Tề Nghênh Nghênh vẫn là nên làm thế nào để giữ lấy đứa con này đi, đừng có mà sau này kế hoạch không thành công, lại còn mất đi một đứa con.
Tề Thế Trung ước gì con gái xuất hiện ngay trước mặt mình, ông ấy chắc chắn sẽ lại mắng bà ta thêm một trận nữa.
Hồ đồ!
Trong đầu bà ta chứa bao nhiêu nước thế?
“Chú Tề, thím Tề, mời mọi người ăn trái cây. Lẽ ra phải để hai đứa nhỏ đến thăm chú thím mới đúng, nhưng mà bọn nó cũng không biết địa chỉ, phiền chú thím phải chạy đến đây, thật là ngại quá.”
Bà Ngụy cắt táo xong bưng đến, lại mở vài hộp đồ hộp.
Chuyện nhà của con rể, bà cũng không thể nhúng tay vào được.
Chỉ có thể để bọn họ không thể bắt bẻ lỗi lầm của hai đứa nhỏ.
“Cảm ơn Tiểu Ngụy.” Quách Xuân Hoa cầm trái cây, vội vàng cảm ơn.
May mà mẹ của cháu dâu đến giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
Quách Xuân Hoa quay đầu nhìn về phía Bạch Tú Tú đang ngồi bên cạnh Vương Thanh Hòa nói: “Cháu là Tú Tú đúng không? Cháu xinh đẹp thật đó, bà ngoại còn chưa từng thấy ai xinh đẹp như cháu. Đúng rồi, sao bà không thấy hai đứa nhỏ vậy?”
Quách Xuân Hoa nhỏ nhẹ hỏi thăm, chuẩn bị dùng lý do này để dẫn dắt cô rời đi, như vậy cũng có thể để ông già này nói chuyện với cháu ngoại.
Bạch Tú Tú cũng nghe hiểu ý của bà ta, không từ chối.
Cô nhìn bà cụ cười nhạt nói: “Bọn nhỏ còn đang ở trong phòng.”
“Cháu mau dẫn bà đi thăm hai đứa nhỏ đi, con cũng đi cùng mẹ luôn.” Quách Xuân Hoa tiện tay kéo con dâu đi theo cùng.
Mợ Tề cũng chỉ đành đi theo.
“Em đi trước.” Bạch Tú Tú lắc nhẹ cánh tay đang bị nắm của mình.
Vương Thanh Hòa nghe thế cũng không chịu buông tay nói: “Tôi và Tú Tú không có bí mật gì, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng trước mặt chúng tôi đi.”
Anh nói như thế, bà cụ lập tức xấu hổ.
Tề Thế Trung nhìn thoáng qua vợ mình nói: “Bọn nhỏ yêu thương nhau, chúng ta cũng có phải nói chuyện xấu gì đâu, cần gì phải tránh mặt chứ?
“Nếu thím muốn thăm hai đứa nhỏ, để tôi dẫn thím đi, hai đứa nhỏ vừa mới ăn cơm xong, còn đang rất sung sức, không có vấn đề gì.” Để tránh cho bà cụ xấu hổ, bà Ngụy vội vàng tiếp lời nói.
Trong lòng Quách Xuân Hoa có chút buồn bực, nhưng mà bà ta cũng thật sự muốn đi thăm hai đứa cháu.
Cho nên bà ta dẫn theo con dâu cùng nhau đi theo bà Ngụy.
Chờ bọn họ đi rồi, chỉ còn lại Vương Thanh Hòa, Bạch Tú Tú, Hạ Minh, còn có Tề Thế Trung và cậu cả Tề.
“Tiểu Minh, cháu đi ra ngoài trước đi, ông ngoại có chút chuyện muốn nói với anh cả của cháu.” Tề Thế Trung lập tức đuổi cháu nội đang lộ ra vẻ mặt hóng hớt đi.
“Dạ?” Hạ Minh sợ ngây người, đến cả cậu ta cũng không được phép nghe, rốt cuộc là muốn nói gì thế? Với lại không phải lúc nãy ông ngoại đã nói là không phải chuyện xấu xa gì sao? Mới vừa nói không cần phải trốn tránh, thì ra là chỉ có chị cả không cần tránh đi thôi đúng không?
Hạ Minh ấm ức, Hạ Minh rầu.
Nhưng mà từ nhỏ cậu ta đã sợ ông ngoại, hiện tại nghe ông ấy nói thế, lập tức đồng ý ngay: “Được rồi, vậy cháu đi ra ngoài làm việc giúp anh cả, không ở trong phòng quấy rầy mọi người nữa.”
Nói xong cậu ta chạy ra ngoài nhanh chớp.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại bốn người.
“Ông có chuyện gì muốn nói với chúng tôi sao?” Vương Thanh Hòa khó hiểu, hình như anh và Tú Tú không tiếp xúc gì với người nhà họ Tề mới đúng. Nếu có thì cũng chỉ có dòng m.á.u không ai thèm để ý đến mà thôi.
Anh không thèm để ý, hình như bọn họ cũng không để ý đến quá nhiều.
Tề Thế Trung thở dài nói: “Ngày hôm qua sau khi mẹ cháu quay về nhà mẹ đẻ đã nói cho ông biết chuyện về gia đình cháu. Ông ngoại cũng đã nghe nói những chuyện cha mẹ cháu làm rồi. Mấy năm nay cháu đã chịu khổ quá nhiều. Hai đứa nó làm như thế là sai, ông ngoại thay mặt bọn họ xin lỗi cháu. Dù sao thì cũng là lỗi của bọn họ, ngoại trừ chính bọn họ ra, không ai có thể đền bù được. Hôm nay ông ngoại đến đây chỉ là muốn gặp cháu. Bọn họ là bọn họ, nhà họ Tề là nhà họ Tề, cho dù là lúc nào, chỉ cần cháu có chuyện gì khó xử, cháu cứ nói với ông ngoại, hoặc là nói với cậu và anh họ, người trong nhà đều sẽ giúp cháu. Ông...”
“Ông ngoại muốn nói cháu luôn luôn có nơi nương tựa.” Cậu cả Tề bất đắc dĩ tóm tắt ra ý chính trong lời nói của cha, ông cụ này, chỉ cần kích động là lại bắt đầu lải nhải.
Bạch Tú Tú nghe xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô còn tưởng rằng người nhà họ Tề không khác gì người nhà họ Hạ, không ngờ rằng bọn họ lại có phong cách hoàn toàn khác nhau!
Vương Thanh Hòa cũng khá kinh ngạc.
Anh còn tưởng rằng bọn họ muốn đạt được thứ gì từ trên người anh, anh còn đang nghĩ có lẽ anh cũng chẳng có thứ gì khiến bọn họ nhìn trúng mới đúng.
Tề Thế Trung gật đầu, con trai đã nói trúng ý của ông ấy rồi.
Thấy cháu ngoại vẫn cứ im lặng, Tề Thế Trung lại tiếp tục nói: “Nếu nhà họ Hạ không phải nhà của cháu, vậy thì nhà họ Tề vĩnh viễn đều sẽ là nhà của cháu. Nếu cháu và Tú Tú không thích bọn họ thì cứ coi nhà họ Tề như nhà của mình. Cháu thiếu cái gì, muốn cái gì thì cứ việc nói với nhà mình.”
Vương Thanh Hòa lẳng lặng nghe đối phương nói chuyện, đồng thời cũng đang quan sát hai người kia.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Cảm giác của anh luôn rất chính xác, chuyện anh đã xác định rồi thì rất hiếm khi sai.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên khi còn ở trong thôn, anh mới dám lên núi đi săn một mình như thế.
Cũng chính là vì giác quan thứ sáu của anh rất chính xác.
Mà hiện tại, đối với hai người này, anh chỉ cảm nhận được chân thành.
Hình như bọn họ đến nơi này chỉ là vì nói với anh những lời này, muốn đối xử tốt với anh.
Chuyện này là thật sao?
Vương Thanh Hòa không biết có nên tin tưởng chính mình, hay là nên phân tích lòng người trước.
Đối với lòng tốt đột ngột và rõ ràng như thế, làm anh có chút lúng túng không biết phải làm sao, cũng không thể nào ghét bọn họ được.
Bạch Tú Tú bay theo sau người Vương Thanh Hòa nhiều năm như thế, cũng rất quen thuộc với một ít thói quen của anh.
Hiện tại trông anh có vẻ rất bình tĩnh, chỉ có thể thông qua một ít hành vi nhỏ của anh mới có thể biết được hiện tại anh đang rất mờ mịt và lúng túng.
Chắc là bởi vì đối phương đến quá đột ngột, lại thể hiện ý tốt quá rõ ràng đúng không?
Thấy anh còn đang ngẩn người, Bạch Tú Tú lén lút giật nhẹ tay anh.
Bảo anh nhanh chóng hoàn hồn.
“Thanh Hòa, cháu đừng hiểu lầm. Ông ngoại cháu và bọn cậu đến đây cũng chỉ là vì muốn thăm cháu. Chúng ta sẽ không năn nỉ hay nói đỡ gì cho mẹ cháu, chuyện của nó cứ để nó tự lo.”
Cậu cả Tề thấy anh vẫn luôn không nói tiếng nào, còn cho rằng anh đang sợ bọn họ đến đây là để khuyên nhủ anh.
“Ông biết bảo cháu tiếp thu những người xa lạ làm người nhà ngay lập tức là rất khó. Hôm nay ông ngoại đến đây, ngoại trừ đến thăm cháu ra, ông còn có một vài thứ muốn tặng cho cháu.
Tề Thế Trung ra hiệu cho con trai mau cầm cái rương kia đến.
Sau đó ông ấy mở rương ra, bên trong là một ít đồ trang sức.
Còn có một ít đồ cổ.
“Lúc trước ông ngoại cũng từng rất giày có, sau đó đã quyên tặng hết đại đa số tài sản đi rồi. Số còn lại là sợ mấy đứa con trong nhà quá vô dụng, cho nên muốn chừa lại chút đường lui cho bọn nó. Nếu một ngày nào đó bọn nó sống không nổi nữa thì còn có thể cứu bọn họ một lần. Có lẽ mấy thứ này trong tương lai còn sẽ có giá trị. Phần của mẹ cháu, ông ngoại vốn dĩ định chờ đến khi ông và bà ngoại cháu đi rồi sẽ tặng cho nó. Nhưng mà ngày hôm qua mẹ con về, làm cho ông cảm thấy có một vài thứ vẫn là nên chia cho mẹ con sớm thì tốt hơn. Mẹ con có tổng cộng bốn đứa con, lại cộng thêm chính nó nữa, ông ngoại chia mấy thứ đó ra thành năm phần. Phần này là của cháu. Cho dù cháu có chịu nhận gia đình này hay không thì phần này vẫn cứ thuộc về cháu.”
Vẻ từ ái toát ra từ trong ánh mắt Tề Thế Trung làm Vương Thanh Hòa càng thêm im lặng.