Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của bà ta với Lâm Thu Vũ cũng tốt hơn không ít: “Tiểu Vũ này, mẹ cũng biết Dư Thành, ngày thường không làm việc đàng hoàng, chúng ta kết hôn không phải chỉ nhìn điều kiện, cũng phải nhìn người, mẹ không yên tâm, hay là mẹ xem trước giúp con, đừng để bọn họ tới sớm như vậy...”

“Chuyện gì vậy? Muốn giúp Tiểu Vũ xem cái gì?” Đầu đường, một người đàn ông ôm theo một túi công văn bước vào.

Thấy ông ta trở về, mặt Ngô Khiết trắng bệch: “Anh...”

“Anh quên đồ nên quay về lấy. Có chuyện gì, trông sắc mặt của em không tốt lắm.” Cha Lâm khó hiểu nhìn vợ, Lâm Thu Vũ trực tiếp nói chuyện với ông ấy

Cha Lâm nghe xong, vô cùng sung sướng: “Đây là chuyện tốt, ngày mai cha xin nghỉ. Vợ à, em cũng đừng chỉ lo việc nhà, em nhìn quần áo của Tiểu Vũ xem, đã cũ hết rồi, mua mới cho con bé đi.”

“Làm gì còn tiền chứ?” Ngô Khiết lẩm bẩm, trong lòng cũng rất khó chịu.

Nếu để Lâm Thu Vũ gả tốt như vậy, chẳng phải nhà họ phải bỏ thêm tiền cho Lâm Thu Vũ sao?

Dựa vào đâu chứ? Một đứa dư thừa có xứng không?

Lâm Thu Tuyết không còn là con nít, cô ta thấy sự vui vẻ của cha, còn có thái độ của mẹ thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng biết Dư Thành mang ý nghĩa gì, cô ta không không nhịn được bật khóc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thu Vũ cảm thấy gia đình này thú vị như vậy, thật là khiến người ta sảng khoái.

Bên kia, Dư Thành đã đưa hai người kia về đại viện.

Mấy ngày gần đây cha Hạ Thiên đưa ông nội của Hạ Thiên tới đây, người cũng đang ở đại viện.

Tuy anh ấy cũng rất tò mò quan hệ thân thích này là thế nào nhưng cũng không tiện tới đó hóng hớt.

“Chính là nhà đó, thấy cái nhà đó không? Đó chính là nhà bọn họ, hai người qua đó đi.” Dư Thành chỉ về phía một căn nhà nhỏ có hai lầu ở phía trước.

Căn nhà cũng không quá tinh xảo nhưng cũng rất tốt.

Nhìn thấy căn nhà, sự vui vẻ trên mặt Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều đều không giấu được, thoạt nhìn hình như bọn họ không biết tình huống của nhà họ Hạ?

Lúc này Dư Thành cũng phát giác chuyện này không đúng, Vương Thanh Hòa sẽ không lấy ơn báo oán chứ? Không được, anh ấy phải tìm một người dũng cảm đến đó nghe lén một chút mới được.

Vương Thanh Kỳ cùng Chu Kiều Kiều tới trước cửa nhà họ Hạ.

“Vợ à, em gõ cửa đi? Anh... anh hơi sợ.” Lần đầu tiên Vương Thanh Kỳ tới một nơi rộng lớn như vậy nên có chút khiếp sợ.

Chu Kiều Kiều nhưng không thèm để ý, nơi ở của cô ta sau này còn tốt hơn như vậy! Chỉ cần Vương Thanh Kỳ nguyện ý nỗ lực, cô ta muốn cái gì là sẽ có cái đó!

Chu Kiều Kiều nghĩ vậy, lập tức đưa tay gõ cửa.

Chỉ một lúc sau đã thấy có người ra mở cửa.

Tề Nghênh Nghênh nhìn hai người xa lạ đứng bên ngoài, khách sáo hỏi: “Mấy người tới đây tìm ai?”

Chu Kiều Kiều nhìn cách ăn mặc của bà ta, có chút hụt hẫng, ăn mặc đẹp như vậy sao?

“Chúng tôi tới tìm Hạ Hữu Đức, xin hỏi đây là nhà ông ấy sao? Tôi là họ hàng xa của ông ấy, muốn gặp ông ấy một chút.” Chu Kiều Kiều mở miệng nói ra một cái tên, cái tên này cũng là anh Dư nói với cô ta khi nãy.

Cũng may là đã biết tên, bằng không bây giờ cô ta cũng không tiện đáp lời.

Tề Nghênh Nghênh nuốt một cục tức vì em chồng và ông chồng nhà mình, bây giờ vừa mới mở cửa lại nghe thấy chuyện liên quan tới ông ta thì hận không thể trực tiếp đá bay hai người này.

Nhưng Tề Nghênh Nghênh vẫn còn giữ vững lý trí, thân thích của em chồng hẳn cũng là người nhà của bọn họ, sao bà ta lại không biết nhà mình có một cửa thân thích như vậy nhỉ?

“Mẹ, lạnh c.h.ế.t đi được, sao mẹ lại để khí lạnh len vào nhà vậy? Ngoài cửa còn có ai nữa đó?”

Trong phòng, Hạ Vi đang đang đọc thư người trong lòng viết cho cô ta, bất mãn mở cửa hô to.

Trong lòng Tề Nghênh Nghênh càng buồn bực: “Không biết, nói là tới thân thích của chú con, tới tìm ông ta. Mẹ cũng không rõ nhà ta có một thân thích như vậy từ bao giờ?”

“Bà con nghèo của nhà ta ở đâu mà nhảy ra nhiều vậy? Mau đuổi đi đi, phiền c.h.ế.t đi được.” Hạ Vi vừa nghe đến từ thân thích là lại thấy phiền, nếu không phải vì quan hệ thân thích thì cha sẽ để Hạ Thiên ở lại nhà bọn họ sao? Từ Hạ Thiên tới đây, cha chưa từng cho mấy anh em bọn họ sắc mặt tốt.

Mỗi ngày chỉ biết nói Tiểu Thiên ưu tú, các con phải học hỏi thằng bé này nọ.

Trên lầu, Hạ Hữu Đức vừa mới thương lượng chuyện tương lai của con trai mình với anh trai thì lại nghe thấy tiếng của cháu gái. Trong lòng ông ta cười lạnh nhưng ngoài mặt lại không để lộ một chút gì.

Ông ta đi xuống lầu, thấy cháu gái ngồi trên sô pha, cả đứa cháu trai đang ngồi trong góc làm gì cũng không biết, tâm tình ông ta vô cùng tốt.

Mấy đứa con của anh trai càng vô dụng thì cơ hội của Tiểu Thiên sẽ càng nhiều, cũng không uổng phí mấy năm nay ông ta âm thầm dùng tiền lương của mình đưa Hạ Thành Hạ Minh ra ngoài chơi.

Cuối cùng hai tên nhãi ranh này cũng trở thành bộ dáng mà ông ta mong muốn.

Còn Hạ Vi thì lại càng dễ đối phó, Tuệ Tuệ nhà ông ta chỉ cần đưa nó đi gặp tiểu bá viên của đại viện này mấy lần, nói vài lời hay ý đẹp là thứ ngu xuẩn này sẽ dồn hết tâm ý vào đó.

Đối với cả gia đình này, tâm tình của Hạ Hữu Đức tốt đến mức không biết dùng từ nào để hình dung.

Cảm xúc ông ta ổn định như thể những lời Hạ Vi nói khi nãy không thể tổn thương ông ta, ông ta nhỏ nhẹ hỏi Tề Nghênh Nghênh: “Chị dâu, là ai tới tìm em vậy?”

Tề Nghênh Nghênh không ngờ mấy lời con gái vừa nói lại bị người ta nghe thấy, xấu hổ cười cười: “Chị cũng không biết, nói là thân thích của chú. Chú nói có lạ lùng hay không? Nếu nói là thân thích của chú thì không phải cũng là thân thích của nhà chị sao. Sao tới đây cậy nhờ mà lại không nói rõ ràng như vậy?”

“Không sao đâu, có thể là bọn họ không dám nhắc đến anh trai, anh trai em bây giờ cũng không phải là một tên nhóc như trước kia, nếu nhắc tới anh ấy, lỡ đâu rước phiền toái cho anh ấy thì phải làm sao? Để em đi xem thử thế nào, chị dâu đừng lo lắng.” Hạ Hữu Đức nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Ông ta vừa bước ra thì đã thấy gương mặt của Vương Thanh Kỳ, tức khắc cảm thấy rất may mắn vì ông ta không để ai đi cùng!

Chu Kiều Kiều nhìn thấy ông ta thì ai oán kêu lên: “Chú Hạ, cuối cùng cháu cũng tìm được chú rồi. Chú không biết cháu sao? Cha cháu là thân thích của chú mà!”

Thật là chẳng hiểu gì cả!

Hạ Hữu Đức suýt thì phát điên, hận không thể chôn hai người trước mặt.

Đáng tiếc ông ta không thể, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ông ta không thể để hai quả mìn từ trên trời rơi xuống này nổ được. Không thể để cho bọn họ tiếp tục nói bậy!

Hạ Hữu Đức nghĩ thế, nhanh chóng tiếp lời, ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ nói: “A! Tôi nhớ ra rồi, cháu không phải là thân thích nhà mẹ đẻ của vợ chú sao? Cháu tên là gì?”

“Cháu tên Chu Kiều Kiều, chú cứ gọi cháu Kiều Kiều là được. Chú, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không?” Chu Kiều Kiều chờ mong hỏi.

Cô ta cũng không có ý muốn vào nhà thật, chỉ là muốn khiến cho Hạ Hữu Đức mau chóng đưa bọn họ đi, thuận tiện dọa ông ta một chút.

Hạ Hữu Đức tê dại cả người, nào dám cho bọn họ vào trong chứ?

“Đứa nhỏ này, chú đưa hai cháu tới tiệm cơm quốc doanh nhé, đây không phải nhà của chú mà là nhà của anh trai chú. Hôm nay chú chỉ đưa con trai chú tới đây thăm anh trai và chị dâu chú thôi, cũng không tiện đứng đây nói chuyện với chú. Còn nữa, cũng đừng gọi là chú nữa. Đứa nhỏ này, cháu lớn như vậy rồi sao có thể gọi loạn như thế? Cháu phải gọi là dượng mới đúng.”

Hạ Hữu Đức sửa lời Chu Kiều Kiều, sau đó đưa bọn họ rời đi.

Trong phòng, Tề Nghênh Nghênh đã nghe rõ ràng mấy lời mà em chồng vừa nói, sau khi biết đó là thân thích nhà em dâu thì bà ta càng thấy ghê tởm.

Bà ta thật sự không thể đội chung trời với cái nhà đó mà!

“Ba đứa các con cũng đừng có ngồi không nữa, đi kiếm chuyện mà làm đi. Các con nhìn Hạ Thiên mà xem, có thấy cha con khen người ta thế nào không.” Tề Nghênh Nghênh chỉ thiếu điều rống lên nhưng lại sợ người trên lầu nghe thấy thì bà ta sẽ càng thêm xấu hổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK