"Anh cả." Hạ Minh vừa nhìn thấy Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú, nhiệt tình đi đến chào hỏi.
"Anh cả chị cả, hai anh chị về đúng lúc lắm. Hôm nay trong nhà chúng ta có chuyện lạ nè, Hạ Vi đích thân xuống bếp đó!" Hạ Minh xách theo thịt, còn có trứng gà, vui vẻ trêu chọc Hạ Vi.
Hạ Vi hơi bực mình: "Hạ Minh, anh có ý gì hả? Em nấu cơm lạ lắm à? Em nói cho anh biết..."
"Được rồi, em đừng cãi nhau với anh nữa, anh đi ra ngoài mua thịt với em cũng đã đủ mệt lắm rồi. Em cũng đừng quên, chồng tương lai của em còn đang ở trong nhà chờ em đó. Em cũng không thể để anh ta cho Hạ Tuệ Tuệ mãi được đúng không?"
Hạ Minh nói mấy câu đã nói rõ ràng tình hình trong nhà.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú nghe thế, lập tức hiểu được ý của Hạ Minh.
Cậu ta đã bắt đầu tạo điều kiện cho hai người kia có không gian riêng, Hạ Minh làm việc có hiệu suất thật đó.
Cùng nhau quay về nhà họ Hạ, Hạ Vi bởi vì Hạ Minh trêu chọc nên vẫn còn có chút tức giận.
Vào nhà, phát hiện anh hai và nhà mẹ đẻ của chị hai đều không có ở đây, trong nhà chỉ có hai người là Hạ Tuệ Tuệ và Kỷ Phong.
Hai người trông có vẻ rất bình thường, nhưng mà... Hạ Vi cứ có cảm giác có chuyện gì đó sai sai.
Tóc của Hạ Tuệ Tuệ hơi rối, Kỷ Phong trông cũng không có gì, nhưng mà anh ta lại không chịu đối diện với cô ta.
Hạ Vi nhìn thấy cảnh như thế, lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu.
Cô ta mở miệng muốn hỏi thăm gì đó, nhưng mà lại sợ là vì mình quá hẹp hòi.
Chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng: "Kỷ Phong, em đã mua đồ ăn về hết rồi nè, hôm nay em sẽ trổ tài nấu ăn cho anh nếm thử. Anh đừng có mà nghe Hạ Minh nói em không biết nấu cơm là anh tin ngay như thế. Tuy rằng mẹ rất thương em, nhưng em vẫn có vài món sở trường. Vừa khéo hôm nay anh đến nhà em chơi, cha mẹ em cũng chưa về, em đích thân xuống bếp nấu nướng, mọi người cũng xóa bỏ toàn bộ những chuyện không vui trước kia đi."
Hạ Vi nói xong lại nhìn thoáng qua Hạ Tuệ Tuệ, cô ta suy nghĩ một chút lại quyết đoán gọi Hạ Tuệ Tuệ cùng nhau xuống bếp.
"Tuệ Tuệ, cô xuống bếp phụ giúp tôi một chút được không?" Hạ Vi hỏi Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ nhíu mày.
Kỷ Phong ngồi bên cạnh lộ ra vẻ mặt thâm tình: "Vi Vi, không phải em đã nói là em sẽ đích thân xuống bếp sao? Sao em lại còn muốn người khác giúp đỡ nữa? Anh chỉ muốn ăn thức ăn do em nấu thôi... Có được không?"
Anh ta dùng giọng điệu dịu dàng nhẹ nhàng dỗ dành Hạ Vi.
Hạ Vi không chịu nổi anh ta nói chuyện với mình như thế này nhất, đỏ mặt quên hết tất cả mọi chuyện.
Cô ta xách theo đồ ăn đi vào phòng bếp.
Thấy Hạ Vi chịu thương chịu khó như thế, trong lòng Hạ Tuệ Tuệ không nhịn được trào phúng.
Hôm nay đến đây đã nghe được Hạ Minh và Hạ Vi nói Kỷ Phong đối xử tốt với Hạ Vi như thế nào, Kỷ Phong cũng không phản bác, giống như thật sự muốn kết hôn sống hạnh phúc cùng với Hạ Vi vậy, kết quả...
Cô ta chỉ cần hơi ngoắc ngón tay, không phải Kỷ Phong đã nhịn không được chạy đến thân thiết với cô ta rồi sao?
Hạ Vi tính cái thứ gì chứ?
Hiện tại mỗi lần Kỷ Phong dỗ dành Hạ Vi đều là vì cô ta!
Nghĩ đến đây, Hạ Tuệ Tuệ cũng yên tâm hơn một chút.
Thấy hai vợ chồng Vương Thanh Hòa lại đến nữa, cô ta vô cùng tự nhiên chào hỏi: "Anh cả chị cả, hai anh chị cũng đến à. Hôm nay anh chị đến là vì học đông y đúng không? Anh cả cũng giỏi thật đó, anh vừa mới đến tỉnh thành được bao lâu chứ, vậy mà đã có chí tiến tới như thế này rồi. Chị cả, chị phải cố gắng thêm nữa đó, coi chừng ngày nào đó chị sẽ không theo kịp bước chân của anh cả. Em đã nhìn thấy rất nhiều cặp đôi bởi vì chuyện này mà không thể sống chung với nhau được nữa, cho dù còn chung sống với nhau thì tình cảm cũng không còn thân thiết như xưa."
Hạ Tuệ Tuệ giả vờ như thuận miệng nói bừa, trong lòng lại hi vọng tình cảm của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa có tì vết, tốt nhất là có thể chọc cho Bạch Tú Tú bất an, sau đó kéo chân Vương Thanh Hòa lại.
Nếu không phải bởi vì Vương Thanh Hòa, vậy thì mỗi tối người đi học đông y sẽ là anh của cô ta.
Cuộc sống của anh cô ta càng tốt thì sau này cô ta mới sống càng sung sướng hơn.
Hai người này đã đè ép không gian sinh tồn của anh cô ta, vậy thì đừng hòng sống yên!
"Tú Tú giỏi hơn tôi rất nhiều, không có chuyện em ấy không theo kịp bước chân của tôi, chỉ có thể là em ấy quá mệt không muốn đi theo mà thôi. Nếu em ấy mệt, tôi dừng lại với em ấy là được. Em ấy sẽ không bao giờ giống như những lời cô nói. Sau này cô đừng nói những lời này trước mặt chúng tôi nữa. Chói tai, tôi không muốn nghe."
Gương mặt Vương Thanh Hòa lạnh nhạt, anh ghét nhất những kẻ châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa anh và Tú Tú.
Đây là người anh che chở nhiều năm như thế, năm nay khó khăn lắm cô mới bắt đầu quan tâm anh, muốn tìm hiểu thêm về anh.
Nếu như bị lời nói của những người khác ảnh hưởng, anh muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.
Hơn nữa... Tại sao lại nói Tú Tú không bằng anh chứ? Không có người nào tốt hơn Tú Tú.
Vương Thanh Hòa trả lời cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Bạch Tú Tú cũng chưa kịp phản bác lại lời Hạ Tuệ Tuệ.
Hạ Tuệ Tuệ bị anh nói thế cũng xấu hổ?
Đầu óc của Vương Thanh Hòa có vấn đề rồi à? Cô ta nói những lời kia toàn là để khen ngợi anh, không lẽ khen anh lại sai rồi sao? Con nhỏ Bạch Tú Tú kia ngoại trừ xinh đẹp ra thì còn có cái gì tốt nữa chứ?
Tuy rằng cô ta nói thế là vì muốn châm ngòi ly gián, nhưng mà có loại người nào trực tiếp phản bác lại lời nói có một nửa ý là muốn khen ngợi như thế chứ? Hơn nữa anh còn nói không chút khách sáo như thế này nữa.
Ít nhất thì anh cũng nên chừa lại một chút mặt mũi cho cô ta đi chứ?
Hiện tại Hạ Tuệ Tuệ cười không nổi nữa, cũng không thể nào nhắc lại chuyện này.
Chỉ có thể xấu hổ ngồi đó.
Kỷ Phong nhìn thấy người trong lòng bị ăn hiếp, lập tức ngồi thẳng người, có chút bực bội đánh giá Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú.
Hạ Tuệ Tuệ đã nói với anh ta về chuyện của hai người này rồi.
Một thằng ranh ở nông thôn, nói là con của nhà họ Hạ là được sao?
"Tuệ Tuệ nói thế cũng là vì muốn tốt cho hai người mà thôi. Anh không hiểu cái gì hết..." Giọng điệu của Kỷ Phong rất kiêu căng, thái độ cao cao tại thượng, người ngoài không biết còn tưởng rằng anh ta muốn bố thí cho người khác nữa.
Vương Thanh Hòa cũng cảm thấy mắt Hạ Vi phải đui mù rồi mới có thể tích Kỷ Phong.
Bạch Tú Tú cũng không muốn nghe Kỷ Phong tiếp tục nói những lời khó nghe kia, cười lạnh hỏi lại: "Vậy thì anh hiểu à? Nếu anh hiểu biết nhiều như thế, vậy tại sao lại làm cho vị hôn thê ở trong phòng bếp bận rộn, anh lại ngồi đây nói đỡ cho Hạ Tuệ Tuệ chứ? Anh có lý do khó nói gì sao?"
Hạ Tuệ Tuệ giống như mèo xù lông nói: "Cô đừng có nói bậy, tôi và Kỷ Phong là trong sạch!"
"Tôi có nói hai người không trong sạch à?" Bạch Tú Tú hỏi ngược lại.
"Cô! Cô cố ý!"
Mặt Hạ Tuệ Tuệ đen kịt, Bạch Tú Tú đang cố ý muốn vu oan cho cô ta.
Cô đang muốn trả thù!
Nhưng mà cô ta và Kỷ Phong vốn dĩ đã có mờ ám rồi, sao có thể chịu được cô bôi đen chứ?
"Tôi đi nấu cơm giúp Hạ Vi. Tôi biết hai vợ chồng anh chị không thích tôi, ai bảo cha tôi phạm sai lầm làm chi. Nhưng mà chuyện này đã qua rồi, anh chị cũng không cần thiết kiếm chuyện với tôi như thế. Tôi và anh tôi đều không nợ gì hai người.
Hạ Tuệ Tuệ tức giận mắng hai người, sợ bị Hạ Minh đang hóng chuyện ở bên cạnh phát hiện ra gì đó.
"Chính cô cũng nói cô không nợ chúng tôi, vì sao chúng tôi phải kiếm chuyện với cô chứ? Hạ Tuệ Tuệ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi đúng không? Suy nghĩ quá nhiều là bệnh, tôi kiến nghị cô nên đi chữa trị đi."
Trong mắt Bạch Tú Tú lộ rõ vẻ trào phúng.
Nhưng mà cô nói chuyện rất dịu dàng, không ai có thể bắt bẻ điều gì.
Hạ Tuệ Tuệ chỉ cảm thấy cô ta có chút sợ hãi Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa, cảm giác như cô ta đã bị bọn họ nhìn thấu.
Cũng không dám tiếp tục nói chuyện với hai người bọn họ nữa, cô ta đứng lên chạy vào phòng bếp.
Thấy cô ta định bỏ đi, Bạch Tú Tú nháy mắt ra hiệu cho Hạ Minh, Hạ Minh lập tức ồn ào: "Kỷ Phong, vết thương trên mặt anh có bị làm sao không? Anh cũng thật là, tại sao anh lại vì chị của của tôi mà đánh nhau với anh hai của tôi, anh bị làm sao thế? Chị tôi bảo anh đi c.h.ế.t thì anh cũng đi à?"