyện, nhưng gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
Trong lòng Bạch Tú Tú cũng rất tò mò không biết tình huống bên kia là như thế nào.
Dư Thành tiếp tục nói: “Không phải nhà bọn họ đang gấp gáp đi tìm đứa nhỏ đã thất lạc nhiều năm sao? Vốn dĩ không có bao nhiêu người biết chuyện này nhưng thằng con thứ hai nhà họ lại bỗng nhiên nổi điên vì suốt ngày phải nghe mẹ ruột lải nhải về đứa con thất lạc thế này thế kia. Anh ta đòi sống đòi chết, khiến chuyện này ồn ào đến mức cả đại viện đều biết. Đó đúng là một vở kịch lớn mà! Hiện tại ai cũng biết rồi. Cô con gái Hạ Vi nhà bọn họ trong lòng vẫn còn nhớ thương tên nhóc trong đại viện kia, không muốn kết thân theo ý cha mẹ, bây giờ cả nhà đều đã loạn thành một nồi cháo, lại không biết đứa nhỏ đã thất lạc năm đó là ai, không biết tại sao lại xui xẻo như vậy.”
Dư Thành nói những lời này cũng là vì muốn nhắc nhở Vương Thanh Hòa, cục diện hiện tại của gia đình này vô cùng rối rắm, nguy cơ và ích lợi cùng tồn tại.
Vương Thanh Hòa nghe xong những lời này, trong lòng không hề d.a.o động.
Con cái của anh cũng đã từng đó tuổi, anh còn mong chờ tình thương cha mẹ sao?
Anh là cha của Minh Minh Nguyệt Nguyệt, là chồng của Tú Tú. Bọn họ là tất cả của anh ấy.
“Nhưng mà về nhà đó thì cũng có lợi, dù sao tỉnh thành cũng khá hơn cái huyện thành nhỏ bé này nhiều. Thanh Kỳ, cậu có nhớ lần trước tôi nói gì với cậu không? Đôi mắt của cậu rất giống ông chú người quen của nhà tôi, nhà đó cũng không biết là đứa nhỏ còn sống hay đã chết, hay là để tôi nghĩ cách để cậu tới nhà đó? Đến lúc đó cuộc sống của hai người sẽ tốt đẹp hơn.”
Dư Thành thật lòng muốn giúp đỡ, nếu nghĩ đến lợi ích thì anh ấy đã không nói ra chuyện này.
Dù sao thì Vương Thanh Hòa ở lại cái huyện này thì anh ấy mới dễ dàng thu được đồ tốt chứ.
Nhưng mà một nhà bốn người này rất hợp nhãn của anh ấy! Anh ấy cũng chỉ hy vọng bọn họ sống tốt.
Vương Thanh Hòa vẫn như lần trước, không đồng ý với đề nghị của Dư Thành.
Anh nhìn về phía Dư Thành, cười nói: “Không phải nói là cục diện rối rắm sao? Con người tôi không thích giúp người khác thu dọn chiến trường, vẫn nên để cho con ruột của bọn họ xử lý thì hơn.”
Dư Thành cảm thấy có phải là do anh ấy nói quá khiến người ta sợ rồi không, vội vàng giải thích: “Thật ra cũng không tệ lắm đâu, ít nhất hai đứa nhỏ của hai người có thể sống tốt hơn, cậu cũng có thể...”
“Tới con cái nhà mình mà bọn họ còn không lo nói, như vậy có thể để tâm tới một người mới tìm về sao? Tôi và Tú Tú có công việc ở nơi này, cũng có người quen, điều quan trọng nhất chính là tự chúng tôi cũng có thể đến tỉnh thành.” Vương Thanh Hòa cự tuyệt dứt khoát.
Dư Thành trông thái độ của anh thì cảm thấy rất đáng tiếc: “Cậu thật không cân nhắc một chút sao?”
Vương Thanh Hòa cũng ngẩng đầu nhìn Dư Thành: “Nếu tôi thật sự có chung huyết thống với bọn họ, lúc bọn họ tìm thấy tôi thì tôi cũng sẽ không chối bỏ. Nếu tôi và bọn họ không có quan hệ gì thì tôi thật sự không muốn dính vào chuyện của nhà người ta.”
Chạy theo người tiêu dùng không phải là kinh doanh.
Nếu nhà kia thật sự muốn tìm con thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm được anh.
Dù sao nếu có lòng thì sẽ dễ dàng tra được việc năm đó, anh cũng có thể lợi dụng sự áy náy của bọn họ để đòi những thứ anh muốn.
Nếu bọn họ là người vô tâm thì dù anh có về đó cũng sẽ trở thành cây chổi chạy khắp nơi thu dọn tàn cục cho người ta mà thôi.
Anh cũng không phải thấy mẫu, lấy việc giúp người khác làm niềm vui, anh chỉ muốn dỗ Tú Tú vui mà thôi.
Dựa theo lời của Dư Thành, hoàn cảnh của anh hiện tại cộng với số lượng nhân khẩu trong nhà đối phương, có lẽ bọn họ sẽ có một chút áy náy nhưng chắc chắn là không nhiều, tốt nhất là tìm được người giúp anh thăm dò trước.
Dư Thành vừa khâm phục lại vừa tiếc nuối vì sự tỉnh táo của Vương Thanh Hòa, anh ấy chỉ có thể thở dài: “Thôi được rồi, nếu sau này cậu nghĩ thông suốt thì phải nói với anh. Anh đi tìm Tiểu Trương đây, tối nay sẽ đến tìm hai người.”
Dư Thành đứng dậy rời đi, trước khi đi còn ôm ôm hai đứa nhỏ Minh Minh Nguyệt Nguyệt một lúc.
Chờ anh ấy đi rồi, Vương Thanh Hòa nhìn Bạch Tú Tú không biết đang nghĩ gì, có chút lo lắng: “Tú Tú, em...”
Bạch Tú Tú nhìn dáng vẻ của anh là biết anh lại suy nghĩ nhiều, cô cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ không đẩy cả nhà chúng ta vào hố lửa đâu. Cho dù là gia đình thất lạc con kia là một nhà rất tốt nhưng bây giờ nhà họ đã loạn thành thế này, chúng ta không thể nào tới đó, hơn nữa người năm đó sai Vương Thủ Thành bắt cóc anh vẫn còn ở đây. Một nhà bốn người chúng ta không thể ra tay trước, cho dù muốn lấy được chỗ tốt thì cũng phải chờ đến lúc an toàn. Em vẫn còn tỉnh táo mà!”
Bạch Tú Tú nói xong thì biểu cảm của Vương Thanh Hòa càng trở nên dịu dàng.
“Vậy anh đưa em đi làm trước nhé?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô.
Bạch Tú Tú khẽ gật đầu, một nhà bốn người mau chóng ra cửa.
Lúc Bạch Tú Tú đến tổ dân phố thì trùng hợp đụng phải Tiểu Đường trước cửa văn phòng.
Tiểu Đường thấy Bạch Tú Tú đi cùng một người đàn ông và hai đứa nhỏ thì có chút hoảng sợ.
Khi nhìn thấy gương mặt của Vương Thanh Hòa, cô ta lập tức ngây người. Sao lại đẹp trai như vậy chứ?
“Tiểu Đường?” Bạch Tú Tú gọi cô ta, lúc này Tiểu Đường mới hoàn hồn: “A? Tiểu Bạch, đây là?”
“Là chồng tôi.” Bạch Tú Tú vừa nói vừa đón lấy hai đứa nhỏ từ tay anh, lại giúp anh sửa lại chiếc khăn quàng cổ hơi lệch: “Anh mau đi làm đi, kẻo chút nữa lại muộn.”
Vương Thanh Hòa gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi dặn dò: “Tối anh tới rước em, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Đáp lại anh chính là gương mặt tươi cười xinh đẹp của Bạch Tú Tú: “Em chờ anh.”
Vương Thanh Hòa cảm thấy nụ cười của cô còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, anh không thể nào hình dung được sự thỏa mãn trong lòng, chỉ biết cười ngây ngô chạy lấy người.