Chờ chia lương thực xong thì cũng đã là chuyện của hai tiếng sau.
Đại đội trưởng cực kỳ hài lòng về thu hoạch năm nay, chờ vài ngày nữa lên công xã mở họp, ông ta chắc chắn là người nở mày nở mặt nhất trong số các đại đội trưởng.
“Đúng rồi, Tiểu Bạch, lát nữa cháu về nhà nhớ gọi em dâu năm của cháu đến đại đội giúp chú, bảo cô ta đi làm kiểm điểm. Chuyện phát sinh trong núi lần trước tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa. Chú phải xử lý cô ta một cách nghiêm túc mới được, nếu không không thể nào cho quả phụ Hạ một công bằng được.”
Đại đội trưởng dặn dò Bạch Tú Tú.
Chuyện này sao cô có thể không đồng ý được chứ?
Bạch Tú Tú đồng ý vô cùng dứt khoát, sửa soạn xong lập tức dẫn theo hai đứa nhỏ đi về nhà.
Trong thôn, sau khi mọi người được chia lương thực xong, gần như mỗi nhà đều sẽ nấu một bữa cơm tẻ, chúc mừng một năm được mùa.
Lại chờ thêm vài ngày đến lúc g.i.ế.c heo thì còn sẽ gói sủi cảo.
Chỗ bọn họ không sản xuất lúa mạch, cho nên chỉ có thể cầm tiền đi mua bột mì.
Có thể nói là từ bây giờ đến lúc ăn tết, cuộc sống này sẽ đều vô cùng sung sướng thoải mái.
Nhưng mà lúc Bạch Tú Tú quay về nhà, nhà họ Vương lại vô cùng yên lặng, đến cả mọi người cùng đều im phăng phắc.
Triệu Thúy Hoa ngồi ở trước cửa phòng mình may quần áo rách.
Thấy Bạch Tú Tú về, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Trong lòng cô ta cảm thấy phiền muốn chết. Cả gia đình này, không ngờ cô ta và chồng cô ta lại là người nhiều công điểm nhất! Hiện tại cả gia đình một người một tháng chỉ có mười tám cân lương thực, mùa đông thì còn đỡ. Đến mùa xuân phải đi làm việc, một tháng ăn sáu bảy chục cân lương thực cũng là chuyện bình thường!
Đến lúc đó cả gia đình đều phải cạp đất mà ăn! Đây là năm được mùa đó, nếu là năm mất mùa thì phải làm sao đây?
Triệu Thúy Hoa bực mình muốn chết!
Hai vợ chồng già Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành đều ở yên trong phòng không đi ra ngoài, Chu Kiều Kiều đang nói gì đó với Lưu Tiểu Nga.
Mấy người khác đều đang làm việc.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú quay về, nụ cười trên mặt Chu Kiều Kiều lập tức biến mất.
Bạch Tú Tú cũng không quan tâm cô ta có thích cô hay không, nhìn Chu Kiều Kiều cười thân thiện: “Thím năm, lúc nãy đội trưởng gọi thím mau đi làm kiểm điểm đi kìa.”
Cô chỉ nói một câu, làm Chu Kiều Kiều càng hận Bạch Tú Tú thêm gấp đôi.
“Chị cả, là đội trưởng bảo chị làm, hay là chị nhắc nhở đội trưởng hả? Tôi thấy chị là không muốn nhìn thấy tôi sống tốt, ngày mốt chồng tôi phải vào nhà máy làm công nhân rồi, nếu tôi đi làm kiểm điểm thật, bị mất mặt thì phải làm sao đây?” Chu Kiều Kiều tủi thân muốn chết.
Ngược lại còn bắt đầu chất vấn Bạch Tú Tú.
Giống như Bạch Tú Tú đang cố ý kiếm chuyện với cô ta vậy.
“Đúng đó chị cả, chị nói coi sao chị cứ thích kiếm chuyện với thím năm mãi thế?” Lưu Tiểu Nga vừa mới nghe Chu Kiều Kiều ảo tưởng về tương lai tốt đẹp xong, hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện lấy lòng cô ta. Cho nên cũng hùa theo ý của Chu Kiều Kiều, hỏi ngược lại Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nhìn Chu Kiều Kiều nổi điên, chờ hai người bọn họ đều nói xong rồi, mới bắt đầu mở miệng trào phúng: “Thím sợ chồng thím mất mặt, vậy thì đừng làm chuyện ngu xuẩn, thím tự làm ra loại chuyện ngu ngốc đó mà còn đi trách ngược lại người khác nữa à? Tôi thấy người thật sự muốn hại chú năm là thím mới đúng.”
“Chị đừng có vu khống tôi.” Chu Kiều Kiều lập tức muốn rơi nước mắt.
Bạch Tú Tú cũng không quan tâm: “Thím thích đi thì đi, lát nữa mà đại đội trưởng và quả phụ Hạ đến tìm thím, thím cũng đừng có nói là tôi không có truyền lời là được. Đúng rồi, nếu như quả phụ Hạ chạy đến nhà máy mà sau này chồng thím đi làm, đến lúc đó không chỉ có một mình thím mất mặt đâu.”
“Vợ thằng năm, còn đứng đờ ra đó làm cái gì nữa? Mau đi đi!” Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành đang ở trong phòng nghe lén cũng không ngồi yên được nữa, Triệu Quế Phân mở cửa ra rống to.
Chu Kiều Kiều cắn môi, nổi giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Tú Tú quay về phòng, trong phòng vị vô số túi lương thực lấp đầy, chỉ chừa lại chỗ đặt chân.
“Vướng bận thật đó, em bỏ vào trong không gian trước. Chờ đến khi chúng ta chuyển nhà, em lại lấy ra.” Bạch Tú Tú nói xong, cất hết toàn bộ lương thực vào trong không gian trữ vật.
Không gian trữ vật tổng cộng có ba mươi mét khối, nhưng mà cũng đủ để chứa mấy thứ này.
Nhét hết đống lương thực này vào trong không gian, Bạch Tú Tú cũng thu hoạch thêm một đợt dược liệu, nhưng hiện tại cô và Vương Thanh Hòa đều không thiếu tiền dùng, thường xuyên bán dược liệu đi sẽ khiến người ta chú ý. Cho nên cô dứt khoát cất giữ ở trong không gian trước.
Chờ xem Vương Thanh Hòa định chừng nào thì bán.
Nhìn phòng lại trở nên rộng rãi lần nữa, Vương Thanh Hòa lại bị hiện thực trước mắt nhắc nhở, cái vòng tay kia của vợ chính là bí mật anh cần phải che giấu kỹ nhất ở thời điểm hiện tại.
Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ lên giường đất, lại lấy nước ấm nấu trên bếp đến, pha nước đường đỏ cho vợ và hai đứa con của mình.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, anh về nhà khiêng lương thực xuống xong, lập tức đốt bếp lò lên ngay.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện loại thời tiết này mà Tú Tú còn phải liều lĩnh đứng trước nguy cơ rơi xuống nước để đi dụ mấy người có khả năng muốn hại cô, Vương Thanh Hòa lập tức cảm thấy vợ thằng năm và chị dâu nhà mẹ đẻ của cô ta đều cực kỳ chán ghét.
Nếu như mấy người bọn họ không tồn tại thì Tú Tú cần gì phải đi đối mặt với loại nguy hiểm này chứ?
Nếu anh giỏi hơn một chút, cũng không cần Tú Tú như thế.
“Tú Tú, em uống nước đường đỏ rồi lên giường đất cho ấm người đi. Chờ cơm chiều chúng ta lại đi ra phòng chính.” Vương Thanh Hòa vừa quét dọn bụi đất ở chỗ chất lương thực lúc nãy, vừa quan tâm vợ mình.
“Được rồi, tối nay chúng ta tự nấu ít cơm ăn. Dựa theo tính cách keo kiệt của nhà họ Vương, em đoán bọn họ mà không đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Vương thì bọn họ chắc chắn sẽ không làm món gì ngon. Chúng ta đến phòng chính ăn trước, quay về lại ăn món ngon bồi bổ sau. Lúc trước nhà mình còn ít thịt thỏ khô, còn có thịt khô mấy hôm trước nữa, đều hấp lên hết luôn.”
Bạch Tú Tú bưng ly tráng men lên giường đất, bắt đầu tính toán xem chiều nay nên ăn gì.
Chia lương thực xong ăn ngon, nhà nào cũng như thế. Cô cũng không quan tâm mấy người kia muốn làm thế nào, dù sao cả gia đình nhà cô sẽ không ăn uống tạm bợ.
“Được, đều nghe lời em.” Vương Thanh Hòa cũng không thèm để ý anh sẽ ăn cái gì, nhưng mà anh thích chỉ có bốn người bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Ăn một bữa cơm hòa thuận vui vẻ giống như những gia đình khác.
So với không khí hài hòa của nhà Bạch Tú Tú, trong phòng chính lại không thể nào hài hòa được.
Mặt Vương Thủ Thành đen kịt nhìn năm trăm hai mươi đồng tiền trong tay, cho dù cộng luôn số tiền còn lại trong tay bà già, cộng lại cũng không đủ sáu trăm!
Đây còn là mấy đứa con trai cùng nhau kiếm tiền đó, số tiền này mấy đứa con trai đều biết rõ ràng.
Lại công thêm lần trước bị vợ thằng cả quậy một trận, người trong nhà đều biết nhà bọn họ đã tiết kiệm dành dụm được hơn một nghìn đồng.
Số tiền hao hụt lớn như thế, phải làm thế nào để bù đắp vào đây?
Năm nay còn là năm được mùa nữa đó, chờ vài năm nữa mất mùa thì phải làm sao?
Hai ông bà già bọn họ không còn tiền bạc gì nữa rồi.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Triệu Quế Phân nhìn số tiền trong nhà, sầu muốn rụng tóc.
Nếu để mấy đứa con trai biết trong nhà hết tiền, nói không chừng hơn năm trăm này cũng đều sẽ bị bọn họ chia của hết!
“Còn có thể làm sao nữa bây giờ! Ráng mà dỗ chúng nó thôi, mấy đứa nó không thể dọn ra ở riêng. Nếu như đều dọn ra ở riêng thì hai chúng ta phải cạp đất mà ăn.” Vương Thủ Thành nghĩ đến tương lai tồi tệ kia là lại cảm thấy ngạt thở.
“Dỗ? Mấy đứa con dâu nhà mình có đứa nào mà không đặng cái mũi lên mặt chứ? Tôi thấy chờ thằng cả quậy xong, tụi nó cũng muốn quậy!”
Triệu Quế Phân không có bất cứ ấn tượng tốt nào về mấy đứa con dâu, bao gồm cả vợ thằng năm mang đến ích lợi cho bà ta.
“Bảo vợ thằng năm nhanh chóng bắt tay chuẩn bị vào chợ đen buôn bán đi, như vậy tôi chia tiền, mấy đứa khác cũng không nỡ tách ra ở riêng. Bà cũng khống chế tính tình của mình lại đi, đừng có chọc cho vợ thằng năm cũng đòi dọn ra ở riêng. Nếu bà mà còn kiếm chuyện nữa, tôi cũng không sợ mất mặt, tôi sẽ đuổi bà về nhà mẹ đẻ đó!”
Vương Thủ Thành lạnh lùng hù dọa bà ta, ông ta cũng không dám đuổi bà ta về thật.
Bình thường bà già này trông rất nghe lời ông ta, nhưng nếu ông ta thật sự dám không cần bà ta, bà ta chắc chắn sẽ làm thịt ông ta ngay.
Triệu Quế Phân không ngờ rằng ông già này có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế, cũng sợ đến mức dẹp hết mớ suy nghĩ xấu xa của mình đi.
Bà ta không thích mấy đứa con dâu này, trước khi mấy đứa con dâu gả đến, mấy đứa con trai đều ngoan ngoãn nghe lời bà ta. Hiện tại mấy đứa con trai đều chỉ biết nghe lời vợ. Cho nên cho dù là đứa con dâu nào bà ta cũng chướng mắt.
Nhưng mà ngoại trừ cả gia đình nhà thằng cả ra, nhà thằng cả thì cả thằng cả, vợ thằng cả và hai đứa nhỏ bà ta đều ghét hết.
Không phải con ruột của mình, bà ta nhìn kiểu gì cũng không thể thương yêu được.
Cả gia đình thằng cả ở trong cái nhà này, ăn một miếng cơm thì những người khác đều ăn ít đi một miếng.
Tốt nhất bọn họ chỉ lo làm việc, đừng ăn cơm!
Nhưng mà cũng may, anh sắp phải biến đi rồi.