Xuống lầu, Lý Kỳ đi thẳng tới hậu viện. Vừa mới vào hậu viện, đã thấy Lạp Tháp đại thúc đầu tóc xõa tung ngồi ở trên bậc thang, một tay cầm bình rượu ra sức uống.
Người này chính là Tửu Quỷ.
Lý Kỳ cười, đi tới, ngồi bên cạnh lão, hai mắt nhìn thẳng phía trước, hỏi:
- Sự tình xử lý thế nào?Tửu Quỷ tức giận nói:
- Ta vừa mới trở về chưa đến một khắc, tên xấu xa nhà ngươi cũng phải cho ta thở đã chứ.
Lý Kỳ nói:
- Ta sợ ông uống say, ông cũng biết tửu lượng của mình mà.
Tửu Quỷ hừ một tiếng, nói:
- Ta tưởng là ngươi cầu cạnh ta, thì không có dự tính thất bại.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Cái đó là đương nhiên, nếu không thì ta cũng sẽ không thì thầm cả đêm, thuyết phục ông đi.- Vậy ngươi còn hỏi?
- Tin tưởng là một chuyện, sự thật lại là một chuyện khác, trên đời có quá nhiều thứ không xác định.
Lý Kỳ nhún nhún vai nói.
Tửu Quỷ nói:
- Điều này cũng đúng, yên tâm đi, kẻ đáng chết đã chết rồi, ta cũng âm thầm để đầu ở trong viên trang phía tây ngoại ô của ngươi rồi.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Không ngờ rằng ông làm việc còn chắc chắn hơn Mã Kiều. Tuy nhiên, thật ra ông không cần phải làm như vậy, ở điểm này ta vẫn hết sức tin tưởng ông, đương nhiên, điều quan trọng nhất là, ta sợ máu.- Ta rửa sạch rồi.
Tửu Quỷ lắc đầu nói:
- Ta không phải thuộc hạ của ngươi, đây chỉ là trả ơn, nên vẫn phải nói cho rõ ràng một chút. Lúc trước ngươi giúp Mỹ Mỹ báo thù, hơn nữa còn giữ chúng ta lại. Cái này làm trả lại ngươi.
Rửa sạch? Chắc sẽ không phơi khô nữa chứ? Dạ dày Lý Kỳ sôi lên một trận, nói:
- Nếu ông đã nói như vậy rồi, thì cứ như vậy đi. Đúng rồi, người đó trước khi chết có nói gì không?
Tửu Quỷ gãi gãi đầu, nói:
- Có nói không ít, nhưng ta uống rượu đến hỏng đầu óc rồi, nhớ không rõ ràng lắm, ấn tượng sâu nhất chính là bọn họ luôn miệng nói ba chữ “đầu bếp thối“.Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Hẳn là như thế. Không đọc nhiều thêm vài lần, tới Địa phủ rồi nếu chẳng may đến tên của kẻ thù cũng không nhớ nổi, thì đúng là chuyện buồn nhất của một mạng người.
Tửu Quỷ như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Điều này cũng đúng, ngươi thật là nên nhắc nhở ta sớm một chút, ta nên nói cho bọn chúng biết tên của ta.
- Ta cũng muốn biết.
- Không phải ngươi biết rồi sao?
- Tửu Quỷ.- Đung vây a.
Lý Kỳ cười cười, đột nhiên nói:
- Lúc bọn họ chết có đau đớn không?
Tửu Quỷ nói:
- Ta cũng chưa từng chết qua, làm sao biết được. Tuy nhiên, quá trình rất nhanh, có lẽ sẽ không cảm nhận được sự đau đớn quá nhiều.
- Vậy thì thật đáng tiếc, ông nên tra tấn bọn họ nhiều một chút, sẽ không ai thương tiếc bọn họ đâu.
Lý Kỳ lắc đầu thở dài.
Tửu Quỷ nói:- Cần gì phải vậy, kỳ thật chết đối với bọn họ mà nói. Có lẽ không phải một chuyện xấu, có những người muốn chết cũng không chết nổi.
Lý Kỳ không kìm nổi cười nói:
- Thật là kỳ lạ, sao gần đây ta như thế nào cứ nghe thấy trên đời này có người muốn chết, chẳng lẽ ông chưa từng nghe qua chết tử tế không bằng sống ỷ lại sao?
Tửu Quỷ lắc đầu nói:
- Không.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Giờ ta định đến Quái Vị Hiên. Ông có hứng thú không?
Tửu Quỷ hơi sững sờ, lắc đầu nói:- Không. Nhưng người hứa với ta, có thể đảm bảo cho ta say đủ một tháng.
- Với tửu lượng của ông, đương nhiên ta sẽ thực hiện lời hứa.
Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, nói:
- Suýt chút nữa thì quên, ông và đông chủ của Quái Vị Hiên, Quái Thập Nương dường như có chút ân oán, thế nào? Chẳng lẽ ông không muốn báo thù?
- Báo thù?
Tửu Quỷ cười ha hả, đứng dậy, vỗ vỗ mông, nói:
- Nếu ta muốn báo thù, đã báo từ rất lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ, cho dù bây giờ muốn báo, chỉ sợ cũng là tìm Nhạc Phi báo thù đầu tiên.
Lý Kỳ nhướn mày, nói:- Nhạc Phi? Ông và y cũng có thù?
Tửu Quỷ lắc đầu nói:
- Không có, nhưng thật ra đã quen biết với sư phụ y lâu rồi.
Lão nói xong liền đi nhanh ra ngoài cửa.
Lý Kỳ nhìn bóng dáng liêu xiêu của Tửu Quỷ, nhẹ nhàng khua chân vài cái, cười khổ nói:
- Thế giới này thật là quá nhỏ.Từ hậu viện đi ra, Lý Kỳ đã cho gọi Mã Kiều, rồi đi tới Quái Vị Hiên.
- Mấy tên rác rưởi các ngươi, ngay cả chút yêu cầu này cũng không làm được, sao còn làm đồ đệ của ta. Không ngờ rằng Quái Thập Nương ta lần đầu tiên trong đời thu nhận đồ đệ, mà lại nhận được mấy tên đồ đệ ngu xuẩn các ngươi, thật không biết có phải là Kim Đao Trù Vương kia cố ý đùa giỡn ta hay không.
Lý Kỳ cũng chỉ là mới đến trước cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Quái Thập Nương chửi mắng, nhất thời toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Lại nghe được một tiếng khóc lóc kể lể yếu ớt:
- Sư phụ, nhiều rắn như vậy, đồ nhi sợ.
- Rắn thì có gì mà phải sợ, không phải lão nương đã nói rồi sao, chỉ cần cácngươi làm theo lời lão nương nói, thì sẽ không bị cắn, hơn nữa, cho dù bị cắn thì có sao, ở chỗ lão nương đây, các ngươi muốn chết cũng không chết được.
Đổ mồ hôi !Mẹ kiếp! Kiểu phương thức giáo dục này đúng là cũng quá bạo lực à nha. Các tiểu lão đệ, là ta hại các ngươi rồi! Trong lòng Lý Kỳ dở khóc dở cười, không hổ là Quái Thập Nương, dạy đồ đệ cũng khiến người ta không thể tưởng tượng như vậy. Nhấc chân đi vào.
Hồ Bắc Khánh đứng trước cửa kêu lên:
- Ơ, Kim Đao Trù Vương đại giá quang lâm a!
Lý Kỳ chỉ tay về phía y, cười hì hì nói:
- Phương thức thông báo này của ngươi thật đúng là rất khác biệt a!Hoắc Nam Hi đi ra, nhỏ giọng nói:
- Hiện giờ bà chủ đang nổi nóng, ai dám đi thông báo chứ!
- Đã nhìn ra rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, nhấc chân đi vào, bởi vì lúc này không phải giờ ăn cơm, bên trong không có một bóng người. Lên đến trên lầu, chỉ thấy Lưu Vân Hi ngồi ở chính giữa, năm người thiếu niên đứng cúi đầu trước mặt nàng, ai nấy đều đang run rẩy hai chân.
Chậc chậc, thật sự là rất đáng thương. Lý Kỳ không khỏi thở dài, trong lòng áy náy không ngừng.
Lưu Vân Hi đưa mắt thoáng nhìn Lý Kỳ, nói:- Ngươi tới thật đúng lúc, đám này chính là đồ đệ tốt ngươi tuyển cho ta? Thật là một lũ còn ngu hơn lợn, chẳng lẽ người mà Học Viện Thái Sư các ngươi bồi dưỡng đều là một đám lợn sao?
Lý Kỳ cũng không phải là loại hiền lành, hừ nói:
- Tìm lợn đến làm đồ đệ của cô, không phù hợp sao?
Lưu Vân Hi hơi sững sờ. Lập tức phẫn nộ quát:
- Ngươi chửi ta là lợn?
- Đây không phải chửi, cái này là cất nhắc.
Lý Kỳ cười ha hả. Thầm nói:
- Ta đây là đang sỉ nhục lợn a!Mã Kiều thật sự nhịn không nổi, bật cười ha hả.
Lưu Vân Hi tức đến sắp dựng ngược tóc lên rồi, vỗ bàn một cái thật mạnh, chỉ vào Lý Kỳ nói:
- Có tin ta cho người cả đời không rời khỏi cái gậy hay không.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Tin. Đương nhiên tin. Cô là thần y mà. Nhưng cô có tin hay không, ta có thể cho cô đời đời làm ky nư.
- Ngươi
Lý Kỳ vung tay lên nói:
- Thôi đi, thôi đi, ta tới đây cũng không phải để cãi nhau với cô, gần đây ta đãđủ phiền phức rồi.
Lưu Vân Hi hừ một tiếng.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Có cô dạy đồ đệ như vậy thôi? Cho dù là một thiên tài cũng sẽ bị cô dạy thành ra một con lợn.
Lưu Vân Hi nói:
- Chẳng lẽ ta đã nói sai sao?