Sao thằng nhóc này có thể lớn đến tuổi này thế?
Cha mẹ cậu ta không đánh c.h.ế.t cậu ta à?
Cái gì mà gọi là nhảy nhót lung tung, rồi cái gì mà ghen tị đỏ mắt hả?
Tiểu Trương ậm ừ lập lờ kể lại chuyện của anh ấy, chỉ nói Vương Thanh Hòa thấy việc nghĩa hăng hái làm cứu được anh ấy.
Hạ Minh nghe xong hai mắt sáng lấp lánh.
“Anh ấy lợi hại như thế à?”
“Đương nhiên rồi, anh Vương còn…” Tiểu Trương đang định nói tiếp, suy nghĩ lại cảm thấy không ổn lắm.
Tại sao anh ấy phải kể chuyện của anh Vương cho bọn họ biết chứ, lỡ như mang đến phiền phức gì cho anh Vương thì sao?
Tiểu Trương nghĩ đến đây, lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Được rồi, cậu cũng đừng tò mò chuyện của anh trai cậu nữa, mau đi làm việc với tôi đi.”
Bên kia.
Mới sáng sớm Bạch Tú Tú đi đến phòng làm việc, lúc cô đến đây thì mọi người gần như đã đến đông đủ rồi.
Vừa nhìn thấy Bạch Tú Tú, những người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Triệu Minh đứng ngoài của lập tức căng thẳng: “Tiểu Bạch? Sao cô lại về rồi? Không phải chủ nhiệm Uông nói cô đã được điều đến tỉnh thành rồi sao?”
Bà chủ nhiệm Uông đã có ý định cho anh ta lên chức phó chủ nhiệm.
Nếu Tiểu Bạch quay về, vậy chẳng phải chuyện này coi như xong sao?
“Anh Trương, tôi về để chuyển sổ lương thực, còn có một ít thủ tục cần phải xử lý ở chỗ chúng ta.” Thái độ của Bạch Tú Tú khá thân thiện.
Triệu Minh nghe cô nói thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài, Tiểu Đường vừa mới đến đi làm, nghe được cuộc nói chuyện giữa Bạch Tú Tú và Triệu Minh, lập tức mỉa mai trào phúng: “Anh Triệu, anh lo lắng cái gì thế? Sợ người ta về giành chức phó chủ nhiệm của anh hả? Người ta đã đến tỉnh thành, đi bám lên cành cao rồi. Làm gì còn để ý đến cái nơi nhỏ bé của chúng ta nữa chứ?”
Sắc mặt của Triệu Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nói xong, Tiểu Đường lại tiếp tục trào phúng: “Tôi còn tưởng rằng cô giỏi lắm chứ, kế quả thì vẫn là hưởng ké phúc của chồng cô mới được đi theo đến tỉnh thành.”
Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua cô ta, cười nói: “Đúng vậy, tôi chẳng có gì giỏi cả. Đáng tiếc, đến cả loại người chẳng có tài năng gì như tôi mà cô cũng không thẳng được. Có lẽ đây chính là thứ vô dụng rác rưởi mà người ta hay nói nhỉ? Đã vô dụng lại còn không muốn cố gắng, Tiểu Đường, nếu tôi là cô thì đã trốn vào một góc ngồi yên rồi. Đừng có đi ra tự làm mình mất mặt nữa.”
“Cô!”
“Chúng ta làm đồng nghiệp với nhau lâu như thế, mọi người đều cố gắng làm việc, chỉ có Tiểu Đường cô là suốt ngày đi làm trễ nhất về sớm nhất, nói chuyện nhiều nhất, ảo tưởng lớn nhất. Tiểu Đường, sao cô lại xấu xa đến thế chứ?” Giọng điệu của Bạch Tú Tú vẫn còn rất dịu dàng.
Tiểu Đường tức giận quăng túi xách của mình xuống, muốn nhào lên đánh cô.
Bạch Tú Tú trốn đi, Tiểu Đường lập tức cắm đầu xuống đất.
“Tiểu Đường, cô làm cái gì thế?”
Lúc nãy bà chủ nhiệm Uông ở trong phòng trà nói chuyện với người cần điều giả, mới vừa nói xong đi ra ngoài đã nhìn thấy Tiểu Đường muốn đánh người ta.
Bà ấy lập tức lạnh lùng quát.
Tiểu Đường từ dưới đất bò dậy, mặt xám mày tro, trên mặt tràn đầy vẻ tủi thân: “Chủ nhiệm, là cô ta làm cháu ngã, sao dì không mắng cô ta đi?”
“Tôi mắng cái gì? Tiểu Bạch không né tránh, đứng yên đó chờ cô đánh sao? Cô thật đúng là càng ngày càng quá đáng, lát nữa tôi còn có chuyện muốn nói với cô, cô đi về bàn làm việc của mình đi." Bà chủ nhiệm Uông rất muốn xử lý cô ta ngay lập tức, nhưng mà nhìn thấy Bạch Tú Tú quay về, biết cô về chắc là vì chuyện sổ lương thực.
Cho nên bà ấy cũng không muốn lãng phí thời gian của cô.
Tiểu Đường tức giận trừng mắt liếc nhìn Bạch Tú Tú nói: “Cô đừng có mà đắc ý.”
“Không lẽ để cô đắc ý à?” Bạch Tú Tú hỏi lại cô ta một câu, nhìn thấy chủ nhiệm đang nhìn mình, lập tức đi qua đó.
“Chủ nhiệm.”
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thấy trạng thái của Bạch Tú Tú cũng không tệ lắm, cũng quan tâm cô vài câu: “Cháu đến chỗ mới làm việc có cái gì không quen sao?”
“Mọi chuyện đều rất thuận lợi, cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm.” Bạch Tú Tú thật sự vô cùng biết ơn bà chủ nhiệm Uông.
Trong khoảng thời gian này bà chủ nhiệm Uông đã giúp đỡ cô rất nhiều.
“Thuận lợi là tốt rồi, sau này cháu nhất định đừng quên mất sơ tâm, chuyện sổ lương thực của cháu tôi cũng để ý đến giúp cháu. Các thủ tục cần xử lý ở nơi này tôi đã xử lý hết giúp cháu rồi. Chỉ còn một vài thủ tục cần cháu ký tên là chưa xử lý thôi, cháu ký tên một chút là được rồi. Mấy chuyện khác thì không cần phải để ý đến.”
Bà chủ nhiệm Uông nói xong, lập tức muốn khóc.
Bà ấy thật sự không nỡ để Bạch Tú Tú rời đi, trong khoảng thời gian Bạch Tú Tú làm việc ở chỗ của bà ấy, cô luôn có thể biết được bà ấy cần mọi người làm cái gì đầu tiên.
Tất cả mọi người trong phòng làm việc cộng lại cũng không có hiệu suất làm việc cao bằng cô.
Lúc này Tú Tú mới vừa rời đi một đoạn thời gian, chênh lệch cũng đã rất rõ ràng rồi.
Bà ấy nói một, không có ai nói tiếp những thứ còn lại.
Bà ấy nói ba, luôn có người đứng ra nói hai.
Chẳng có chút hiệu suất nào, lúc điều giải cho người khác thì lại càng làm cho bà ấy nhức đầu hơn nữa.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú, bà chủ nhiệm Uông âm thầm thở dài trong lòng.
Bạch Tú Tú không biết trong lòng bà chủ nhiệm Uông suy nghĩ cái gì, nhưng mà cô cũng không nỡ rời khỏi bà chủ nhiệm Uông, sự đánh giá cao của bà chủ nhiệm Uông làm trước đó cô luôn phát triển rất thuận lợi.
Bạch Tú Tú ký tên vào hết những nơi cần ký, lại đưa cho bà chủ nhiệm Uông nói: “Chủ nhiệm, chuyện còn lại phải phiền chủ nhiệm rồi.”
“Có cái gì mà phiền chứ? Tú Tú, hôm nay cháu phải đi về rồi sao? Hay là ở lại đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới về?” bà chủ nhiệm Uông hi vọng có thể nói chuyện với đồng nghiệp trẻ tuổi này thêm một chút.
“Lát nữa cháu đã phải về rồi, chờ về đến tỉnh thành, nếu có thể kịp giờ đi làm buổi chiều là tốt nhất, nếu không kịp thì cũng có thể về nhà dọn dẹp lại nhà cửa.”
Bà chủ nhiệm Uông nghe thế cũng gật đầu phụ hoa: “Đúng là cũng nên dọn dẹp nhà mới, vậy cháu đi làm việc đi, nếu có rảnh thì nhớ thường xuyên về đây thăm mọi người.”
“Chủ nhiệm cứ yên tâm, nếu rảnh rỗi cháu sẽ đi về thăm chủ nhiệm!” Bạch Tú Tú xử lý rất nhanh, trước khi đến đây cô đã nói với Vương Thanh Hòa rồi, xử lý xong sẽ trực tiếp về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Vương Thanh Hòa vẫn còn chưa về.
Hạ Minh ở trong nhà không biết đi đâu mà dính bụi bặm đầy người, trông có vẻ vô cùng chật vật, làm người ta dở khóc dở cười.
Nhìn thấy Bạch Tú Tú quay về, Hạ Minh lập tức nhịn không được bắt đầu kể khổ: “Chị cả, cái anh Tiểu Trương này quá đáng thật đó, cái thứ rách nát gì cũng dọn để anh chị cầm đi, còn bắt tôi phải quét dọn nữa, cái chỗ rách nát này thì có gì hay mà quét chứ? Dù sao cũng có ai ở đâu.”
Tiểu Trương ở trong nhà vừa mới dọn dẹp xong, đi ra ngoài đã nghe được Hạ Minh kể khổ.
Anh ấy cũng nhíu mày: “Sao có chút chuyện này mà cậu cũng làm không được, còn mách lẻo nữa chứ? Cậu là con nít ba tuổi à?”
“Tôi…” Hạ Minh còn muốn cãi lại.
Cậu ta lại nhìn thấy Bạch Tú Tú nhìn mình cười có vẻ vô cùng dịu dàng, sau đó cũng rất vô tình nói: “Đúng đó Hạ Minh, không phải cha mẹ cậu đến đây làm việc giúp tôi và anh của cậu sao? Cho nên cậu chỉ lấy tiền không muốn làm việc à? Bánh bao sáng hôm nay cậu ăn cũng không phải là bữa sáng miễn phí.
“Hả?” Hạ Minh ngơ ngác.
Chị cả… Cô không nên vô cùng xấu hổ nói xin lỗi, sau đó mắng Tiểu Trương giúp cậu ta, rồi làm hết số công việc còn lại à?
Lẽ ra mấy việc nhà này đều phải cho cô làm việc mới đúng chứ nhỉ?
Cô là phụ nữ!