"Em..."
"Đừng em, anh cảm thấy phải làm như thế, tối nay anh sẽ đi tìm mẹ nói chuyện. Đúng rồi, bình thường anh thấy em và Hạ Tuệ Tuệ không thân thiết với nhau lắm, sao ngày hôm qua lại thân thiết như thế? Anh nhìn mà sợ hết hồn, cô ta là con gái của chú ba đó. Nhà chú ba..."
Hạ Minh nhíu mày.
Ngoại trừ cha ra, nhà bọn họ không có ai thích con cái của nhà chú ba.
Tuy rằng chú ba rất thương bọn họ, nhưng hai đứa con của chú ba lại làm cho nhà bọn họ suốt ngày cãi nhau.
Cha cũng dồn hết toàn bộ tinh lực vào chuyện dạy dỗ hai người kia.
Không thèm để ý đến bọn họ.
"Hả? Anh nói Tuệ Tuệ đó hả?" Hạ Vi càng vui vẻ hơn một chút, cũng có chút cảm thán.
"Hôm qua em vào nhà vốn dĩ cũng có chút mờ mịt, không biết em gây gổ với cha mẹ như thế là đúng hay sai. Là Tuệ Tuệ cổ vũ em, cô ta keo kiệt như thế mà còn sẵn lòng lấy tiền ra đưa cho em, còn nói hi vọng em và Kỷ Phong có thể hạnh phúc. Lúc trước em còn hiểu lầm cô ta, còn tưởng rằng cô ta và Kỷ Phong... Thôi, không nói đến chuyện này nữa, tóm lại là em hiểu lầm cô ta. Cô ta không giống Hạ Thiên!"
Hạ Vi xua tay không muốn nhắc lại.
Trong lòng Hạ Minh lại càng lạnh hơn, chuyện này chắc chắn có Hạ Tuệ Tuệ âm thầm nhúng tay vào.
Hạ Tuệ Tuệ cũng coi như lớn lên ở nhà bọn họ, dựa theo tính cách không có lợi thì không dậy sớm của cô ta, còn có thói quen cho dù có lấy một đồng tiền ra cũng sẽ quậy cho banh nóc.
Cô ta lấy ra nhiều tiền như thế, ít nhất sẽ làm cho người trong nhà biết.
Cô ta lại lén lút như vậy, giống như sợ những người khác trong nhà biết vậy.
Hơn nữa tất cả mọi người đều phản đối không cho Kỷ Phong và Hạ Vi đến với nhau!
Cô ta rất rõ ràng, lại còn lén lút ủng hộ Hạ Vi.
Thậm chí lúc trước Hạ Vi còn hiểu lầm Kỷ Phong và Hạ Tuệ Tuệ nữa!
Một đống chuyện không thích hợp như thế, làm trong lòng Hạ Minh không còn ôm chút tâm lý may mắn nào nữa.
Cậu ta không dám nói lời khó nghe, để tránh cho Hạ Vi trực tiếp không thèm nói chuyện với cậu ta, trốn tránh cậu ta.
Cậu ta chỉ có thể nói tiếp theo lời của Hạ Vi nói: "Người với người đều không ai giống ai, đúng rồi, chuyện em kết hôn nhất định không được quá gấp gáp. Đừng có mà Kỷ Phong vừa giục là em lập tức đồng ý ngay. Nếu có được quá dễ dàng thì anh ta sẽ không biết trân trọng. Nghe lời anh đi, ngày kết hôn nhất định phải chọn ngày xa một chút, ít nhất cũng phải chờ đến tháng sau lại tính. Trong khoảng thời gian này em cũng không cần lo đến chuyện không gặp được anh ta, hai đứa em đều đã danh chính ngôn thuận rồi, còn có gì phải lo nữa? Nhưng mà em cũng hạn chế đi ra ngoài với anh ta, để anh gọi anh ta về nhà mình chơi. Chúng ta phải làm giá lên chứ!"
Hạ Minh cảm thấy cậu ta đã dùng hết toàn bộ kiên nhẫn trong đời của mình vào chuyện này.
Hiện tại cho dù Manh Manh xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta cũng sẽ không có thái độ như thế.
Hạ Vi nghe xong lời Hạ Minh nói, cứ có cảm giác như gặp quỷ.
Cô ta quan sát cậu ta từ trên xuống dưới hỏi: "Anh... Là Hạ Minh đó hả?"
"Em nói cái quái gì thế hả, anh không phải là Hạ Minh thì còn có thể là ai nữa?"
Hạ Minh lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cô ta có ý gì hả?
"Anh điên hay là em bị điên thế? Anh còn biết anh là anh của em nữa hả? Sao hôm nay anh thay đổi nhiều thế, còn bắt đầu quan tâm chuyện của em nữa." Hạ Vi có vẻ vô cùng khiếp sợ.
Có thể nói cô ta và hai người anh trai tranh giành từ nhỏ đến lớn, ai cũng không chịu nhường ai.
Còn chuyện quan tâm hả?
Vậy thì lại càng không có.
Cô ta xui xẻo, bọn họ vui vẻ còn không kịp nữa là.
Những lúc bọn họ ra dáng anh trai thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hạ Minh bị cô ta nói đến mặt đỏ rần, nỗi xấu hổ to lớn đè ở trong lòng.
"Không phải em cũng sắp kết hôn rồi sao? Em còn có thể ở lại trong nhà được bao lâu nữa chứ? Với lại hiện tại anh hai đã kết hôn rồi, em còn chọc cha mẹ giận như thế, nếu anh không quan tâm chuyện của em thì ai còn sẽ đi quan tâm nữa chứ? Bình thường thích cãi nhau như thế nào đều được, nhưng mà lúc này chúng ta vẫn cứ là người một nhà. Anh sẽ không trơ mắt nhìn em chịu thiệt thòi. Dù sao cũng phải kết hôn muộn một chút. Nếu không chờ em gả qua đó rồi, cho dù Kỷ Phong đối xử tốt với em, nhưng mà bà cụ nhà bọn họ thì sao? Em cũng đừng có tin dáng vẻ thân thiết hiện tại của bà ta, em quên mất lúc trước bà ta đến nhà mình có thái độ như thế nào rồi hả? Mấy năm nay ở cùng một khu, không lẽ em còn không biết tính cách của bà ta sao? Nếu em quá vội vàng dứt khoát, chờ em kết hôn rồi, bà ta chắc chắn sẽ làm em chịu khổ đó!"
Hạ Minh giấu đi một chút nguyên nhân chân chính, nửa thật nửa đùa.
Quan tâm Hạ Vi.
Hạ Vi cũng không lựa chọn dây buộc tóc nữa, chuyện hôn nhân của cô ta và Kỷ Phong coi như đã xác định xong rồi, cũng không cần lo lắng gia đình sẽ không đồng ý nữa.
Lời Hạ Minh nói cũng rất có lý.
Kỷ Phong... Hiện tại cô ta có chút bất an. Tình yêu của anh đến nhanh, nhưng xa cách cũng càng nhanh, giống như một trận gió vậy, làm cô ta không thể nào nắm bắt được.
Cô ta cũng nên làm anh ta lo lắng hồi hộp một chút, nếu không sau này kết hôn rồi, có lẽ chuyện gì cô ta cũng đều phải nghe theo lời anh ta.
"Được rồi, em nghe lời anh."
Hạ Vi đồng ý.
Thấy cô ta đồng ý rồi, Hạ Minh kích động muốn chết: "Anh biết ngay em là em gái ngoan mà. Đúng rồi, em ăn sáng chưa?"
"Chưa, anh hai chị hai cùng nhau đi ra ngoài nhìn thấy em ngồi trên ghế sofa thì bọn họ đã cùng nhau đi ra ngoài rồi. Em ở nhà một mình, cũng không thấy quá đói nên không nấu cơm ăn." Hạ Vi nói đến anh hai chị hai, trong lòng cũng có chút chột dạ.
Dạo gần đây vì Kỷ Phong, cô ta đắc tội anh hai chị hai rất nhiều.
"Lúc nãy anh đã đến nhà anh cả ăn sáng rồi. Em... anh dẫn em đi ăn bánh bao ha?" Hạ Minh hỏi cô ta.
"Không ăn, đợi đến trưa lại ăn là được, em còn phải làm đồ cột tóc, anh đi làm chuyện của anh đi." Hiện tại tâm trạng Hạ Vi rất tốt, hơn nữa những gì Hạ Minh mới nói làm trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng ấm áp, thái độ của cô ta đối với Hạ Minh cũng tốt hơn rất nhiều.
Không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa.
Hạ Minh nghe thế cũng không khuyên thêm nữa, chỉ dặn dò cô ta: "Em nhất định phải cố nhịn đó."
"Ai da, em biết rồi, anh phiền c.h.ế.t đi được."
"Chuyện gì mà phiền c.h.ế.t thế?" Bên ngoài, Hạ Tuệ Tuệ vừa đi vào đã nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Vi và Hạ Minh, tò mò hỏi ngược lại hai người bọn họ.
Trong lòng cô ta cũng đang nói thầm, hai anh em bọn họ ở chung một nhà nhưng không phải có thể ba ngày không nói với nhau lời nào sao?
"Không có gì." Hạ Vi nhìn thoáng qua Hạ Minh đang ra hiệu cho cô ta đừng nói, thuận miệng chuyển sang đề tài khác.
Hạ Tuệ Tuệ cũng không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh Hạ Vi nói: "Vi Vi, chuyện của cô thành công chưa?"
"Xong rồi, nói là năm ngày sau."
"Thật tốt quá." Hạ Tuệ Tuệ trông còn kích động hơn cả Hạ Vi.
Cô ta kích động như thế làm Hạ Vi đều ngơ ngác: "Cô vui vẻ như thế làm gì? Đúng rồi, không phải cô đi làm sao? Sao lại về sớm thế?"
"Tôi đang mừng thay cho cô đó, hôm nay tôi vừa mới đi làm, trong lòng đã bắt đầu nhớ thương đến chuyện của cô, không thể nào ngồi yên được, dứt khoát xin nghỉ quay về luôn." Hạ Tuệ Tuệ có vẻ vô cùng chân thành, Hạ Vi cũng không tiện nói cái gì.
Hạ Minh ở bên cạnh nghe được, rất muốn đuổi Hạ Tuệ Tuệ ra ngoài.
Người nhà bọn họ thật sự đều rất xấu xa!
Hạ Vi cầm dây buộc tóc cột tóc lên, nhìn cô ta nói: "Chuyện hôn sự đã bàn bạc xong rồi, nhưng mà tôi lại dự định sẽ dời ngày tổ chức hôn lễ lại."
Hạ Tuệ Tuệ vừa mới vui sướng không được bao lâu đã nghe cô ta nói một câu như thế, lập tức sốt ruột hỏi: "Dời ngày lại để làm gì chứ? Cô đang cố ý kiếm chuyện à? Kỷ Phong đã chờ cô bao lâu rồi, cô làm như thế không phải sẽ làm anh ấy buồn và thất vọng sao?"
Hạ Vi thích nghe cái câu Kỷ Phong chờ cô ta nhất.
Nhưng mà cô ta đã hạ quyết tâm rồi, cũng không thèm để ý đến lời Hạ Tuệ Tuệ nói, vô cùng kiên định nói: "Dù sao tôi muốn dời ngày tổ chức hôn lễ lại.