Bạch Tú Tú bảo đảm với chủ nhiệm Cao.
Lúc này chủ nhiệm Cao mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi, tôi đèo cô đi."
Lúc chủ nhiệm Cao và Bạch Tú Tú đi ra ngoài, để cho Lâm Yến và Lục Phương nhìn thấy.
Vừa nhìn thấy hai người này cùng đi ra ngoài, Lục Phương lập tức hoảng hốt: "Chị Lâm, chủ nhiệm Cao và Bạch Tú Tú không phải là đi tìm chị Trương kia chứ? Chị Trương kia... Bây giờ chúng ta còn không biết chị ta đang ở đâu. Hay là, bây giờ chúng ta cũng đi theo?"
Lâm Yến nghe vậy, chỉ cảm thấy Lục Phương là một kẻ ngu.
Cô ta điên rồi à?
Nếu như bị chủ nhiệm Cao phát hiện ra, vậy không phải là chưa đánh mà đã khai à?
Đến lúc đó, bọn họ còn cần tìm chị Trương hay không?
Còn có ích hay không?
Có điều nếu như chủ nhiệm Cao thật sự đưa Bạch Tú Tú đi gặp chị Trương, thì sẽ chứng minh được Bạch Tú Tú cũng đã có chủ ý.
Cho dù cô ta và Lục Phương đi tìm, có khả năng chị Trương sẽ lựa chọn giúp đỡ Bạch Tú Tú, từ chối giúp đỡ cô ta và Lục Phương.
Hiện tại cô ta và Lục Phương hoàn toàn bị Bạch Tú Tú nắm trong tay, quan trọng là Bạch Tú Tú còn không muốn hoà giải với hai người bọn họ.
Chính là muốn khiến cho bọn họ đẹp mặt.
Cũng không biết Bạch Tú Tú đã làm đến bước nào rồi!
Không được, cô ta không thể cứ chờ như vậy được, cô ta phải nghĩ cách, đẩy hết mọi chuyện lên người Lục Phương.
Lâm Yến sốt ruột cơm cũng không ăn được nữa, nhìn thấy Lục Phương cũng sốt ruột như vậy, thở dài một cái: "Lục Phương, nếu như chuyện này hai chúng ta thật sự bị mắng, chị gánh vác một mình là được. Cùng lắm thì chị bị điều đi, hoặc là... trực tiếp mất việc. Em nhỏ hơn chị, cũng không thể hai người đều xảy ra chuyện được."
Lục Phương không nghĩ tới Lâm Yến sẽ đột nhiên nói như vậy, vô cùng cảm động, cũng cực kỳ hận Bạch Tú Tú.
"Cô ta tới từ nông thôn, tại sao lại được điều tới chỗ chúng ta chứ? Hai chúng ta cũng chẳng làm gì, chuyện với chị Trương trước đó, cũng không liên quan gì đến cô ta. Sao cô ta lại đáng ghét như thế chứ? Tại sao lại phải xen vào chúng ta cơ chứ?"
Lục Phương tức hổn hển, cô ta còn là lần đầu tiên gặp phải chuyện phiền lòng như vậy.
"Ai, ai biết được? Nhưng cho dù thế nào, tiếp theo hai chúng ta nhất định sẽ bị cô ta bẫy, dù sao cũng phải giữ được một người đúng không?" Lâm Yến giả bộ.
Cô ta hiểu Lục Phương, chỉ cần cô ta nói như vậy, Lục Phương nhất định sẽ nghĩ cách.
Muốn khiến cho Lục Phương một mình thừa nhận chuyện này, nhất định phải dùng loại thái độ này, khiến cho Lục Phương chủ động một chút.
Quả nhiên không khác lắm với suy nghĩ của Lâm Yến, Lục Phương nghe cô ta nói như vậy xong, lập tức ôm đồm: "Chị Lâm, ban đầu chuyện này chính là do em không thích làm việc, chị chỉ muốn giúp đỡ em. Chị yên tâm đi, chuyện này em không thể để cho chị gánh vác được. Trong nhà chị già trẻ lớn bé một đống, nếu để cho chị gánh vác, chị thất nghiệp, cuộc sống sau này của chị thế nào? Trong nhà em, cùng lắm thì bị ăn mắng. Em cũng ở cái chỗ c.h.ế.t tiệt này đủ rồi. Chị yên tâm đi, chuyện này để em gánh. Nếu như Bạch Tú Tú kia không nói gì thì thôi, nếu như cô ta thật sự nói ra, vậy cứ để em ôm một mình là được. Đầu óc chị nhanh nhạy hơn so với em, về sau nhất định đuổi cô ta đi là được. Như vậy là được rồi."
"Vậy làm sao mà được? Chị..." Lâm Yến giả bộ lo lắng muốn tiếp tục nói.
"Được rồi, chuyện này để em gánh vác là được." Lục Phương hiếm khi trượng nghĩa.
Lâm Yến trong lòng muốn cười, quả nhiên, Lục Phương này đầu óc không dùng được.
Một bên khác, Bạch Tú Tú đi theo chủ nhiệm Cao đến nhà chị Trương.
Chị Trương từ khi biết hôm nay người mới tiếp quản công việc của cô ấy sẽ tới, vẫn không yên lòng.
Mãi cho đến khi Bạch Tú Tú đi theo chủ nhiệm Cao tới, nỗi lo lắng của chị Trương cuối cùng mới chấm dứt.
Cho dù không muốn biết bao nhiêu, vẫn phải đối mặt với hiện thực.
"Tiểu Trương, tôi đã dẫn người tới rồi." Chủ nhiệm Cao nhìn thấy chị Trương, sau khi nói xong thì giới thiệu Bạch Tú Tú một chút.
"Đây là Tiểu Bạch, là người tiếp nhận công việc của cháu, cô ấy là người cần cù chăm chỉ, hơn nữa làm việc cũng rất có bài bản, hai ngày này xử lý sự việc, tôi thấy rất hài lòng. Cô ấy nói có chuyện gì đó muốn nói với cháu, hai người nói chuyện riêng với nhau nhé?"
Mặc dù chủ nhiệm Cao rất tò mò, nhưng cũng biết có việc không biết rõ mới tốt.
Chị Trương nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú, nhìn một lúc lâu, xác định ánh mắt của cô rất sáng, nhìn không giống như dáng vẻ bị bắt nạt, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn chủ nhiệm Cao, cháu đã rời đi rồi, còn khiến chủ nhiệm vì chuyện của cháu mà hao tâm tổn trí. Tiểu Bạch, cô… Cô đi theo tôi đi, chủ nhiệm Cao vào nhà ngồi đi, người nhà cháu đều ở đây, chủ nhiệm uống trà nhé."
Chị Trương không dẫn Bạch Tú Tú vào nhà, mà chỉ là mời chủ nhiệm Cao vào nhà.
Chủ nhiệm Cao biết, đây là sợ bà ấy chờ đợi mệt mỏi, nên cũng không khách khí.
Chờ sau khi nơi này chỉ còn hai người Bạch Tú Tú và chị Trương,chị Trương liên tục thở dài: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Chị Trương, hôm nay tôi đến, là có chuyện muốn xin chị." Bạch Tú Tú nhìn chị Trương, biết cô ấy cũng không muốn lại tiếp xúc với người của tổ dân phố nữa, cho nên cũng không muốn vòng vo quấy rầy cô ấy.
Thỉnh cầu?
Chị Trương có hơi bất ngờ: "Những công việc kia..."
"Không phải công việc, mà chính là liên quan tới Lâm Yến và Lục Phương."
Bạch Tú Tú sửa lại một chút.
Chị Trương nghe thấy hai cái tên này thì trắng bệch cả mặt: "Cô..."
"Chị Trương yên tâm, tôi không có ý gì khác. Công việc mà hai người bọn họ chất đống ở chỗ chị, tôi đã bắt đầu nghĩ cách xử lý rồi, có điều cách thức xử lý hơi mạnh hơn một chút. Đồng thời, tôi cũng không muốn nuông chiều bọn họ thành quen, mấy ngày nay đại khái tôi sẽ nói đến chuyện của bọn họ với chủ nhiệm Cao. Dùng cách thức của tôi."
Lời của Bạch Tú Tú khiến cho chị Trương nghe được mà cũng bối rối.
Tiểu Bạch này, thật sự là không thể nhìn bề ngoài.
Nhìn cô có vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, giống như một con thỏ trắng nhỏ.
Nhưng vừa mở miệng, từng câu từng chữ đều khiến cô ấy cảm thấy rất áp lực?
"Hôm nay tôi tới gặp chị, là muốn nhờ chị trong những ngày tiếp theo, nếu có người hỏi đến chuyện khi đó, chị có thể thẳng thắn nói thật được không? Chị Trương, chị bị bọn họ bắt nạt lâu như vậy, đến lúc đòi lại công bằng được rồi.
Đương nhiên, tôi không phải sứ giả chính nghĩa gì cả, tôi là bởi vì không cách nào chung sống hoà bình được với bọn họ."
Bạch Tú Tú cũng không muốn nói với chị Trương cái gì đó quang minh chính đại cả.
Chị Trương nghe những lời này của Bạch Tú Tú lại càng thêm trầm mặc.
Ban đầu lá gan của cô ấy đã nhỏ, sau khi đến tổ dân phố, gặp phải hai người Lâm Yến và Lục Phương, hai người này động một chút lại bắt cô ấy làm việc, nói là giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng chỉ là giúp cho bọn họ, bọn họ chưa bao giờ giúp cô ấy.
Nếu như cô ấy không đồng ý, bọn họ sẽ gây phiền phức.
Không phải thứ gì đó đã viết xong bị tuyết đọng ướt thì cũng là mất đồ.
Cô ấy không có bằng chứng xác thực, nhưng chỉ cần nghe lời thì sẽ chẳng có chuyện gì cả.
Cho nên, cô ấy vẫn nghe lời giúp bọn họ làm việc.
Một người làm việc của ba người, mệt đến nửa c.h.ế.t nửa sống, hơn nữa ngay cả phần công việc của mình cũng không làm được, thường xuyên bị người khác khiếu nại đến chỗ chủ nhiệm.
Mặc dù cô ấy thật sự cần công việc này, nhưng cô ấy quả thực cũng không muốn tiếp tục như này nữa.
Cho nên, cô ấy mới nghĩ cách để được điều đi.
Nhìn người trước mắt tự tin, chị Trương có chút hâm mộ, cũng có một ít do dự.