Nhà họ Vương quả thực là khắc tinh của bọn họ! Từ lần đầu tiên cả nhà này tới tỉnh thành thì nhà của Hữu Đức đã bắt đầu loạn, nháo tới mức như bây giờ, đều là vì nhà họ Vương quá ngu xuẩn!
“Chu Kiều Kiều đúng không? Tôi hỏi cô, giấy cam đoan thật sự ở trong tay chồng cô?” Hạ Toàn lại chất vấn Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều biết Hạ Toàn đang muốn tìm cách tự cứu nhưng cô ta không thể nói, lỡ đâu đám người này làm gì cô ta thì sao?
“Không thì sao? Chẳng lẽ là tôi cầm? Cũng chưa chắc chồng tôi sẽ khai ra mấy người, dù sao không có chứng cứ, mấy người không thừa nhận không phải là được rồi sao?” Chu Kiều Kiều nhìn bọn họ, bắt đầu ra chủ ý. Chỉ cần hôm nay cô ta có thể an toàn rời khỏi nhà họ Hạ thì cô ta sẽ bỏ chạy ngay, đến lúc đó lại liên hệ với nhà họ Hạ bên kia để bọn họ cho cô ta chỗ tốt.
Hiện tại không thể trông chờ vào Vương Thanh Kỳ, cô ta chỉ có thể dựa vào mình để giành lấy ngày lành. Cô ta tuyệt đối không thể bại bởi bạch Tú Tú, hiện tại không được, nhưng tương lai thì sao! Giấc mơ của cô ta, cô ta có thể dựa vào những điều biết trước trong mơ để sống tốt hơn người khác. Nhưng là tiền đề là... Vương Thanh Kỳ đừng liên lụy cô ta phải vào tù! Chu Kiều Kiều không dám đánh cược, chỉ có thể bảo vệ thứ này, chờ xem tình hình rồi lại tính.
Hạ Toàn vô cùng sốt ruột: “Hữu Đức, bây giờ con cùng cha đi tìm anh cả của con.”
“Cha, lần này có được không? Nếu anh cả biết biết...” Hạ Hữu Đức cảm thấy lần này sẽ không được, với trạng thái của anh cả bây giờ, không đánh c.h.ế.t ông ta đã là may.
“Lần này nó không đồng ý thì cha sẽ c.h.ế.t trước mặt nó. Nó sẽ đồng ý cứu con, chỉ cần nó đồng ý thôi, cho dù sau này cha không thể ở nhà nó dưỡng lão thì cũng không sao.” Hạ Toàn bất chấp tất cả.
Hạ Hữu Đức cảm động khóc lóc thảm thiết: “Cha, sau này con chắc chắn sẽ hiếu thuận.”
“Cha biết, mau đi rửa mặt, chúng ta phải đi ngay. Đàn ông con trai mà khóc lóc sướt mướt thì còn ra cái gì?” Hạ Toàn nói xong lại về phía Chu Kiều Kiều.
Ông ta cảm thấy thứ kia không ở trong tay hai người đàn ông nhà họ Vương, nói không chừng là Chu Kiều Kiều đang giữ nhưng ông ta không dám đánh cược, lỡ cô ta giấu đi rồi thì sao? Hiện tại chuyện đã thành ra như thế này, trước khi Chu Kiều Kiều tới đây không biết đã có toan tính gì không. Bọn họ cũng không thể giữ người ở đây hoặc là g.i.ế.c cô ta đúng không? Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện giấy cam đoan ở trong tay Chu Kiều Kiều, như vậy cùng lắm là ngày sau bọn họ sẽ bị Chu Kiều Kiều dùng giấy cam đoan uy h.i.ế.p mà thôi, cô ta còn có thể lật trời sao?
Hạ Toàn nghĩ tới đủ lại khả năng, cảm thấy lúc này không thể trở mặt với Chu Kiều Kiều. Ông ta lấy ra hai mươi đồng, tiền dưỡng lão của ông ta đã bị Hữu Đức cầm đi, bây giờ trên người chẳng còn bao nhiêu.
“Tôi biết trong lòng cô nôn nóng, chồng cô và anh chồng đều bị bắt, một mình cô khó tránh khỏi sợ hãi. Chuyện này là chúng tôi bảo bọn họ đi mướn người nhưng chúng tôi cũng biết đây là chuyện nguy hiểm phải cẩn thận, dù giao cho một đứa ngốc đi làm thì cũng không tới mức như thế này. Chỉ là bây giờ nhà cô xui xẻo như vậy nên tôi cũng không làm khó cô, cô cũng nên thông cảm cho chúng tôi một chút. Bây giờ chúng tôi còn khó giữ mình, chúng ta phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Bây giờ chúng ta là người cùng thuyền, thuyền lật thì không ai tốt cả.” Hạ Toàn vừa nói vừa nhét hai mươi đồng vào tay Chu Kiều Kiều.
“Tiền này cô cầm đi, tối nay mua cái gì ngon ngon mà ăn, giúp bản thân bình tĩnh lại. Chờ chuyện của bọn họ có kết quả thì tôi sẽ liên lạc với cô. Đến lúc đó phải xử lý thế nào thì chúng ta lại thương lại.” Hạ Toàn tỏ thái độ tốt đến mức xưa nay chưa từng có.
Chu Kiều Kiều muốn chính là thái độ này, tuy hai mươi đồng hơi ít nhưng có còn hơn không!
“Mấy người yên tâm đi, cho dù chồng tôi bị bắt thì tôi cũng sẽ nghĩ khiến anh ấy không khai mấy người ra. Đương nhiên, chuyện này phải chờ đến khi tôi gặp được chồng thì mới nói chính xác được.” Chu Kiều Kiều hứa hẹn dù trong lòng không hề chắc chắn, bây giờ Vương Thanh Kỳ đã bị bắt, lỡ đâu khai ra người họ Hạ thì sẽ được nhẹ tội thì sao, như vậy anh ta sẽ không chịu câm miệng. Cô ta phải cứu Vương Thanh Kỳ ra, nếu không cứu được thì chỉ có thể nghĩ cách giảm thiểu sát thương.
“Được, tôi biết cô là đứa trẻ ngoan, chúng tôi đi xử lý việc này trước, hay là hôm nay cô ở lại đây ăn cơm đi?” Hạ Toàn muốn giữ người nên lời nói ra đều rất lịch sự.
Chu Kiều Kiều trực tiếp cự tuyệt: “Không cần, tối nay chúng ta vẫn nên gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh ngay con ngõ số ba đi.”
Lần sau gặp bọn họ phải tìm một nơi an toàn mới được. Trông bộ dáng của đám người nhà họ Hạ này lúc nào cũng có thể làm chuyện chó cùng rứt giậu.
Không thể giữ Chu Kiều Kiều ở lại, Hạ Toàn có chút thất vọng, nhưng ông ta cũng Chu Kiều Kiều chạy mất, chồng cô ta đã xảy ra chuyện, một mình cô ta có thể chạy đi đâu? Vả lại nếu cô ta muốn chạy thì đã không tìm tới chỗ này.
“Cha, chúng ta đi thôi.” Hạ Hữu Đức chỉnh lý xong xuôi, vừa trở lại đã thấy cha mình đang dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với con nhóc Chu Kiều Kiều c.h.ế.t tiệt kia, trong lòng thầm mắng một câu đen đủi. Nếu không phải tại người nhà họ Vương thì cả nhà ông ta có thành ra thế này không?
“Kiều Kiều, có chuyện gì thì cứ tới đây, tối nay cứ theo lời cô, chúng ta gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh.” Hạ Toàn ra cửa còn không quên quan tâm Chu Kiều Kiều nhưng vừa bước ra ngoài ý cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất.
Hạ Hữu Đức thấy ông ta thay đổi sắc mặt như vậy thì không nhịn được oán trách: “Cha nói nhiều với Chu Kiều Kiều kia như vậy làm gì? Nhà ta bây giờ đã thành cái dạng gì rồi? Nếu không phải vì nhà họ Vương tham lam thì con đâu có bị liên lụy thành như thế này? Hiện tại nhà ta đã sắp tan nát, còn chưa biết con trai con có bị liên lụy hay không đâu. Bây giờ con còn muốn bọn họ c.h.ế.t quách cho xong, sao cha còn tỏ thái độ ôn hòa như vậy để làm gì?” Hạ Hữu Đức càng nói càng uất cứ. Hạ Toàn lúc này thật sự là hận rèn sắt không thành thép.
Hữu Đức thật đúng là không có một chút tiền đồ! Căn bản không thể so sánh với anh cả của nó. Đáng tiếc... ông ta chẳng thể nào thân cận với con trai cả của mình.
“Nếu không phải vì mày thì tao còn phải khách sáo với cô ta sao? Hiện tại chuyện của mày có bị lộ ra hay không đều phải dựa vào cô ta.” Hạ Toàn bất đắc dĩ giải thích với con trai.
Hạ Hữu Đức sửng sốt: “Có ý gì?”
“Còn không hiểu?” Hạ Toàn vô cùng kinh ngạc, sao con trai lại ngu như vậy? Thấy bộ dáng ngờ nghệch của con trai, Hạ Toàn tức giận hỏi lại: “Mày cảm thấy nếu mày đi tìm Vương Thanh Kỳ, bảo Vương Thanh Kỳ không khai mày ra thì người ta có giúp mày không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Hạ Hữu Đức trả lời rất dứt khoát, Vương Thanh Kỳ và anh trai của anh ta lúc này hẳn là đang hận không thể kéo ông ta vào tù ngồi để hai người đó được thả ra.
“Vậy không phải là đúng rồi sao? Bọn họ không nghe chúng ta nhưng có thể nghe lời Chu Kiều Kiều.”