Mục lục
Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô không thừa nhận cũng vô dụng, chắc chắn là mấy người, ngoài mấy người thì không ai có thể làm chuyện độc ác như vậy!” Chu Kiều Kiều căn bản không tin lời Bạch Tú Tú.

Thấy cô ta chẳng khác gì con ch.ó điên, trong lòng Bạch Tú Tú chỉ cảm thấy trào phúng.

Đời trước, sau khi Chu Kiều Kiều hại c.h.ế.t cô, lúc Thanh Hòa cuồng loạn truy hỏi nhà họ Vương, lúc đó bọn họ đã nói gì? Nói là anh điên rồi.

Hiện tại sự thống khổ của Chu Kiều Kiều còn kém xa Thanh Hòa lúc ấy. Dù sao đối với Chu Kiều Kiều mà nói thì đó cũng chỉ là một ông cha chồng chẳng có chút tình cảm gì.

Tiếng nói chuyện của hai người cũng không lớn, Chu Kiều Kiều nhìn Bạch Tú Tú: “Đừng tưởng rằng cô có thể mãi may mắn như vậy, sớm muộn gì cô cũng phải gặp báo ứng thôi.”

“Chúng ta không thân, cô đừng nói chuyện với tôi.” Bạch Tú Tú không muốn đôi co với cô ta.

Chu Kiều Kiều có thể tới tỉnh thành nhanh như vậy hẳn là nhờ quan hệ của hai cha con Hạ Toàn và Hạ Hữu Đức nhỉ? Không thể không nói, e là vận khí của Chu Kiều Kiều vẫn còn đó.

Thấy Bạch Tú Tú không để ý đến mình, Chu Kiều Kiều lại càng không cam lòng.

Bạch Tú Tú ngày thường làm việc ở một nơi tốt như vậy, hơn nữa còn là vị trí chính thức. Chồng cũng có công việc chính thức, còn có nhà trên tỉnh thành, trai gái song toàn, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà tất cả thứ tốt đều bị Bạch Tú Tú chiếm hết? Người này ham ăn biếng làm, không bằng cô ta, dựa vào đâu chứ! Vương Thanh Hòa bị mù sao? Nhìn trúng Bạch Tú Tú nhưng chướng mắt cô ta?

Chu Kiều Kiều vừa đến đây thì sự bất mãn của cô ta đã hiện hết lên mặt. Hiện tại bị làm lơ, cô ta thật hận không thể đuổi Bạch Tú Tú ra khỏi đây, chỉ khi nào Bạch Tú Tú xui xẻo, vĩnh viễn bị cô ta chà đạp dưới lòng bàn chân thì cô ta mới yên tâm. Chỉ cần Bạch Tú Tú này được yên lành một ngày thì ngày đó cô ta sẽ không có được cuộc sống mà mình mong muốn!

Chu Kiều Kiều cũng không biết vì sao bản thân lại có suy nghĩ đó, chỉ biết ý niệm này đã sớm ăn sâu bén rễ, hơn nữa mỗi lần cô ta nghĩ như vậy thì mọi chuyện ập tới đều rất chuẩn, mấy năm nay chưa từng thay đổi. Cho nên Bạch Tú Tú chính là thủ phạm khiến cô ta không có được ngày lành! Nói không chừng ngày lành của Bạch Tú Tú vốn là của cô ta!

Người hiện tại sống thoải mái ở tỉnh thành phải là cô ta, người có chồng thành đạt cũng phải là cô ta! Cuối cùng lại khác xa như vậy, hận ý vốn đã phai nhạt một ít lại bắt đầu bùng nổ ngay lúc này, cơn ghen ghét trong lòng khiến cô ta thật hận không thể xé xác Bạch Tú Tú.

“Tiểu Chu, nếu cô có gì không hiểu thì hỏi Tiểu Trần ngồi bên cạnh. Tiểu Bạch mới đến, chỉ mới làm quen công việc, không có tâm trí giúp cô đâu. Cô đừng cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy, thật là dọa người.”

Chủ nhiệm Cao vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Tú Tú của Chu Kiều Kiều, ánh mắt đó thật quá dọa người, khiến người ta không rét mà run nên mới không nhịn được nhắc nhở một tiếng. Bà ấy vừa mở miệng, những người còn lại cũng không nhịn được bật cười.

Chu Kiều Kiều nghe vậy, đột nhiên đứng lên, đỏ mặt nói: “Chủ nhiệm, Bạch Tú Tú trước kia là chị dâu của tôi nên tôi mới hỏi cô ấy.” Mấy chữ chị dâu trước đây thật khiến cho người khác hiểu lầm. Những người khác sôi nổi nhìn về phía Bạch Tú Tú, ngay cả chủ nhiệm Cao cũng kinh ngạc nhìn cô.

Bạch Tú Tú nghe thế thì bật cười, Chu Kiều Kiều mới tới mà đã bắt đầu không thành thật rồi.

“Chủ nhiệm, vốn dĩ chồng tôi lúc nhỏ đã bị người ta bắt cóc tới nông thôn, lớn lên trong nhà bọn họ. Hiện tại anh ấy đã tìm được thân nhân của mình, vả lại tôi cũng không dám nhận hai chữ chị dâu này, chồng tôi khi còn bé ở trong nhà họ Vương chẳng khác gì lừa trong đội sản xuất. Vợ chồng tôi cũng đã sớm dọn ra riêng, hai nhà từ lâu đã không còn liên hệ.”

Bạch Tú Tú tuy nói rất mơ hồ nhưng ai nghe xong cũng sẽ nghi ngờ lúc Vương Thanh Hòa ở dưới thôn đã bị người nhà họ Vương ngược đãi, thậm chí là đã bị nhà đó bắt cóc, chỉ là cô không nói thẳng nên không ai có thể nói cô đã nói những lời như vậy.

Chu Kiều Kiều nghe Bạch Tú Tú nói vậy, sắc mặt trở nên khó coi hơn không ít. Bạch Tú Tú này một chút kẽ hở cũng không chừa cho cô ta.

“Tiểu Chu, trong nhà là trong nhà, công việc là công việc. Tôi mặc kệ trước đây quan hệ giữa cô và Tiểu Bạch là gì nhưng cô đã tới đây rồi thì không thể trông chờ người khác nâng đỡ cô. Cô nhờ Tiểu Trần giúp cô đi, đừng làm phiền Tiểu Bạch.” Chủ nhiệm Cao thoáng nhìn Chu Kiều Kiều, trong lòng vô cùng hối hận.

Bà ấy không quen biết Chu Kiều Kiều nhưng lại biết Bạch Tú Tú! Gần đây làm việc chung với Bạch Tú Tú, bà ấy rất rõ Bạch Tú Tú là người như thế nào. Nếu không phải bị chọc cho nóng nảy, cô tuyệt đối sẽ không cắt đứt liên hệ với nhà đó. Thanh quan khó lo việc nhà, bây giờ bà ấy có thể biết được nhân phẩm của Bạch Tú Tú nhưng lại không nhìn thấu Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều không ngờ chủ nhiệm Cao lại thiên vị Bạch Tú Tú rõ ràng như vậy, cô ta muốn bôi đen Bạch Tú Tú vài câu nhưng bây giờ không tiện nói ra. Nhưng cũng không sao, sớm muộn gì cô ta cũng có cơ hội. Đến lúc đó Bạch Tú Tú không nhịn được nói ra lời thật lòng, dù sao cha chồng cô ta đã bị bắt rồi, người tiếp theo không thể thoát được chính là Hạ Hữu Đức. Nếu Hạ Hữu Đức bị bắt thì người nhà họ Hạ sẽ không tha thứ cho Bạch Tú Tú. Ngày tháng khổ sở của Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đã ở ngay trước mặt. Chu Kiều Kiều nghĩ vậy, trên mặt lộ ra chút ý cười.

Bạch Tú Tú cau mày, bắt đầu nghiêm túc làm việc, trong lòng lại có chút bồn chồn.

Chu Kiều Kiều này tới đây chắc chắn là vì cô và Thanh Hòa, vận may của Chu Kiều Kiều cũng tốt quá nhỉ. Lục Phương và Lâm Yến vì bị đuổi đi thì cô ta đã mò tới. Nhiều công việc thời vụ như vậy, tại sao lại trùng hợp thế này, hai cha con Hạ Toàn có thể duỗi tay tới đây sao?

Vương Quỳnh ngồi phía trước thấy cô đang cau mày thì nói: “Đừng cau mày, chiều nay chúng ta vẫn ra ngoài làm việc đấy. Đúng rồi, trưa nay cô có việc gì không? Nếu không thì trưa nay đi siêu thị với tôi đi.” Vương Quỳnh rất ít khi nói chuyện riêng, chỉ là nhìn Bạch Tú Tú lúc này có vẻ không vui nên mới muốn hẹn cô ra ngoài giải sầu.

“Được, từ lúc tôi tới đây còn chưa đi đâu.” Bạch Tú Tú rất muốn tới siêu thị kia, tuy nói đời trước sau khi qua đời, cô thành hồn ma đi theo chồng mình, nơi nào cũng đã đi qua nhưng việc bay lơ lửng cưỡi ngựa xem hoa và tự mình trải nghiệm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô vô cùng chờ mong, Vương Quỳnh cũng cười nói: “Được, vậy trưa nay chúng ta đi.”

Chu Kiều Kiều ngồi phía sau đã bắt đầu nhờ Tiểu Trần chỉ bảo cô ta, dáng vẻ cô ta khá xinh đẹp, ngoài lúc đối mặt với Bạch Tú Tú ra thì lúc nào cũng mỉm cười, trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn khiến người khác khó mà chán ghét cô ta.

Tiểu Trần lúc này cũng rất tò mò, muốn hỏi chuyện liên quan tới Bạch Tú Tú. Bạch Tú Tú cũng xem như là một nhân vật có tiếng tăm ở nơi này, chỉ tới có vài hôm đã đuổi cả Lâm Yến và Lục Phương đi, chủ nhiệm còn không ngớt lời khen cô, hơn nữa cô xinh đẹp như vậy, còn có một người chồng rất đẹp trai, gần như là một con người hoàn mỹ, có ai mà không tò mò chuyện riêng của một người như vậy. Chu Kiều Kiều chính vì muốn bọn họ tò mò nên mới nói những lời kia. Tuy rằng Bạch Tú Tú không nhảy vào hố nhưng cô ta có thể đào hồ cho người khác nhảy vào. Chỉ cần người khác tin, cô ta cũng không tin Bạch Tú Tú sẽ luôn nhẫn nhịn chuyện người khác chỉ trỏ sau lưng. Đâu ai muốn bị hiểu lầm chứ? Bạch Tú Tú nhất định sẽ tức giận, chỉ cần Bạch Tú Tú tức giận nói ra chân tướng thì cô ta sẽ cổ động mọi người đi đòi công bằng cho Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh, Hạ Hữu Đức chắc chắn sẽ bị bắt vào tù, chuyện sau đó đều là thuận lý thành chương. Chu Kiều Kiều thật sự rất chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK