Hai người kia thật đáng sợ, bây giờ nhớ lại bà ta cũng có thể gặp ác mộng.
Không thể thật sự là người mất con tìm tới nơi này đó chứ?
Nếu như thật sự tìm được, đừng nói chuyện trộm đứa bé này, cho dù người ta không truy cứu, chỉ riêng hai người bắt bọn họ làm chuyện ác kia, thấy bọn họ, cũng không thể để cho bọn họ sống tốt.
Không chỉ Triệu Quế Phân sợ hãi, trong lòng Vương Thủ Thành cũng rất bối rối.
Chỉ hối hận năm đó sao lại tham tiền, mang theo bà già chạy nạn, nhận vụ mua bán này.
Nhưng nếu không nhận, ông ta và bà già cũng không sống được đến bây giờ, càng đừng nói có cả một gia đình như bây giờ.
"Hai ngày nay bà ở trong thôn nghe kỹ một chút, lại bảo người nhà mẹ đẻ tìm hai người đáng tin đi hỏi thăm một chút tình huống, cũng đừng để lộ ra chúng ta. Xem xem đối phương rốt cuộc tìm đứa nhỏ như thế nào, nếu thật sự tìm đứa nhỏ... Xem đó là ai."
Vương Thủ Thành vừa nghĩ đến chuyện này, không còn tâm tình gì nữa.
Triệu Quế Phân gật gật đầu, trong lòng cũng cân nhắc: "Nếu như bà lão c.h.ế.t tiệt cách vách kia có thể c.h.ế.t thì tốt rồi, bà ta còn sống, đây không phải là làm chậm trễ chuyện nhà chúng ta sao? Ông già, ông nói thằng hai nhà ta tuổi tác cũng xấp xỉ nó, nếu thật sự tìm đứa bé đó thì thằng hai nhà ta có được không?"
Triệu Quế Phân nghĩ đến quần áo mà gia đình kia mặc lúc đó, trong lòng bà ta liền nảy ra ý tưởng.
"Bà không muốn sống nữa à? Hai người kia bà quên rồi sao? Con trai chúng ta đi không phải tự tìm c.h.ế.t sao? Sao lại nói, bà nhìn xem tướng mạo của thằng cả đi, hai năm nay tôi càng thấy càng phiền." Vương Thủ Thành hận không thể hủy dung nhan của con trai cả.
Triệu Quế Phân cũng buồn bực: "Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi đi gánh phân đã. Tôi là mượn cớ trở về thăm mấy đứa con dâu nên mới chạy về, cũng không dám không trở lại."
Phòng phía Tây, Bạch Tú Tú nhìn Triệu Quế Phân vội vàng lại chạy ra ngoài, đoán có thể là Vương Thanh Hòa đã tìm người đúng chỗ rồi. Tốc độ này thật đúng là nhanh, buổi sáng tìm, lúc này đã có tin tức.
Sau đó chỉ chờ bọn họ chủ động mắc câu.
Nếu bọn họ chủ động đi tiếp xúc tìm người, liền có thể từ chỗ bọn họ moi ra manh mối.
Trời vừa tối.
Vương Thanh Hòa từ bên ngoài trở về, Vương Thủ Thành ở trong sân hai giờ, nhìn chằm chằm vào cửa.
Nhìn thấy anh trở về, Vương Thủ Thành nhìn cái giỏ sau lưng Vương Thanh Hòa, nhìn thấy trong giỏ vẫn không có gì như cũ, tâm tình đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, mất hứng, bắt đầu giáo huấn Vương Thanh Hòa: "Thanh Hòa à, hôm nay con lại không có thu hoạch gì sao?"
Vương Thanh Hòa lấy sọt xuống, cũng không nói nhảm.
Khiến cho đối phương có thể nhìn thấy rõ ràng, trong giỏ của anh trống bao nhiêu.
Nhìn anh như vậy, Vương Thủ Thành càng nghẹn lời: "Con là anh cả trong nhà, cha và mẹ con đã lớn tuổi rồi, mấy em trai trong nhà đều cần con chăm sóc. Lần này, con nhìn xem vợ thằng năm và mấy đứa em dâu khác của con đều tiến vọng biết bao?
Con thì hay rồi, không chăm sóc bọn họ, ngược lại còn chia lợi ích với bọn họ.
Con còn không biết xấu hổ sao?"
Vương Thanh Hòa đối với lời nói của Vương Thủ Thành, luôn luôn không để một chữ trong lòng, anh nhìn Vương Thủ Thành: "Cha, con về phòng trước."
"Con trở về, đừng cứ nói với cha, con muốn đi vào trong phòng, con cũng nên để trong lòng đi." Vương Thủ Thành bị thái độ của Vương Thanh Hòa chọc tức.
Vương Thanh Hòa nghe vậy, cũng dừng lại, thời điểm nhìn ông ta, ánh mắt có chút không hiểu: "Cha, cha bảo con lên núi săn thú, con nghe lời cha. Cha chê con không bắt được con mồi nhỏ, bảo con đi bắt con lớn, con cũng nghe lời cha.
Cha còn muốn con làm gì đây?"
Vương Thủ Thành bị hỏi khó.
Đúng vậy, còn có thể bảo anh làm gì? Anh chỉ có một thân sức lực và bản lĩnh săn thú. Ngoại trừ cái này, cái gì cũng không có.
Sao thằng cả lại vô dụng như vậy?
"Không có việc gì con trở về đây."
Giọng điệu nhẹ nhàng của Vương Thanh Hòa khiến Vương Thủ Thành quýnh lên, sao lại bị thằng cả dắt mũi rồi?
"Con chờ một chút, cha có chuyện muốn hỏi con. Hai ngày nay, con có nghe được trong thôn có tin đồn kỳ quái gì không?" Vương Thủ Thành nhìn con trai cả, trong lòng khẩn trương. Nếu như thằng cả cũng nghe được tin đồn tìm con cái gì đó...
Sớm biết vậy, mấy năm nay đối xử với thằng cả tốt hơn một chút thì anh có thể không nghi ngờ rồi.
Cũng xui xẻo, đã qua hai mươi mấy năm rồi, sao còn có thể lật ra được?
Ông ta đối xử với con của người khác không tốt, có lỗi gì chứ?
Trong lòng Vương Thủ Thành ngũ vị tạp trần.
Vương Thanh Hòa nhìn dáng vẻ của ông ta, liền biết ông ta nghĩ cái gì.
Lắc đầu: "Tin đồn gì? Gần đây mỗi ngày con đều ở trong núi, cũng chỉ ngày hôm qua đi theo chú hai cùng đến huyện thành một chuyến, không nghe được tin đồn gì. Trong thôn có chuyện gì? Hay là cha có chuyện gì?"
"Hả? Cha không có, chuyện gì cũng không có. Được rồi, con trở về đi, đúng rồi, gần đây chạy vào trong núi nhiều một chút, đừng đi lung tung trong thôn, cũng đừng đi lung tung trong thành." Vương Thủ Thành có chút hoảng hốt, nhanh chóng phủ nhận, thuận tiện dặn dò Vương Thanh Hòa vài câu.
Về phần đi lên núi có thể bắt được con mồi về hay không?
Đây đều là chuyện nhỏ!
Vương Thanh Hòa nhìn thấy ông ta hoảng hốt như vậy, biết hẳn là người làm việc đã truyền lời đồn đại tới rồi.
Cái này còn có cái gì không rõ?
Ông ta có thể sợ hãi như vậy, liền chứng minh mình không phải bị vứt bỏ.
Càng không phải người khác phó thác cho bọn họ.
Người một nhà này... Trong nháy mắt này, đều lộ ra vẻ mặt đáng ghét.
Vương Thanh Hòa trở về phòng, trong phòng, Bạch Tú Tú đang vừa đan áo len, vừa dỗ hai đứa nhỏ cùng nhau chơi xếp gỗ. Đây đều là những khối gỗ nhỏ Vương Thanh Hòa bình thường làm cho hai đứa nhỏ, dùng để nhàn rỗi không có chuyện gì dỗ dành đứa nhỏ.
Nhìn thấy anh trở về, Bạch Tú Tú dùng hai mũi kim cuối cùng khóa cái áo len đang đan lại.
"Anh trở về vừa đúng lúc, mau tới thử kích cỡ xem có vừa người không." Bạch Tú Tú nhét áo len vào trong tay Vương Thanh Hòa.
Hai đứa nhỏ cô đã làm xong rồi, lúc này chỉ còn thiếu mỗi anh.
Nhưng sợi len quần thì không đủ, phải chờ chị cả gửi tới.
Vương Thanh Hòa sờ áo len trong tay, tâm tình vừa rồi vì Vương Thủ Thành làm cho buồn nôn, lập tức bị cuốn trôi.
"Đừng ngẩn ra đó, mau thay đi." Bạch Tú Tú đẩy anh một cái, kéo anh lên giường.
Áo len đan bằng len màu xanh lam, mặc trên người Vương Thanh Hòa, không có vẻ già nua chút nào.
Tóc đen hơi mềm, đuôi lông mày hơi rũ xuống, cùng đôi mắt xinh đẹp trong suốt, đường nét thanh tú, hơn nữa màu da gần như phơi không đen, cùng áo lông màu sáng này khoác chung một chỗ, khiến anh nhìn vừa ngoan vừa sạch sẽ.
Bạch Tú Tú liền yêu bộ dạng sạch sẽ xinh đẹp này của anh.
Vương Thanh Hòa rất ít khi bị vợ nhìn chằm chằm như vậy, bình thường cô chú ý đến hai đứa trẻ nhiều hơn. Lúc này cảm xúc trong mắt cô nóng bỏng, khiến anh có chút không biết làm sao, cứ như vậy đón ý nói hùa theo ánh mắt của cô. Không quá chắc chắn hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp, cực kỳ đẹp."
Bạch Tú Tú kéo anh, không hề nói dối.