Nhưng, tên Đoàn Chính Nghiêm đó lại không phải thuận lợi như vậy, dưới sự bố trí của Lý Kỳ, đã cùng với những tướng lĩnh đó của Cao Thị gặp mặt. Dù y bảo đảm thế nào, những tướng lĩnh đó chính là không muốn quy hàng hắn. Thương lượng vài ngày, nhưng những tướng lĩnh đó của Cao Thị vẫn không có bất kỳ chút dao động nào.
Điều này thực sự sớm đã được dự tính rồi. Đoàn Chính Nghiêm ngươi bây giờ nói là tốt, nhưng ai có thể bảo đảm ngươi có thể làm được như lơi ngươi nói hay không? Ngộ nhỡ sau khi trở về, ngươi lập tức trở mặt không nhận người, chúng ta biết tìm ai để khóc lóc. Chúng ta đều là thân binh của Cao Thị, ngươi có đủ lý do để giết chết chúng ta. Nhưng Đại Tống thì khác, chúng ta không có oán hận với Đại Tống, Đại Tống không thể động tới ngươi. Hơn nữa chúng ta còn được hưởng vinh hoa phú quý. Đoàn Chính Nghiêm ngươi nghèo sắp chết rồi, đi theo ngươi để làm gì chứ? Chắc chắn không có ai bằng lòng mạo hiểm.
Chuyện này khiến cho Đoàn Chính Nghiêm rất tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ.
- Bệ hạ, Bệ hạ, không xong rồi, không xong rồi.
Khi Đoàn Chính Nghiêm đang lo lắng về chuyện này, Đoàn Thế Văn bỗng nhiên vội vã đi tới.
Đoàn Chính Nghiêm liền nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Đoàn Thế Văn hơi thở gấp nói:
- Vừa rồi bên phía Thiện Xiển phủ có gửi thư tới, trong thư nói quân Tống ở quận Thạch Thành sắp rút lui rồi, lại gặp sự ngăn cản của dân chúng quận Thạch Thành. Dân chúng ở đó đều không muốn quân Tống rời đi, họ muốn quy tuận Đại Tống.
- Chuyện này sao có thể chứ?
Đoàn Chính Nghiêm nhất thời ngây người ra như phỗng.
- Chuyện … chuyện này thần cũng không rõ.
Đoàn Thế Văn nước mắt rưng rưng nói:
- Không chỉ như vậy, trong nước còn có không ít người muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội làm loạn.
- Nực cười, nực cười.
Đoàn Chính Nghiêm đập bàn một cái, đứng lên, nói:
- Những con chuột này thật đúng là ngu không chịu nổi, lúc này làm loạn, chỉ có thể khiến cho Đại Lý ta càng nhanh suy yếu, thật đúng là làm hỏng chuyện lớn của ta!
Đúng lúc này, một binh lính đi vào, nói:
- Bệ hạ, vừa rồi trong Thanh Long phủ có gửi tới một bức thư.
Đoàn Chính Nghiêm ngẩn người ra, sau đó liền lấy thư ra đọc. Sau khi đọc xong, cơ thể ông ta bỗng kích động, rên lên một tiếng, nhìn như sắp ngã xuống đất rồi, may mà Đoàn Thế Văn nhanh tay đưa ra, đỡ lấy ông ta.
Trong cuộc chiến tranh này, người được lợi ích lớn nhất đương nhiên không cần phải nói nhiều, chắc chắn không hề nghi ngờ là Đại Tống. Nhưng người bị hại lớn nhất lại không phải là Nam Ngô, mà là Đại Lý.
Mặc dù nước Nam Ngô bị diệt, nhưng tổn hại lớn nhất trong đó chính là tập đoàn Lý Thị. Về phương diện thương vong, nhân số không nhiều bằng Đại Lý, bởi vì Đại Lý là nội chiến, hy sinh đều là người Đại Lý. Hơn nữa Đại Lý ngoài thủ đô Thiện Xiển phủ ra, mấy thành phố quan trọng đều không bị tổn thất lớn. Xét một cách tương đối mà nói, Nam Ngô đều là một số sơn trại, cho nên tổn thất ít hơn rất nhiều.
Hơn nữa về phương diện Nam Ngô, từ sau khi Lý Kỳ vào trú đóng ở Thăng Long phủ, bắt đầu chỉnh đốn, còn Đại Lý, bởi vì Đoàn Chính Nghiêm vì tiền quốc khố đều bị Cao Thị mang đi, bất đắc dĩ chỉ có thể làm chuyện trong nước trước giao lại cho một số đại thần quản lý, còn ông ta thì dẫn quân tiến đến truy kích.
Vì thế cho nên tình hình hiện tại của Đại Lý càng ngày càng bất ổn.
Không phải vì những đại thần đó ai nấy đều cả đời vô năng, chỉ là vì thế lực trong đó là phức tạp, Đoàn Chính Nghiêm vừa mới đuổi Cao Thị đi, cụ thể ông ta làm thế nào với đất nước này, những đại thần đó lại không biết. Mà trong đại thần lại có rất nhiều người trung thành với Cao Thị, dẫn tới nội bộ xuất hiện sự rạn nứt nghiêm trọng, cả ngày đấu đá nội bộ, nào còn có tâm trạng nào mà đi quản lý quốc gia.
Còn người dân của Đại Lý lại càng đáng thương hơn. Họ vì chiến tranh bị tổn thất lớn, sau khi kết thúc chiến tranh, họ đương nhiên hy vọng sẽ nhanh chóng hồi phục, hy vọng Đoàn Chính Nghiêm có thể dẫn họ thoát ra khỏi khó khăn. Nhưng họ không ngờ Đoàn Chính Nghiêm lại dẫn nhân mã chạy tới Nam Ngô. Chuyện này trong mắt người dân chính là hoang phế quốc chính, vậy chúng ta nên làm thế nào?
Còn trong nước Đại Lý lại có rất nhiều thế lực bộ lạc. Họ biết quốc khố của Đoàn Chính Nghiêm đều đã bị Cao Thị mang đi. Điều này còn có gì để đùa bỡn nữa, trong lòng vô cùng nghi ngờ Đoàn Chính Nghiêm.
Càng khiến cho người ta đau đầu là một số tên khá là có dã tâm, nhìn thấy trong nước rơi vào cảnh oán thán, mà chủ lực của Đoàn Chính Nghiêm lại điều tới Nam Ngô, do đó đã nghĩ đục nước béo cò, khởi nghĩa vũ trang. Bởi vì dân chúng lúc này là dễ bị mê hoặc nhất.
Cho nên lúc này ở trong lãnh thổ Đại Lý, khắp nơi đều xảy ra loạn lạc, duy chỉ có Kiến Xương phủ, Thạch Thành quận là vô cùng thái bình. Bởi vì ở đây có không ít quân Tống chiếm đóng, tin chắc chỉ cần những tên có dã tâm đó đầu óc không hư đốn, tuyệt đối không thể chạy tới Đại Tống gây họa. Đây không phải là thành tâm không đi với mình sao?
Đây cũng là vì sao khi Chiết Ngạn Chất triệt binh, dân chúng của quận Thạch Thành lần lượt quỳ trước cổng thành khẩn cầu Chiết gia quân đừng đi. Bởi vì hiện giờ bên ngoài hỗn loạn, may mà có các ngươi ở đây, chúng ta mới có thể yên ổn một lát. Các ngươi đi rồi, vậy chúng ta có thể sẽ bị mất tính mạng bất kỳ lúc nào. Trên dưới quận Thạch Thành nói gì cũng không để Chiết Ngạn Chất lui quân, vất vả cầu xin, thậm chí đại bộ phận dân chúng bằng lòng quy thuận Đại Tống, bao gồm cả quan viên của quận Thạch Thành.
Bởi vì họ không nhìn thấy tương lai của Đại Lý. Nếu quận Thạch Thành trở thành thành thị của Đại Tống, vậy thì họ đã an toàn rồi. Hơn nữa, Lý Kỳ sớm cũng đã bố trí chuyện này rồi. hắn để một số thương nhân Đại Tống chờ lệnh ở biên giới, một khi Chiết Ngạn Chất tiến vào quận Thạch Thành, sẽ cho những thương nhân này xâm nhập vào, hỗ trợ Chiết Ngạn Chất khôi phục kinh tế địa phương. Bởi vì quận Thạch Thành liền Đại Tống, cho nên khôi phục rất nhanh. Đương nhiên, mục đích chính vẫn là dựa vào đây để tuyên truyền Đại Tống.
Tất cả những điều này, đối với Đoàn Chính Nghiêm mà nói, thật sự là tin dữ. Mặc dù ông ta cướp lại được vương quyền, nhưng ông ta lại mất đi lòng dân. Ngoài ra còn làm hỏng Đại Lý.
Đoàn Chính Nghiêm vốn ôm hùng tâm trạng trí đi tranh cướp quyền lực. Ông ta cảm thấy mình một khi đã có quyền lực trong tay, nhất định có thể quản lý được Đại Lý. Nhưng chuyện không như mong muốn, ông ta căn bản không thể đảm đương được đả kích lớn này, suýt nữa đã bị ngất.
Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn.
- Trời không dung Đoàn gia ta, Trời không dung ta!
Đoàn Chính Nghiêm được Đoàn Thế Văn đỡ lấy, than thở khóc lóc, bi thương cực điểm.
Đoàn Thế Văn thấy trong lòng bị tổn thương, nén nước mắt hỏi:
- Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?