Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận chiến này có thể nói đã thay đổi chiến cuộc, triệu bách tính trong thành Khai Phong, tối qua cũng một đêm không ngủ, bởi khắp nơi đều là tiếng chém giết, dù trong thành loạn rối bời, tình hình này sao có thể ngủ được, bạo gan một chút thì lén mở cửa sổ, lắng nghe binh lính trò chuyện qua lại, mong có thể qua đó biết được ít tin tức, người nhát gan thì đều vùi đầu vào trong chăn.

Song, sáng sớm hôm nay, khói lửa chiến tranh đã dứt, dân chúng ào ào ra đường, ngắm mặt trời mọc trên tường thành, cờ vẫn còn tung bay đón gió, tảng đá lớn treo trong lòng cả đêm qua đã không còn nữa, lại nghe tướng sĩ quân Tống cả đêm qua chiến đấu anh dũng, không chỉ đánh lui quân Kim, hơn nữa còn đánh bại hoàn toàn chúng, hóa giải mối nguy cho phủ Khai Phong.

Lần này thật vượt trội......., dân chúng ôm lấy nhau, mừng đến phát khóc, đối với họ mà nói, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, rất nhiều dân chúng tự phát đứng trên đường hát quốc ca, tiếng ca vang dội, xoay quanh bầu trời âm u.... dường như đang hát cho kẻ địch nghe thấy, hay hát cho những dũng sĩ tử trận.

Tin tưởng trận sau, cấm quân không phải là đối tượng căm hận của dân chúng, mà là người bạn đáng tin cậy nhất trong lòng họ. Mỗi người đối với họ đều vô cùng tôn kính và cảm kích.

Nhưng trận này cuối cùng sẽ ra sao?

Mọi người đều muốn biết, nhưng họ chỉ có thể đợi Tuần san Đại Tống thời đại số tiếp theo.

Mặc dù là thắng lớn, nhưng quân Tống cũng thương tổn nặng nề, hơn nữa, do chiến tuyến quá dài, khắp nơi đều giao chiến, cho nên tạm thời không thể thống kê số người thương vong, dự đoán sơ bộ, không thua kém trận huyết chiến đồi Mưu Đà.

Theo tin tức có được lúc chiều, quân Kim đã rút về Mạnh Dương cách phía bắc Khai Phong mười dặm, như vậy, nói cách khác mấy ngày này quân Kim không thể tấn công lại, nhưng Lý Kỳ vẫn không yên tâm. Chung quanh bố trí không ít do thám, một khi quân Kim có động tĩnh, hắn sẽ biết trước tiên.

Hoàng hôn dần buông, binh sĩ đã được nghỉ ngơi một ngày, dồn dập từ trong phòng đi ra. Tắm rửa nhanh chóng, buổi sáng bọn họ ai cũng mệt lử, đến mức không còn sức để tắm rửa, ăn uống xong, lên giường nằm ngủ ngáy khì khò. Tắm xong, bọn họ tới thao trường tham dự yến tiệc mà Lý Kỳ đích thân chuẩn bị.

Lý Kỳ là Kim Đao Trù Vương đó, Sau khi đến Đại Tống, yến tiệc từ to đến nhỏ, cử hành không đếm xuể, đối với hắn mà nói, không có gì là khó khăn, nhưng hắn không thể tiếp đãi đám binh lính này như đám Tống Huy Tông được. Bởi những đồ ăn cầu kỳ đó, đám binh sĩ ăn không hợp, hơn nữa kinh thành hiện giờ không còn điều kiện như thế.

Cho nên, yến tiệc này vẫn lấy đồ hộp làm món chính, nhưng ban cho mỗi người một hũ, trọng lượng cũng không nhỏ. Lúc này không nên phung phí, vì vậy Lý Kỳ dứt khoát lấy một cái nồi cơm tập thể. Hắn trộn các loại gia vị vào nồi cơm tẻ đã nấu chín, trộn đều lên, dần dần, chỗ cơm trắng chuyển thành màu tương, bóng nhoáng dầu, bên trong có cá, có thịt,có châu chấu, có rau xanh, con có một ít lạp xưởng, hương ớt tê cay, không có vị thì không còn thịnh soạn nữa, hương đậu kích thích dạ dày binh sĩ, khiến họ thèm chảy nước miếng.

Vốn là Lý Kỳ dự định làm trong nhà, nhưng đông người quá, lại nhìn bầu trời tuy âm u nhưng không mưa, vì vậy, bố trí yến tiệc ngoài trời, hăn triệu tập tất cả các đầu bếp trong thành, đem nồi lớn đặt xuống lều, làm một nồi cơm chiên thật lớn.

Mỗi lều đều đứng trên một đoàn người dài, nhìn trong nồi hạt cơm đảo qua lại, thật sự khiến người ta phát thèm, không những như thế, bọn họ mỗi người còn được một hũ chao thơm mềm, ăn cùng với cơm chiên, quả thực ngon tuyệt.

Mục đích Lý Kỳ làm như vậy, không cần ngon nhất, nhưng nhất định phải no! Về phần rượu, vì quân địch vẫn chưa rút, đây cũng không phải tiệc ăn mừng, nên, Lý Kỳ không chuẩn bị rượu cho các binh sĩ, chỉ chuẩn bị chút ít Thiên Hạ Vô Song cho vài tướng lĩnh, nhưng đều có chừng mực, không ai có thể uống say.

Nồi cơm tập thể này đối với binh sĩ mà nói, đã quá đủ rồi, đồ hộp chũng không rẻ nha, người bình thường cũng chỉ có thể mua một lon thử, nhưng hiện giờ họ gần như đem tất cả đồ hộp đều nếm một lần, mỗi người đánh cả nồi cơm, thơm ngào ngạt, tìm kiếm bằng hữu vào sinh ra tử của mình, ngồi trên mặt đất, chúc mừng mình sống sót, đồng thời tưởng nhớ bằng hữu đã hy sinh.

Trong lúc này, mọi người buồn vui lẫn lộn, có nước mắt, cũng có tiếng cười.

Cảnh tượng rất ấm áp.

Ngưu Cao, Nhạc Phi, Dương Tái Hưng, huynh đệ Ngô Giới, Trương Hiến, Tất Trạm đem một vài tướng lĩnh trẻ ngồi chung một chỗ, trải qua một trận chiến, bọn họ không hề ngờ rằng đã dần thay thế đám Chủng Sư Đạo, trở thành lực lượng trung thành nhất của Đại Tống, tương lai của họ sáng ngời.

- Ha ha! Nhạc Phi, Tái Hưng, các ngươi không biết, sáng nay lúc các ngươi chưa trở về, Bộ Soái lo lắng thế nào không?

Ngưu Cao nhấp một ngụm rượu, cười ha ha nói.

Nhạc Phi ồ một tiếng, tò mò hỏi:

- Thật sao? Sao ta nhìn không ra?

Trương Hiến tuổi nhỏ, càng hiếu kỳ, nói:

- Ngưu tướng quân, không đúng rồi, ta thấy Bộ Soái rất bình thản, không lo lắng chút nào.

Ngưu Cao phì một tiếng, nói:

- Trương lão đệ, ngươi mới đến, không hiểu Bộ Soái, nhưng Nhạc Phi, ngươi phải rõ chứ.

Nhạc Phi đang định mở miệng, bỗng nhiên nháy nháy mắt, ho nhẹ một tiếng, e dè nói:

- Vậy ----vậy sao?

- Đương nhiên rồi!

Ngưu Cao càng nói càng hứng khởi, bắt được Trương Hiên bên cạnh, cười khà khà nói:

- Trương lão đệ, Bộ Soái không ở đây, ta mới dám nói với ngươi, ta ở bên Bộ Soái lâu nhất, Bộ Soái người này, giống như hôm nay, tâm tình không ổn định, tâm trạng hắn tốt, ngươi làm gì hắn cũng không trách tội, nhưng tâm trạng hắn không tốt, ngươi đừng chọc hắn, bằng không, hừ hừ, ngươi hãy từ từ mà chịu đựng. Chúng ta trước mặt gọi hắn là Bộ Soái, sau lưng gọi hắn là quỷ kiến sầu. Ngươi nghĩ mà xem, quỷ thấy cũng sầu, thật kinh khủng biết bao!

Trương Hiến gãi đầu, nghi ngờ nói:

- Nhưng ta thấy Bộ Soái con người này rất tốt!

Nhạc Phi đột nhiện nói:

- Ngưu Cao, ngươi uống nhiều quá rồi

Ngưu Cao phẩy tay nói:

- Ngươi không phải không rõ tửu lượng của ta, ta còn chưa bắt đầu kia, hơn nữa Bộ Soái cho chúng ta có chút đỉnh rượu, ai cũng có giới hạn, sợ uống say mất, Bộ Soái có phần nhỏ mọn.

Vừa nói y vừa kéo Trương Hiến:

- Trương lão đệ, ngươi vẫn còn trẻ, không hiểu lòng người hiểm ác, ngươi đừng thấy Bộ Soái bình thường đều cười ha hả, cái này gọi là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, lúc hắn cười càng cao hứng, có người sẽ phải gặp tai ương. Đây không phải do ta nói ra. Là các đại thần trọng triều nói, những vị đại thần đó đều là ăn tươi nuốt sống, nhưng trước mặt Bộ Soái, ai cũng giống con chó chết, không ai dám chọc hắn. Ta ở bên cạnh hắn lâu như vậy, không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì. Lúc sáng nay, trước khi các người đến, Bộ Soái hắn đứng ngồi không yên, đến mức sắp đi lên nóc nhà đến nơi, nhưng khi các ngươi đến rồi, hắn lại ra vẻ bình thản, nếu ta không có ở đấy, e rằng đã bị hắn qua mặt rồi, người này không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết hắn đang nghĩ gì, có lúc ngươi nói không tốt, hắn liền lập tức trở mặt, một chút---.

Nhạc Phi đột nhiên ho mạnh vài tiếng, nói:

- Ngưu Cao, ngươi nói có chút nhiều rồi.

Ngưu Cao bất mãn đáp:

- Nhạc Phi, ngươi đừng quên, tối qua nếu không có đám Trương lão đệ, chúng ta sống hay chết cũng không biết được, ta đương nhiên phải cho y biết bộ mặt thật của Bộ Soái, tránh họ không cẩn thận, đắc tội với Bộ Soái, vậy họ sẽ chịu tội rồi, ta đây chỉ là muốn báo ân, ngươi đừng cản ta.

- Bộ mặt thật? Ta nghe nhầm rồi. Ngươi trước vẫn nói không biết ta dang nghĩ gì, bây giờ lại nói bộ mặt thật, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?

Ngưu Cao vừa dứt lời, phía sau y bỗng vang lên giọng nói đầy nghi hoặc.

Khuôn mặt phấn khởi của Ngưu Cao liền xụ xuống. U oán nhìn Nhạc Phi, Nhạc Phi không thèm quan tâm nữa, cái đầu bò này, thầm nghĩ, ta khi nãy đã nhắc nhở ngươi không ít, nhưng ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, còn nói ta đừng cản ngươi, còn trách ta được sao.

Trương Hiến sợ tới mức ngẩn người ra, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn người Lý Kỳ, Mã Kiều, Tửu Qủy, Da Luật Cốt Dục đứng sau lưng y từ lúc nào, sắc mặt ai cũng khác thường, vội đứng dậy ôm quyền nói:

- Tiểu tử Trương Hiền tham kiến Bộ Soái.

Ngưu Cao đột nhiên nhảy ra, giơ tay phải lên, chào Lý Kỳ theo tiêu chuẩn quân lễ, nghiêm túc nói:

- Chào Bộ Soái!

Lý Kỳ giơ tay, lệnh cho đám Nhạc Phi không phải hành lễ, quay về phía Ngưu Cao cười ha hả:

- Ngưu Cao, ngươi theo ta lâu như vậy, công phu trong tay không chút tiến bộ, nhưng bản lĩnh cái miệng phát triển không ngừng, cái gì mà quỷ gặp đều sầu, còn cái gì mà miệng nam mô, bụng...,ta nghe không hiểu lắm, ngươi có thể giải thích cho ta lần nữa không?

- Cái này---!

Hai mắt Ngưu Cao lộ rõ vẻ sợ hãi, giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống khuôn mặt.

Nhạc Phi và đám tướng sĩ nhao nhao cúi đầu lén cười, còn đám người Ngô Giới có chút không hiểu, Ngưu Cao này đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại giống hệt con bò thấy Lỳ Kỳ như chuột thấy mèo, thở mạnh cũng không dám.

- A! Ngươi ra nhiều mồ hôi nhiều vậy?

Lý Kỳ cười mỉm

Ngưu Cao ấp úng đáp:

- Nóng---nóng đấy

- Ồ, người mập thường sợ nóng, xem ra quả không sai, cái tên này nên giảm cân đi.

- Dạ dạ dạ

- Vậy ngươi ăn ít đi, còn không ít binh sĩ gầy như que củi, ngươi làm lão đại, nên nhường nhịn chút.

- Mạt tướng---mạt tướng biết rồi.

Lý Kỳ gật đầu, cười nói:

- Ngươi lúc đầu nói nhiều như vậy. Hầu như ta đều không nghe rõ, nhưng có câu ngươi nói đúng, lúc ta vui, ngươi nói gì ta đều không tức giận.

Hắn vừa nói vừa vỗ vai Ngưu Cao:

- Báo cho ngươi một tin tốt lành, Bổn Soái hôm nay thật sự rất vui vẻ. Ha ha!

Ngưu Cao nghe đến đây, coi như thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ Lý Kỳ lại nói tiếp:

- Nhưng phía trước ta đã nói. Chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, quân địch vẫn còn ở cảnh nội của Đại Tống ta, ta thấy ngươi cũng uống không ít. Rượu còn dư của ngươi đưa cho người khác đi.

- Ta --- ta đây không có uống say!

- Ừ?

- Bộ Soái thật sự là nhìn rõ mọi việc, ta quả thực đã say rồi!

- Chú ý!

Lý Kỳ quay sang Tiểu Qủy nói:

- Tửu Qủy, lão hời rồi.

Đối với rượu mà nói, Tửu Qủy từ trước đến giờ không khách sáo, không nể tình lấy mất nửa bình rượu lớn mang đi, cười tủm tỉm:

- Đa tạ nghé con!

Nghé con? Ngưu Cao ức đến sắp khóc, y lúc trước vẫn bớt uống chút, giờ thì tốt rồi, đúng là trở về trước giải phóng, y biết rằng rượu này vừa đến tay Vô lương đại thúc này, nhất định là không còn gì, vấn đề là đánh cũng không lại, thầm nghĩ, ngươi không phải nói tâm trạng tốt sao? Tâm trạng tốt sao còn thu rượu của ta!

Lý Kỳ mặc kệ thằng nhãi này, cũng may tâm trạng đúng là rât tốt, bằng không phải phỉ báng Ngưu Cao, Bọn Ngô Giới, Trương Hiến mới tới, ngươi đã bôi nhọ ta, còn để ta tiếp tục ở vị trí này nữa không! Đi tới trước mặt Tất Trạm cả người đềm mặc vải trắng, ân cần nói:

- Tât Trạm, ngươi nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới phải.

Tất Trạm gãi đầu nói:

- Bộ Soái, ta đây ngồi không yên, chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.

Lý Kỳ nghe xong, không cầu gì, nói:

- Vậy tốt, ngươi ngồi đây một lúc, nhưng không được ngồi quá lâu.

- Dạ dạ dạ.

Lúc này, một tên binh sĩ chạy vào, bẩm:

- Khởi bẩm Bộ Soái, Cao Nha Nội đã tới.

- Sao?

Thần thú động này cũng tới sao? Lý Kỳ nhấc hai hàng lông mày, không chút do dự, khua tay nói:

- Đuổi gã ra ngoài.

- À, nhưng Cao Nha Nội y đem nhiều người tới, hơn nữa---hơn nữa y nói bọn y đến khao quân.

- Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK