Trần Kim Hoa thấy bà ấy tức giận thì vội vàng trấn an: “Chị à, chị đừng nóng giận, cả nhà bọn họ tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.”
“Chị cũng nghĩ như vậy.” Bà Ngụy cũng hùa theo, không phải là bà ấy trù ẻo nhưng mà bây giờ cả nhà họ Vương đều có công tác, sao có thể không khiến người khác đỏ mắt? Nghe Tú Tú nói nhà đó còn lén lút mua lương thực ở chợ đen về làm điểm tâm rồi mang ra chợ đen bán lại, nếu có thể tìm được chứng cứ thì cả nhà đó cũng xong đời. Chuyện này sớm muộn gì cũng thành công.
Bên này Trần Kim Hoa cùng Bạch Tú Tú và bà Ngụy nói chuyện phiếm, sợ hai đứa nhỏ chán nên còn tìm thêm một ít đồ chơi của con trai bà ấy lúc trước cho hai đứa bé chơi. Bên kia, Vương Thanh Hòa đã tới nhà ông Trương.
Nhìn thấy đứa học trò của mình, ông Trương thở dài: “Cũng không biết trò còn tới chỗ thầy được bao nhiêu lần, trò là đồ đệ duy nhất thầy thu nhận, còn khiến thầy cảm thấy là thầy làm chậm trễ trò. Thầy thật sự không phải là một người thầy tốt, Thanh Hòa à, những thứ mà thầy có thể dạy trò thật chẳng có bao nhiêu. Sau khi trò lên tỉnh thành, nếu có cơ hội thì nhất định phải tiến xa trên con đường học trung ý này, đừng lãng phí thiên phú của trò.”
Ông Trương ngóng trông lời nói của mình có thể khiến học trò có thêm hứng thú trong lĩnh vực này.
Đứa nhỏ Thanh Hòa này học tập rất nghiêm túc nhưng nhiệt tình lại chẳng có bao nhiêu, giống như vì một mục đích gì đó mà phải học cho bằng được. Thiên phú tốt như vậy, nếu không có lòng nhiệt huyết thì quá đáng tiếc.
Vương Thanh Hòa nghiêm túc ghi nhớ lời của ông Trương, cũng chính là người dẫn bước anh vào con đường học trung y vào lòng. Mục đích anh học trung y là để tận dụng hết dược liệu trong không gian của Tú Tú, không người nào có thể vứt bỏ một bảo bối như vậy nhưng nếu lạm dụng thì thật sự rất nguy hiểm, do đó mà anh phải nỗ lực rất nhiều. Chẳng qua học một thời gian lâu như vậy, anh cũng thật sự có một chút hứng thú với lĩnh vực này. Anh cũng không phải người nói không giữ lời, nghe thầy nói vậy, Vương Thanh Hòa suy xét một chút cũng gật đầu hứa hẹn: “Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ học thật tốt, tuy cháu không biết bản thân có thiên phú gì nhưng nếu có thật thì cháu chắc chắn không lãng phí.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ông Trương vô cùng hài lòng.
Vương Thanh Hòa lại đưa túi chân dê trong tay cho ông Trương: “Thầy à, cháu cũng không biết khi nào sẽ rời đi, sợ đi vội quá không kịp từ biệt thầy, cái này xem như là quà chia tay, ngài nhất định phải nhận đấy, thứ này không dễ mua được ở ngoài đâu.”
Ông Trương nghe vậy, nhận lấy mở ra, nhìn thấy bên trong đều là chân dê thì vô cùng khiếp sợ.
“Thứ tốt như vậy...”
“Thầy đáng được nhận thứ đồ tốt này.” Vương Thanh Hòa không để ông Trương kịp từ chối.
Ông Trương xách chân dê nặng trĩu, mỉm cười nhìn học trò của mình: “Được, thầy nhận. Lúc trò về nhà cha mẹ ruột bên kia, có rảnh rỗi thì viết thư cho thầy.”
“Vâng.”
“Cái này cho trò, lúc trước trò nói rất sưu tầm hạt giống dược liệu, tuy thầy không biết nguyên nhân là gì nhưng ở chỗ thầy cũng có không ít. Thầy đã lựa mỗi loại ra một ít, bọc thành nhiều túi nhỏ, còn viết tên bên trên, trò cứ nhận lấy đi.”
Ông Trương đưa cái hộp cho học trò, vì thứ này mà ông ấy đã tốn rất nhiều tâm tư, thậm chí còn đổi với người khác một số thứ mới gom đủ một hộp hạt giống như thế này.
Vương Thanh Hòa không ngờ sư phụ lại đưa cho anh thứ này nên có chút khẩn trương: “Cháu...”
“Được rồi, đừng nói cảm ơn với thầy, nếu muốn nói cảm ơn thì bộ xương già này phải cảm ơn trò mới phải. Nếu không phải có trò quan tâm chăm sóc thì cuộc sống của thầy còn khó khăn hơn nhiều, hơn nữa vì trò tìm tới thầy xin học trung y nên thầy mới cảm thấy tay nghề của mình có người thừa kế, cảm thấy cuộc sống còn có chút hy vọng. Nếu sau này trò đạt được thành tựu, cũng đừng quên ai là thầy của trò.”
Ông Trương xụ mặt nửa đùa nửa thật nói với Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa ôm cái hộp, tuy hộp không nặng nhưng ân tình lại nặng như núi. Một hộp hạt giống to thế này cũng đủ giúp anh không cần lo lắng phát sầu suy nghĩ xem ngày sau nên trồng gì trong không gian của Tú Tú.
“Thầy à, đời này cháu cũng không quên ân tình của thầy dành cho cháu và Tú Tú.” Vương Thanh Hòa trịnh trọng nói.
“Tên nhóc thúi, có việc gì bận thì đi làm đi, đừng ở chỗ thầy nói mấy lời khó chịu như vậy.” Ông Trương cảm thấy nếu Vương Thanh Hòa nói thêm gì nữa thì ông ấy sẽ khóc mất.
Lúc Vương Thanh Hòa đến nhà họ Trần thì Trần Kim Hoa còn đang hầm cá, Bạch Tú ở bên cạnh dỗ dành hai đứa nhỏ, bà Ngụy giúp đỡ Trần Kim Hoa, mùi hương tỏa ra khắp nhà.
“Anh Vương.” Trần Thành Tài cũng vừa mới trở về, còn chưa vào nhà thì đã thấy Vương Thanh Hòa đang đứng ngoài sân chuẩn bị đi vào thì rất bất ngờ.
“Là Tiểu Trần sao, lâu rồi không gặp cậu.” Vương Thanh Hòa chào hỏi Trần Thành Tài.
Trần Thành Tài thấy anh thì vô cùng vui vẻ.
Quan hệ giữa cha mẹ và chị Tú Tú cùng anh Vương không tồi, bọn họ tới đây cũng khiến cha mẹ vui vẻ hơn một chút, hơn nữa anh Vương và chị Tú Tú còn tặng cha mẹ hai con dê núi.
Tối hôm qua về nhà nhìn thấy hai con dê núi kia, anh ấy đã khiếp sợ hồi lâu, thứ này quý giá như thế nào chứ?
Hôm qua cả thôn hầm con dê của nhà họ Vương, phần canh dê mỗi nhà được chia cũng chẳng bao nhiêu nhưng cũng đủ khiến mọi người vui vẻ, huống chi là nhà bọn họ.
“Gần đây em bận giao hàng, người tới gửi đồ đạc cũng nhiều. Anh Vương chúng ta vào nhà rồi nói.” Trần Thành Tài vô cùng nhiệt tình.
Hai người vào nhà, Trần Kim Hoa thấy con trai về tới thì hỏi: “Con lại chạy đi đâu đấy? Sao ngày nghỉ mà còn không chịu nghỉ ngơi? Bạn gái bên kia thế nào rồi? Đã xác định gì chưa?”
Trần Kim Hoa vừa mở miệng là đã hỏi một thôi một hồi khiến Tiểu Trần nhăn mặt: “Trời ơi mẹ của con ơi, cô ấy còn chưa tính chuyện gì đâu, nói là không yên tâm người nhà. Dù sao con cũng phải tôn trọng ý kiến của cô ấy chứ, với cả lần trước cha mẹ cô ấy cũng đã tới nhà ta rồi mà. Hai nhà cũng xem như thân quen, mẹ còn sốt ruột cái gì.”
Trần Kim Hoa trừng anh ấy, hận không thể vung cái sạn trong tay vào đầu con trai mình: “Chính là vì mọi thứ đã nước chảy thành sông mà nhà người ta còn chưa nhắc gì mới là có vấn đề đó! Cái thứ không có tiền đồ này! Ngày mai tới nhà người ta hỏi thăm đi, xem có phải nhà bọn họ còn muốn yêu cầu gì không. Quan hệ hai nhà trước nay không tệ, đừng để vì một chuyện nhỏ mà sứt mẻ tình cảm.”
“Con biết rồi mà.”
“Biết là được, mau đưa anh Vương vào phòng nghỉ ngơi, Thanh Hòa, lát nữa dọn cơm xong sẽ gọi cháu, cháu mau đi nghỉ một chút đi.” Trần Kim Hoa nhiệt tình nói chuyện với Vương Thanh Hòa.
“Anh Vương, đi cùng em đi, vừa lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh không biết đâu, gần đây cha mẹ thường xuyên nhắc anh và chị Tú Tú, toàn là nói tốt nên em cũng muốn nhân cơ hội trò chuyện với anh đó.”