Trần Kim Hoa choáng váng nói: “Này... tại sao hôm nay ngọn núi này lại không giống như bình thường vậy? Có phải là chúng ta may mắn quá rồi không?”
Mấy năm nay bà ấy chưa từng gặp vận may như thế này đâu!
“Đúng là có một chút, nhưng đây là chuyện tốt mà.” Trần Tráng Thực cũng phụ họa.
Hai người bọn họ không biết nguyên nhân nhưng Bạch Tú Tú cùng Vương Thanh Hòa lại biết rõ.
Phỏng chừng là do đám người Chu Kiều Kiều đi sau gây ra.
“Chúng ta bọc con dê núi này lại trước đã, lát nữa quay về sẽ xử lý sau. Chú Trần, chúng ta đi sang bên này đi.” Vương Thanh Hòa chỉ về hướng mà trước kia hay thường hay đi săn.
Vào mùa này, dê núi hẳn sẽ không chạy ra ngoài, tình huống trước mắt cho thấy đàn dê núi đang ở cách đó không xa.
Trên thực tế, Vương Thanh Hòa đoán không sai, bọn họ đi chưa được bao xa, đại khái là khoảng mười phút thì đã tìm thấy đàn dê núi.
Đàn dê núi này có tổng cộng tám con, nếu muốn bắt hết thì chẳng khác nào đang nằm mơ, Vương Thanh Hòa chỉ hy vọng có thể bắt được một hoặc hai con.
“Vợ, thím Kim Hoa, hai người sang bên này, anh và chú Trần qua đó.” Vương Thanh Hòa nói xong thì cùng Trần Tráng Thực đi tới gần đàn dê núi, vì sợ bọn nó chạy mất nên hai người cũng không dám đến quá gần.
Bình thường Vương Thanh Hòa đi săn chủ yếu là dùng bẫy rập, sau đó mới tới cung tên.
Lúc anh sử dụng cung tên, dưới tình huống không đánh động tới đàn dê núi thì có thể hạ gục nhiều nhất là hai con.
“Chú Trần, chú sang bên kia, chút nữa cháu kéo cung thì chú có thể chạy ra.”
Vương Thanh Hòa chờ Trần Tráng Thực qua bên kia rồi mới giương cung, hai mũi tên vun vút lao ra ngoài, đ.â.m trúng đích.
Hai con dê núi đều bị thương ở chỗ hiểm yếu, chạy chẳng được mấy bước thì đã ngã xuống.
Trần Tráng Thực bên này cũng ẩn nấp dựa theo vị trí Vương Thanh Hòa nói, quả thật đã chặn được một con, tính cả con vừa nãy bắt được, tổng cộng bọn họ đã bắt được bốn con dê núi, chuyện này khiến Trần Tráng Thực ngơ ngác.
Ông ấy vốn đã nghĩ bốn người cùng nhau lên núi, nếu có thể bắt được một con dê núi hoặc một con nai thì quá tốt rồi, không ngờ lại bắt được nhiều như vậy!
“Thanh Hòa, làm sao chúng ta vận chuyển mấy thứ này xuống núi bây giờ?” Trần Tráng Thực lo lắng bị người trong thôn phát hiện. Tuy ông ấy là đại đội trưởng nhưng trong lòng vẫn có một ít tư tâm.
Nếu đây là do một mình ông ấy săn được thì ông ấy sẽ chia cho người trong thôn, nhưng mấy thứ này đều là do Thanh Hòa bắt được, người ta có lòng tốt đưa ông ấy và vợ ông ấy theo cùng, nếu bây giờ ông ấy còn đòi chiến lợi phẩm của người ta thì thật là quá đáng. Ông ấy không có quyền làm như vậy, hơn nữa nhà ông ấy quả thật cần mấy thứ này.
Ông ấy có thể âm thầm chia sẻ cho những hộ nghèo trong thôn nhưng không thể nào chia hết cho tất cả mọi người được, cho nên tốt nhất là có thể lén lút xử lý mấy thứ này.
“Chú Trần, lát nữa chúng ta đi vòng qua bên kia, sau khi vòng qua đó, chúng ta đến căn nhà trên huyện của cháu đi, cháu giúp chú xử lý thịt, sau đó hai người lại chở thịt về thôn.” Vương Thanh Hòa mau chóng nghĩ ra cách, Trần Tráng Thực thấy cách này cũng ổn, quay sang nhìn vợ mình.
Trần Kim Hoa thấy chồng nhìn mình thì cảm thấy khó hiểu: “Anh nhìn em làm gì? Em đã sớm muốn đến chỗ Tú Tú chơi một lúc rồi, cứ làm như vậy đi!”
Bốn con dê núi liên tục tới tay, bọn họ quyết định cùng nhau xuống núi, nếu muốn bắt con mồi khác thì lần sau lại tới là được, bây giờ để người ta trông thấy mấy thứ này thì thật sự quá chói mắt.
Đại đội trưởng Trần Tráng Thực khiêng một con dê núi, sức lực của ông ấy không nhỏ nhưng một con như vậy cũng đã tới cực hạn của ông ấy, nếu lại thêm một con thì thật sự chịu không nổi.
Trần Kim Hoa cân nhắc hay là để bà ấy giúp đỡ một chút, vừa định mở miệng thì lại thấy Vương Thanh Hòa xách cả ba con dê núi còn lại lên.
“Chú Trần, thím Kim Hoa, chúng ta mau đi thôi.” Bạch Tú Tú nhìn vẻ mặt khiếp sợ của thím Kim Hoa, cô vừa thu dọn những đồ vật khác, vừa nhắc nhở bà ấy một câu.
“Hả? Được được, đi thôi.” Trần Kim Hoa nhanh nhẹn cầm lấy cây cung mà Vương Thanh Hòa dùng để đi săn, thứ này khá nặng, nếu để người có vóc dáng như Tú Tú cầm thì cả đường đi đều phải vác trên vai.
Một hàng bốn người xuất phát đi đường vòng tới tới huyện.
Bọn họ đi được một lúc thì đám người Chu Kiều Kiều mới theo dấu của dê núi tìm tới bên này.
Lúc đến nơi cũng chỉ thấy vết m.á.u vương vãi của dê núi, còn có một đống dấu chân hỗn độn, ngoài ra không còn thứ gì khác, điều này khiến sắc mặt của cả đám người trở nên vô cùng khó coi.
“Đây là có người nẫng tay trên của chúng ta!” Vốn dĩ Trần Phương đi đường đã rất mệt mỏi, cộng thêm việc con dê núi đã bắt tới tay nhưng lại chạy mất vì Chu Kiều Kiều, bây giờ trong bụng cô ta vẫn còn nghẹn một bụng tức giận.
Lúc nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô ta bắt đầu giở giọng âm dương quái khí: “Cái này đúng là lỗ to mà, ai cũng nói thím năm may mắn lắm, thím may mắn như thế thì tại sao lại để dê núi chạy mất, sao thím không tự đ.â.m đầu c.h.ế.t đi? Hơn nữa còn là do thím để nó xổng mất, tôi thấy vận may của thím chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Lời của Trần Phương quả nhiên đã chọc trúng ống phổi của Chu Kiều Kiều, khiến cô ta tức đến mức mặt đỏ bừng: “Nếu chị dâu tư không tin tôi thì theo tôi lên núi làm gì? Hơn nữa chuyện nhà ta lên núi không có ai biết cả, bây giờ chúng ta lại bị nẫng tay trên, tôi thật nghi ngờ có phải là mấy người mật báo với nhà mẹ đẻ hay không. Cả ngày hôm qua chị dâu ba không ra ngoài, chị dâu hai cũng vậy, chỉ có chị dâu tư chị là ra ngoài chạy loạn, ai biết có phải là chị nói với nhà mẹ đẻ, để bọn họ chạy tới đây chiếm của hời trước hay không. Chị nhìn vết m.á.u này xem, vừa nhìn là biết là có người đã bắt dê núi đi, bây giờ chị còn có mặt mũi nói tôi hả.”
Trần Phương bị Chu Kiều Kiều hắt một chậu nước bẩn như vậy, sao cô ta có thể thừa nhận chứ?
Cô ta tức giận cười lạnh: “Nói gì thì cũng phải đưa bằng chứng ra đây, thím lấy gì để chứng minh là nhà mẹ đẻ tôi tới đây? Nhà mẹ đẻ tôi là người trên huyện thành, có hiếm lạ mấy thứ đồ này của thím hả? Hơn nữa nếu thím sợ lộ tin tức thì đừng nói với chúng tôi. Thím không nói với ai không phải là được rồi sao? Còn không phải là thím cần chúng tôi à? Nếu thím không có cái nhà này thì thím chẳng làm được chuyện gì cả.”
“Tôi khinh! Không phải là do mấy người không chịu ra riêng sao, lúc đó mấy người xem một mình tôi có thể làm nên chuyện hay không.” Chu Kiều Kiều càng nói càng giận, cả nhà này là một lũ đỉa hút máu, sao bọn họ dám lên giọng với cô ta? Ngày lành của bọn họ đều là cô ta ban cho, đều là dựa vào cô ta.
“Được rồi, hai người đừng náo loạn nữa, có rảnh cãi nhau thì chi bằng tìm thử xem có còn dê núi nữa hay không. Nếu không tìm được gì thì chẳng lẽ chúng ta đi một chuyến không công à? Một thân thương tích của tôi không phải là chịu tội vô ích sao?” Lưu Tiểu Nga đã đau đến mức sắp mất đi lý trí, dọc theo đường đi chỉ dựa vào suy nghĩ tìm dê núi để chống đỡ, bây giờ hy vọng đã mất đi một nửa, chân đau nhức lợi hại, ngay cả eo hông cũng đau thấu trời, thế mà hai người này chỉ lo cãi nhau khiến cho một người luôn cam chịu như Lưu Tiểu Nga phải nổi nóng.