Trương Bá Ngọc lại hỏi:
- Đông sơn tái khởi? Lời này của ngươi là có ý gì?
Lưu Khánh Thanh giải thích:
- Ba vị, phía nam đều là nơi hoang vắng, quân Tống đến từ phía bắc, không có khả năng luôn luôn đóng quân ở đây, hơn nữa nơi này cách Biện Lương xa cả vạn dặm, không nói đến việc bọn họ phái đại quân đến chuyến này đều vô cùng không dễ, cho dù là triều Tống có chân chính quản chế nơi này thì cũng chưa thể biết được điều gì, không phải có câu “trời cao hoàng đế xa” sao, sao chúng ta không ra vẻ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đầu hàng với quân Tống, đợi sau khi quân Tống lui binh, chúng ta lại căn cứ vào tình hình lúc ấy để bàn bạc kỹ hơn.
Trương Bá Ngọc liên tục gật đầu, nói:
- Kế này khả thi.
Dương Anh Nhị cũng thoáng gật đầu.
Lý Toàn Thánh lại nói:
- Ngươi nói thì dễ lắm, nhưng một khi chúng ta động thủ, ai có thể đảm bảo được quân Tống sẽ không ra tay với hoàng thất chứ.
Lưu Khánh Thanh nói:
- Theo như lời nói của Kim Đao Trù Vương, không đáng để bọn họ động thủ. Nếu chúng ta đều đầu hàng, hắn mà đại khai sát giới, nếu truyền ra ngoài thì cũng không phải là chuyện tốt đối với Đại Tống bọn họ. Kỳ thật bọn họ hoàn toàn có thể di dời toàn bộ người của hoàng thất đến Biện Lương, đây mới là phương pháp ổn thỏa nhất, bọn họ nhất định muốn làm như vậy đấy, nhưng nếu chúng ta ngoan cường chống cự, có lẽ sẽ cho bọn họ một lý do để đại khai sát giới đấy.
Lý Toàn Thánh nói:
- Nếu người của hoàng thất bị di dời hết đi, vậy thì còn nói gì đến đông sơn tái khởi nữa.
Lưu Khánh Thanh giải thích:
- Quân Tống hiểu biết được bao nhiêu về hoàng thất của chúng ta chứ, chẳng lẽ chúng ta không thể động chút tay chân trong đó sao. Ta nghe nói Nhị vương tử cùng Tứ vương tử gần đây đều mừng đến quý tử, sao chúng ta không bắt hai đứa trẻ con từ trong dân gian đến, để giữ lại huyết mạch của hoàng thất, đợi đến khi thời cơ thích hợp, chúng ta lập tức ủng hộ bọn họ thành Hoàng đế mới của Nam Ngô chúng ta.
Lý Toàn Thánh vẫn lắc đầu, nói:
- Ta vẫn cho rằng không ổn, chúng ta căn bản là không biết được kẻ thù rốt cục tính toán thế nào cả, hơn nữa sao địch nhân có thể dễ tin thế được.
Nhưng giọng điệu của ông ta cũng không còn cứng rắn như vừa rồi nữa.
Trương Bá Ngọc nói:
- Như vậy đi, ta lại đến hậu cung thương lượng với Thái hậu một lần, bây giờ cụ thể nên làm gì vẫn là để cho Thái hậu quyết định đi.
….
Ba ngày sau đó.
Trong phủ Thanh Long vẫn còn chưa truyền đến tin tức, nhưng vào lúc nửa đêm ngày thứ ba, doanh địa của quân Tống đột nhiên đến một người thần bí.
- Đông đông đông!
- Đông đông đông!
- Này, Trần Đại Nương, coi như ta cầu xin bà được không, đêm hôm khuya khoắt rồi đấy, trừ phi có vàng từ trên trời rơi xuống, nếu không thì đừng làm ầm không cho ta ngủ.
Ghét nhất là khi đang ngủ lại bị người quấy rầy, Lý Kỳ theo thói quen chui đầu xuống gối.
Trần Đại Nương? Mã Kiều đứng gãi đầu phía ngoài cửa, gọi:
- Bộ Soái, có phải ngươi đang nằm mơ không, Trần Đại Nương có đến đâu.
Đúng rồi, nơi này chính là quân doanh mà! Lý Kỳ giật mình một cái, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, vội vàng mở cửa hỏi:
- Có phải là có người của bên kia đến hay không?
Giọng nói của Mã Kiều hiếm khi mang theo một tia bội phục, nói:
- Bộ Soái, ngươi thật là thần cơ diệu toán nha, bên kia quả nhiên phái người đến.
Lý Kỳ cười ha ha bảo:
- Không phải là ta thần cơ diệu toán, chỉ là mỗi người đều sợ chết thôi.
Mã Kiều ngạo nghễ nói:
- Ta cũng không sợ, vì sư muội của ta, một mạng này không cần phải nói.
- Ách … ta biết rồi, ngươi là cao thủ mà, à, vẫn là một cao thủ si tình ấy chứ.
Lý Kỳ trợn trắng mắt, nói:
- Khiến y chờ một lát, đợi ta mặc quần áo tử tế rồi đi ra.
Lý Kỳ ở trong trướng vãi sửa sang lại một chút, làm người đại diện cho một quốc gia, cũng phải bận tâm một chút đến dung nhan dáng vẻ đấy, nếu quan ngoại giao nào của quốc gia cũng giống như Tửu Quỷ thì phỏng chừng quốc gia ấy cũng chỉ được vậy thôi.
- Tại hạ Cao Kiệt bái kiến Xu mật sứ của Đại Tống.
Lý Kỳ vừa mời vào cửa, một người cũng đã nhanh chóng tiến lên hành lễ, làm cho hắn giật mình, vừa nhìn thì thấy người đến là Cao Kiệt, cười thầm, hóa ra là người quen cũ a, tốt lắm, tốt lắm, xem ra Cao thị cũng không biết một câu danh ngôn kinh điển trong thương giới là “không quen không ăn”. Hắn ra vẻ ngạc nhiên vui mừng nói:
- Ai ôi!!! Đây không phải là Cao lão đệ sao, khách ít đến, thật sự là khách ít đến nha.
Cao lão đệ? Cao Kiệt nghe thế có chút xấu hổ, y rõ ràng lớn tuổi là hơn Lý Kỳ, bất kể là trên “mặt tiền” hay là tuổi thật, nhưng cũng không có cách nào, đầu năm nay đều dựa vào thực lực để phân biệt đối xử đấy.
- Ngồi đi, mau ngồi, còn đứng làm gì. Mã Kiều, ngươi mang chút rượu với đồ nhắm đến, ta muốn đốt đuốc nói chuyện thâu đêm với Cao lão đệ.
Còn chưa chờ Cao Kiệt kịp phản ứng, Lý Kỳ đã lôi kéo Cao Kiệt ngồi xuống, lập tức kể khổ nói:
- Cao lão đệ, ngươi không biết chứ, từ khi đến cái chỗ chim cũng không muốn ị này, ta đều sắp buồn mà chết rồi, cả ngày ở với một đám vũ phu tay chân vụng về, không có tí ngực nào cả, ai ôi!!! Thật sự là quá thống khổ nha, có thể nhìn thấy Cao lão đệ ở đây, thật sự là quá tốt, rốt cục cũng có một người để tâm sự rồi, trước không nói cái khác, hôm nay chúng ta nhất định phải tâm sự suốt đêm luôn.
Cao Kiệt có chút thụ sủng nhược kinh khi đối mặt với sự nhiệt tình của Lý Kỳ, kỳ thật y cũng chỉ mới gặp Lý Kỳ một lần, còn chưa thân thiết đến trình độ này, điều này vượt xa so với dự tính của y, y đương nhiên là vui vẻ với tình hình này rồi, y cười ha ha nói:
- Chỉ sợ ta là khách không mời đến quấy rầy Yến Vân Vương rồi.
Lý Kỳ đĩnh đạc nói:
- Làm sao lại thế được? Chỉ cần không nói chuyện công sự, chẳng sợ ngươi không nói câu nào, ta cũng đã phi thường thoải mái, ta hiện tại đang muốn tìm một người có thể tâm sự đây.
- Bùm?
- A? Cao lão đệ, sao ngươi lại ngồi trên mặt đất vậy?
----------oOo----------