- Sự việc cũng chưa tới bước đó. Ngươi bây giờ cũng khác xưa rồi, được Hoàng thượng yêu quý, Thái Du cũng không thể bỗng nhiên động tới ngươi được. Nhưng vấn đề bây giờ là Hoàng thượng đã hứa với Thái Du rồi, ban Phong Nghi Nô cho gã, dù ngươi muốn bảo vệ Phong Nghi Nô cũng không thể giữ được, trừ phi ….
- Trừ phi gì?Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói:- Trước tiên ngươi phải có được Phong Nghi Nô, bởi vì Hoàng thượng bây giờ chỉ là ngầm mớm lời, chưa tuyên bố trước mọi người. Đó chính là cơ hôi duy nhất của ngươi.Chậc! Chuyện này quả là cũng hấp dẫn! Lý Kỳ hít một hơi dài, liền tán dương:- Chủ ý hay, nhưng như vậy liệu có cảm thấy ta nhân lúc người khó khăn mà nhân cơ hội không?
- Chuyện này ngươi còn làm ít đấy.Triệu Tinh Yến bỗng thốt lên:
- Không được.Lý Kỳ còn bị cô ta hù cho nhảy dựng lên nói:- Cái gì không được?Triệu Tinh Yến nói:- Ngươi nói Phong Nghi Nô liệu có tự đi tìm Thái Du không?Lý Kỳ cười nói:
- Chắc chắn là không. Người con gái đó dù không thông minh bằng cô, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Cô ta chỉ cần bình tĩnh lại là sẽ biết cô ta đã phạm phải lỗi lớn rồi.
Bởi vì ta đã đắc tội với Thái Du, cô ta đi Thái Du cũng chưa chắc đã bỏ qua chuyện cũ, ngược lại còn tiền mất tật mang. Bây giờ cô ấy chắc chắn là đang đào cái hố nào đấy chờ ta, chuẩn bị xin lỗi ta. Bây giờ ta vẫn đang suy nghĩ xem có nên tiếp nhận lời xin lỗi của cô ấy không?Triệu Tinh Yến nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, tức giận nói:
- Ta không tin.- Vậy chúng ta cá với nhau một phen xem thế nào?Triệu Tinh Yến dứt khoát nói:
- Không cá
.- Sao không cá?Triệu Tinh Yến chỉ tay về phía trước nói:
- Ta không bị mù.Nàng cũng đã nhìn thấy rồi. Lý Kỳ lén nhìn về phía trước, chỉ thấy bên bờ sông Đại Biện có một hình dáng xinh đẹp, ra vẻ không biết nói:- Hả? Đó là ai? Muộn thế này còn không về nhà ngủ.Người này quả đúng là xảo quyệt. Triệu Tinh Yến chẳng muốn nghe hắn dò hỏi, nói:
- Được rồi, ngươi về trước đi, đi tạm ngựa của ta.Nói xong nàng ta quay người đi về phía Mã Kiều, nói:
- Chúc mừng Mã huynh, ngựa của huynh không bỏ mình dưới nước.Nói đoạn nàng cầm lấy roi ngựa từ tay Mã Kiều, quay người lên ngựa, quất roi phi ngựa.Lý Kỳ liền nói:
- Ây da, nhẹ một chút, đừng làm đứt roi ngựa của ta chứ.Triệu Tinh Yến chẳng phản ứng gì với hắn, phóng ngựa biến mất trong màn đêm.Người con gái này thật là thú vị. Lý Kỳ lắc đầu, thoáng chốc một bóng đen lướt qua bên cạnh, hắn lại thở dài một tiếng.
Có người con gái đẹp như vậy bên mình, con mẹ nó còn quản gì chứ. Thế giới cao thủ quả đúng là những thứ mà người phàm tục chúng ta không thể nào hiểu được.Hắn bước về phía trước, liếc mắt về phía Mã Kiều đang khổ sở kể lể với chú ngựa yêu, dở khóc dở cười lắc đầu, lại nhìn về phía Phong Nghi Nô, chỉ thấy hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.Phong Nghi Nô bỗng cúi đầu xuống, khẽ nói:- Xin lỗi, lại là ta liên lụy tới người rồi.Lý Kỳ thở dài nói:
- Được rồi. Dù sao cũng không phải lần đầu.
- Ngươi đã biết rồi sao lại còn 3 lần 4 lượt giúp người phụ nữ xấu số này?
- Người phụ nữ xấu số?Lý Kỳ nhíu mày, hỏi:- Cô luôn nghĩ mình như vậy?- Đó là sự thực!Xem ra lần nước cô đã tránh không nhìn, nhưng thực sự vẫn sợ làm liên lụy tới mình, không thể không nói đây quả đúng là một hành động sáng suốt. Lý Kỳ cười nói:- Con người ta từ trước đến giờ không tin vào những điều đó, nhưng nàng làm phiền quả thực cũng rất nhiều.
Nhưng, ta thấy mỗi một người phụ nữ ở vị trí của cô, đều gặp phải những chuyện này. Sư Sư cô nương cũng không ngoại lệ, duy có sự khác biệt, họ đã chọn cho mình chỗ dựa tốt, còn cô thì không có.Thời cổ đại, phàm thì một người con gái đẹp, vận mệnh của họ đã được định rồi.Phong Nghi Nô chần chừ nói:- Kỳ thực ta cũng đã nghĩ rồi. Nhưng ta không làm được.
- Vì sao? Có một số người phụ nữ muốn bám vào quan lớn còn không ai muốn.Phong Nghi Nô buồn bã cười, nói:- Từ nhỏ, ta đã yếu ớt nhiều bệnh, cha mẹ chê ta liên lụy tới họ, liền vứt bỏ ta. Sau đó, có một bà lão tốt bụng đã nhặt ta về. Nhưng bản thân bà cũng khó mà bảo toàn được, do đó lại đưa ta tới một am ni cô trên núi.
Ta vốn tưởng rằng tìm được một chỗ ở tốt, nhưng ta đã nhầm, chờ tới năm ta 18 tuổi, vị sư thái đó liền bán ta cho một thanh lâu.
Khi đó, cơ thể ta dù không phải là khỏe mạnh, nhưng gày yếu, làm việc lực bất tòng tâm, nhiều việc không làm được. Chủ thanh lâu đó vốn là chờ ta lớn hơn chút nữa, thay y kiếm tiền, nhưng lại thấy cơ thể ta yếu ớt nhiều bệnh, dường như không thể nuôi lớn được. Nhưng y lại không lỡ bỏ tiền ra trị bệnh cho ta, suốt ngày mắng nhiếc ta là đồ bỏ đi. Đối với ta vừa đánh vừa mắng.
Nhiều lần, ta cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng lại sống lại. Sau đó, ta cũng không biết vì sao, chủ thanh lâu đó lại bán ta cho Tê Phượng lâu. Chủ của Tê Phượng lâu đối xử với ta rất tốt, để làm làm những việc nhẹ nhàng.
Ta cũng không tệ lắm, thời gian ngắn trôi qua, ta giống như một trái bóng da, bị người ta đá qua đá lại.Mà lúc đó, Sư Sư tỷ tỷ tuổi dù không lớn hơn ta bao nhiêu, nhưng đã có chút danh tiếng, thường tới Tê Phượng lâu múa hát. Ông chủ thấy ta ngoan ngoãn, bình thường để ta hầu hạ Sư Sư tỷ tỷ. Sư Sư tỷ tỷ là người rất tốt, bình thường cho ta chút bánh điểm tâm ăn, sau đó còn gạy ta chơi đàn.
Ta biết, trên thế giới này duy nhất có thể giúp mình chính là bản thân mình. Do đó ta đã liều mạng học hành. Ta thực sự không muốn bị người khác đá đi đá lại. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Sư Sư tỷ tỷ, cuối cùng ông chủ đã cho ta một cơ hội, để ta làm ca kỹ. Rất nhanh, ta cũng đã có chút danh tiếng. Khi đó, tất cả mọi người đều đối xử tốt với ta.
Ta thực sự rất vui, nhưng phiền phức cũng liên tiếp tới. Bắt đầu có một số quan lại quý tộc muốn mua ta về làm tiểu thiếp. Khi đó, ta rất sợ, sợ lại bị người ta bán đi. Bởi vì chuyện này ở thanh lâu đã không có gì là mới mẻ nữa.
Ta thấy rất nhiều người phụ nữ đều bị bán đi, nhưng khi họ chơi chán, kết quả sau đó lại trở về chốn cũ. Nhưng khi đó, họ xinh đẹp không bằng trước đây nữa, muốn kiếm tiền, duy chỉ có bán nụ cười kiếm sống. Đó chính là vận mệnh của ca kỹ.Nhưng thử hỏi ai ngờ trải qua tất cả những chuyện này, vì thế khi đó ta đã lấy tất cả số tiền của mình, lại hỏi Sư Sư tỷ tỷ mượn một ít, tự chuộc thân mình, rời khỏi Tê Phượng lâu. Sau đó, Sư Sư tỷ tỷ lại giới thiệu ta cho Phàn lão gia. Phàn lão gia tâm địa rất tốt, đối xử với ta cũng rất tốt.
Từ đó trở đi, ta đã trở thành hành thủ của Phàn lâu. Danh tiếng của ta cũng ngày một lớn. Sau khi Sư Sư tỷ tỷ quen với Hoàng thượng, cũng nhường vị trí hàng đầu ở thượng sảnh lại. Còn ta thừa kế lại vị trí của cô ấy. Nhưng, cũng chính như vậy, địa vị của người tới tìm ta cũng ngày càng cao, cho tới Vương tướng, Thái đại gia, Thái nhị gia, Tả tướng sau này.
Còn nhớ, khi đó Sư Sư tỷ tỷ còn khuyên ta, hoặc là sớm tìm một người bình thường mà lấy, hoặc là tìm một chỗ dựa tốt. Kỳ thực, ta cũng muốn tìm một người bình thường để cưới, chỉ cần là thực lòng đối xử tốt với ta là được. Nhưng, mỗi khi ta gặp đám Vương tướng bọn họ với ánh mắt thèm muốn, ta biết ta lấy ai chính là hại người đó.
Bởi vì họ căn bản sẽ không thể tha cho ta, do đó cứ lần nữa mãi, lần nữa tới bây giờ. Kỳ thực ta đã không dám có yêu cầu gì xa vời quá. Ta chỉ là muốn sống cuộc sống của một người phụ nữ bình thường nên có. Cứ xem như ngươi muốn ta lấy một người nông phu ngươi, ngày ngày giúp chồng dạy cơn, cơm rau qua ngày. Mặt trời lên đi làm, mặt trời xuống núi thì nghỉ ngơi, ta cũng bằng lòng.