“Nhưng mà...” Chu Kiều Kiều oan ức nói.
“Đừng có nhưng mà, nếu cô còn gây thêm phiền toái cho tôi thì đừng trách tôi.” Chủ nhiệm Đỗ vô cùng có ý kiến với phong cách làm việc của Chu Kiều Kiều.
Bà ta không quan tâm đến việc chị em dâu đấu đá, nhưng đã đấu không lại lại còn muốn lấy lòng rước phiền phức cho bà ta, như vậy là không được.
Mọi người náo nhiệt chẳng được bao lâu, sau khi Chu Kiều Kiều ngưng nghỉ, một lúc sau đã có người tới bắt đầu cuộc họp.
Người đi theo đoàn thanh tra chính là phó huyện trưởng.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tú Tú nhìn thấy mẹ ruột của Vương Thanh Hòa, Tề Nghênh Nghênh.
Cô không cần ai giới thiệu, khi người vừa tới, từ ánh mắt đầu tiên cô đã chú ý tới Tề Nghênh Nghênh.
Trông bà ta có nét giống với Vương Thanh Hòa.
Nội dung cuộc họp cũng không phức tạp, Bạch Tú Tú giúp bà chủ nhiệm Uông ghi chép lại.
Cuộc họp kết thúc, bà chủ nhiệm Uông đưa Bạch Tú Tú đi gặp bạn của bà ấy.
Tiểu Đàm và Tề Nghênh Nghênh đang thương lượng xem chiều nay sẽ đi đâu thì lại đụng mặt bà chủ nhiệm Uông.
“Chị Uông?” Tiểu Đàm vừa nhìn thấy bà chủ nhiệm Uông thì lập tức nhận ra bà ấy.
Nhà bà ấy và nhà của bà chủ nhiệm Uông vốn dĩ là hàng xóm, chỉ là mấy năm trước nhà họ Đàm đã chuyển đi, nhưng năm ngoái bọn họ có trở về thăm người thân, tính ra thì hai người bọn họ cũng có chút thân quen, không tính là người xa lạ.
“Tiểu Đàm, bây giờ cô khác trước kia nhiều quá, lúc nãy tôi nhìn cô suýt nữa đã không nhận ra.” Bà chủ nhiệm Uông cười nói.
Tiểu Đàm biết bà chủ nhiệm Uông có việc muốn nhờ nên đang do dự không biết có nên nói tiếp hay không. Bà chủ nhiệm Uông cũng biết bà ấy đắn đo điều gì, chủ động thay đổi đề tài: “Đây là người tôi dẫn dắt, cô ấy tên Bạch Tú Tú, bình thường tôi hay gọi cô ấy là Tiểu Bạch. Đứa nhỏ này rất thông minh, nếu cứ ở đây mãi thì tiếc lắm. Tỉnh thành của các cô rộng lớn như vậy, nếu có công việc nào tốt thì có thể đề cử Tú Tú nhà chúng tôi. Tôi sẽ đưa tư liệu của cô ấy cho cô nhé.”
Bà chủ nhiệm Uông nói xong thì cả hai bên đều kinh ngạc.
Bạch Tú Tú cũng ngơ ngác, bà chủ nhiệm Uông lại muốn đề cử cô, chuẩn bị cho cô lên tỉnh thành làm việc?
Tiểu Đàm cũng bất ngờ, vốn tưởng rằng chị Uông đang muốn lôi kéo quan hệ với bà ấy, hỏi thăm tin tức gì đó, thế mà lại là vì Bạch Tú Tú này?
Nhưng mà cô gái này trông cũng xinh đẹp quy củ.
Tề Nghênh Nghênh đứng bên cạnh, lúc trông thấy Bạch Tú Tú thì cũng cảm thấy cô gái này mặt mũi không tồi, nhưng mà không phải là quá tham lam rồi sao? Công việc hiện tại đã đủ tốt rồi, thế mà còn muốn lên tỉnh thành? Hạ Vi nhà bà ta còn chưa có công việc đàng hoàng đâu.
“Cô gái này không tệ, nhưng mà tỉnh thành nào có dễ đến như vậy, công việc hiện tại không phải là rất tốt sao? Trên tỉnh thành còn có một đám người không tìm được việc kìa, xa rời quê hương để chịu khổ làm gì?” Tề Nghênh Nghênh đột nhiên mở miệng.
Những người khác lại ngẩn ra.
Tiểu Đàm vốn đang chuẩn bị đồng ý chuyện này, dù sao quan hệ của bà ấy và chị Uông cũng tốt, bây giờ thái độ của Tề Nghênh Nghênh khiến cho Tiểu Đàm có chút khó hiểu.
Chị Tề bị gì vậy?
Bạch Tú Tú cũng không ngờ mẹ ruột của chồng mình lại là kiểu người như vậy, nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn, Bạch Tú Tú nhìn Tề Nghênh Nghênh cười cười: “Ngài nói cũng đúng, cháu sẽ suy nghĩ kỹ kiến nghị của ngài.”
“Thật là một đứa nhỏ lễ phép.” Tề Nghênh Nghênh vừa lòng.
Bạch Tú Tú cũng hùa theo: “Cháu vừa nhìn thấy ngài là đã thấy thân cận, có thể là vì trông ngài có nét giống chồng cháu? Rất thân quen.”
Tề Nghênh Nghênh vốn chỉ muốn khách sáo một câu, nghĩ tốt xấu gì cũng chừa cho người ta một chút mặt mũi, thuận tiện cứu vãn hình tượng của bà ta trong lòng đồng nghiệp.
Dù sao trong mắt đồng nghiệp, bình thường bà ta là một người hiền lành hiểu lòng người, điều kiện nhà bà ta lại tốt, căn bản không cần tranh đoạt với bọn họ.
Bối cảnh gia đình và sự ổn định của bà ta luôn khiến cho người khác hâm mộ.
Chỉ là hôm nay gặp phải một cô gái không lớn hơn con gái mình là bao, thấy người ta cầu tiến có dã tâm như vậy còn con gái nhà mình chỉ một lòng nghĩ cách gả cho tên tiểu bá vương vô dụng trong đại viện. bà ta có thể không sốt ruột sao?
Nhưng mà Tề Nghênh Nghênh không ngờ bản thân lại nhận được một lời phản hồi như thế, bà ta hoảng sợ tới mức choáng váng.
Có ý gì? Cô gái này vừa nói gì? Nói bà ta có điểm giống chồng cô?
Trong lòng Tề Nghênh Nghênh đang rất kinh hãi, tuy không dám tin bản thân lại may mắn như thế, mới tới đây một lần đã tìm được người, nhưng lỡ đâu là thật thì sao? Bà ta gặp nhiều khó khăn như vậy, lần này may mắn một chút thì đã là gì?
Tề Nghênh Nghênh đè nén sự kích động trong lòng, ôn hòa nói chuyện với Bạch Tú Tú: “Thật không? Chồng cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tôi thấy tuổi tác của cháu cũng không lớn, hẳn là cậu ấy cũng trạc tuổi cháu? Hiện tại cậu ấy đang làm gì?”
Bạch Tú Tú trả lời đúng sự thật: “Anh ấy lớn hơn cháu một tuổi, đang công tác ở xưởng đồ hộp trong huyện. Vừa nãy cháu nói vậy có phải là quá mức mạo muội rồi không? Nhưng mà cháu thấy thật sự có điểm giống.” Bạch Tú Tú chân thành nói.
Tề Nghênh Nghênh nghe thế thì càng vui vẻ, hận bây giờ không thể đi nhìn một cái, sau đó lại cho người điều tra một phen. Đáng tiếc bà ta còn phải làm việc, chuyện công tác tuyệt đối không được qua loa.
Chu Kiều Kiều đứng ở đằng sau, từ lúc nhìn thấy Tề Nghênh Nghênh thì cô ta đã hoảng loạn không thôi, miễn cưỡng đi theo chủ nhiệm Đỗ, chờ chủ nhiệm Đỗ giải quyết công việc xong xuôi thì hai người mới ra ngoài, kết quả lại thấy Bạch Tú Tú đang cười nói vui vẻ với bà chủ nhà họ Hạ, cô ta sợ đến mức mất hồn.
Cô ta bất chấp tất cả vọt qua đó: “Bạch Tú Tú! Cô đang làm cái gì đó?”
Cô ta bay sang muốn túm Bạch Tú Tú đi, sao Bạch Tú Tú có thể để cô ta túm được? Cô nhanh chóng né sang một bên, hỏi Chu Kiều Kiều: “Thím muốn làm cái gì? Điên rồi sao? Đang yên đang lành thím túm tôi làm gì?”
Sắc mặt Chu Kiều Kiều thay đổi, cô ta rất muốn kéo người đi nhưng lại không thể để lộ dấu vết, lỡ bị người ta phát hiện thì thật không xong.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu người phụ nữ này tiếp xúc với Vương Thanh Hòa thì phải làm sao? Kế hoạch của cô ta phải làm sao?
Chu Kiều Kiều lo lắng nhưng lại không tìm được cách giải quyết nào, gắng gượng hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Người ta là thanh tra từ trên tỉnh xuống, cô nói chuyện với người ta như vậy, lỡ bị người khác hiểu lầm là cô muốn hối lộ lãnh đạo thì phải làm sao? Bạch Tú Tú, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Tuy cô không hiếu thuận cha, còn đưa mẹ vào cục cảnh sát nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em dâu, tôi cũng không muốn nhìn cô phạm sai lầm.”
Lúc này Chu Kiều Kiều cũng không quên bôi nhọ Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú đã nghe mấy lời này nhiều tới mức lỗ tai muốn mọc kén, phản bác cũng càng trơn tru hơn, trong lời nói lộ ra chút khiếp sợ: “Chu Kiều Kiều, sao cô có thể đổ oan cho thanh tra tới đây làm việc?”
“Lúc nào...” Chu Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, cô ta đổ oan cho lãnh đạo sao? Cô ta chỉ muốn khiến Bạch Tú Tú mất mặt mà thôi!