Tên đầu bếp này chính là đầu bếp, không mở mồm thì thôi, vừa mở mồm là đã nói những chuyện không chịu được vào tai người khác.
Đương nhiên, nếu như Cao dở hơi có mặt ở đây, y chắc chắn sẽ vỗ tay khen hay.
Cho nên mới nói chuyện gì cũng có hai mặt.
Triệu Giai trong lòng vạn bất đắc dĩ, y cũng không rõ bây giờ để Lý Kỳ mở miệng cuối cùng là đúng hay sai, y thầm nghĩ, vấn đề chúng ta vừa thảo luận đều là chuyện quốc gia đại sự, ngươi hay lắm.Vừa đến đã nói chuyện thông dâm, còn nói ở ngay trên đại điện này, thế này có thích hợp không? Nhưng ai bảo y bảo Lý Kỳ nói, thật chẳng khác nào đem đá tự đập vào chân mình, đành nói:
- Vậy ư, vậy ngươi nói ra nghe xem.
Trong giọng nói còn mang theo không ít sự nhàm chán.
Lý Kỳ làm bộ không nghe ra, còn lấy giọng, nói:
- Câu chuyện xảy ra ở khu vực Lĩnh Nam, vi thần trên đường khải hoàn trở về có đi qua Đàm Châu, đã từng không mặc áo quan vi hành, vừa hay thấy có người đến quan nha cáo trạng, người này tên là Trương Bí, là nhân sĩ Lưu Dương, người bị gã cáo trạng là tri huyện Lưu Dương, nói tên tri huyện Lưu Dương này đã mưu hại thê tử và hai đứa con trai của gã.
Triệu Giai nghe xong sắc mặt kinh ngạc, nói:
- Cáo trạng chính tri huyện của mình?
Lý Kỳ gật đầu:
- Đúng là như vậy, hoàng thượng cũng thấy thú vị phải không, lúc đó thần cảm thấy rất tò mò nên đã đứng lại nghe xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra chuyện là như vậy, tên Lưu Bí này là một thợ thủ công lành nghề trong một sơn trang nhỏ ở Lưu Dương, vì bị đuổi việc nên cả nhà mấy miệng ăn không có kế sinh nhai, thế là gã liền mang vợ con lên huyện thành, một vị viên ngoại địa phương tên là Từ Quảng thấy tay nghề thủ công của Trương Bí không tồi, liền thu nhận gã.
Một tháng bình yên trôi qua, một ngày nọ, một người bạn tốt của Từ Quảng tìm đến ông ta nương tựa, người bạn tốt này của Từ Quảng là một vị hòa thượng tên gọi Diệu Pháp, hai người là bạn bè thân thiết, cho nên Từ Quảng bảo Diệu Pháp ở lại trong nhà. Không ngờ rằng, tên Diệu Pháp này sống trong nhà Từ Quảng, lại cấu kết làm bậy với thê tử của Trương Bí là Tạ Thị, hai người này cũng thật đê tiện, vừa gặp nhau đã gây nên chuyện.
Triệu Giai khẽ ho một tiếng, nói:
- Những thứ này thì không cần nói đâu.
Toát mồ hôi! Không phải các người thích nghe những tiểu tiết này đó ư, chẳng lẽ là ta đoán sai à. Dù có thế nào thì hoàng thượng đã lên tiếng rồi, Lý Kỳ cũng đành bỏ qua những chi tiết quá nặng nề, nói:
- Tên Trương Bí đó cả ngày ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, không hay biết trong nhà lại xảy ra biến cố như vậy, thế nhưng hàng xóm xung quanh đều đã biết chuyện, chỉ có mình Trương Bí là không hay biết gì, không chịu được cảnh bất bình như vậy.Trương Bí vất vả vì cái gia đình đó như vậy, thân làm thê tử lại ở nhà vụng trộm với đàn ông, các vị nói xem có phải rất đáng giận không.
Không ít đại thần đều gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
- Cuối cùng cũng có người không nhịn tiếp được nữa, liền đến phủ nha cáo trạng thê tử của Trương Bí và Diệu Pháp thông dâm.
Lúc bấy giờ thông dâm là hành vi phạm pháp, không giống như sau này, tình một đêm đã trở thành một loại hoạt động thịnh hành, mặc cho đối phương là phụ nữ có chồng, hay là đàn ông đã có vợ.
Trịnh Dật tò mò nói:
- Vụ án này đúng sai đã rất rõ ràng, rất dễ thụ lí.
Lý Cương lại lắc đầu nói:
- Tam ti sứ nói vậy không phải rồi, trước đó Xu Mật Sứ có nhắc đến rồi, Trương Bí cáo trạng tri huyện Lưu Dương mưu hại vợ con gã. Cho nên ta nghĩ bên trong chắc chắn vẫn còn xảy ra chuyện gì không ai biết.
Không ít người đều gật đầu, lòng hiếu kì đã bị Lý Kỳ gợi dậy.
Triệu Giai càng nghe càng tò mò, hướng về phía Lý Kỳ hỏi:
- Vậy tên tri huyện Lưu Dương đó phán xử ra sao?
Lý Kỳ lại không đáp, nói với Lý Cương:
- Lý thượng thư, nếu đây là ngươi thâm tra, ngươi sẽ phán quyết ra sao.
Lý Cương đáp:
- Đương nhiên sẽ phán quyết theo luật lệ Đại Tống ta, Diệu Pháp thân là người xuất gia lại có thể làm ra chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy, phải trừng phạt gấp đôi, trượng hình 100 gậy, ở tù hai năm, nếu Từ Quảng biết chuyện, hoặc có tiếp tay ở trong, hẳn cũng phải nhận trượng hình 60 gậy để trừng phạt, còn về phần Tạ Thị mà nói, ả là nữ nhân, có thể miễn trượng hình, nhưng phải đưa đi sung quân.
Lý Kỳ gật đầu cười nói:
- Lý thượng thư không hổ là Hình bộ thượng thư, công chính nghiêm minh, tên tri huyện Lưu Dương kia đúng là đã phán quyết như vậy.
Triệu Giai kinh ngạc nói:
- Như vậy là hợp tình hợp lý, vậy tên Trương Bí kia sao còn muốn cáo trạng tri huyện Lưu Dương.
Lý Cương cũng nhíu mày không lên tiếng, khuôn mặt hoang mang.
Lý Kỳ đáp:
- Lúc ấy vi thần cũng nghĩ vậy, tên Trương Bí này có phải là bị điên rồi không, nhưng ngay sau đó Trương Bí đã nói ra những ẩn tình, quả thật, thông dâm là chuyện rõ rành rành, hành vi này rất đáng giận, Trương Bí bị cắm sừng, thực là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng vấn đề là, tri huyện Lưu Dương đưa Tạ Thị đi sung quân, vậy thì gia đình này coi như đâu còn nữa, hai đứa nhỏ phải làm sao? Trương Bí ngày ngày đều phải ra ngoài làm việc, ai sẽ chăm sóc hai đứa bé đây?
Triệu Giai nghe xong, khẽ gật đầu, thoáng suy tư nói:
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Vì thế Trương Bí cầu xin tri huyện Lưu Dương bỏ qua cho vợ gã, nhưng tri huyện Lưu Dương đáp ông ta hành sự công bằng, vụ án này không được kháng cáo, Trương Bí đau khổ cầu xin, nhưng tri huyện Lưu Dương chẳng những không đồng ý mà còn phán cho Trương Bí tội náo loạn công đường, trượng hình 30 gậy, Trương Bí bị bức đến hết cách, đành chạy tới Đàm Châu cáo trạng.
Nói tới đây, hắn lại hỏi Lý Cương:
- Lý thượng thư, nếu ngươi là tri phủ Đàm Châu, ngươi sẽ duy trì phán quyết cũ, hay là thay Trương Bí lật lại bản án?
Lý Cương trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Cái này---cái này quả không dễ phán quyết, luật pháp cũng phải nghĩ đến chuyện làm thế nào để hợp lý với tình người, Trương Bí cũng có nỗi khổ của gã.
Triệu Giai vội hỏi:
- Vậy chẳng hay tri phủ Đàm Châu phán quyết ra sao?
Lý Kỳ đáp:
- Vị tri phủ Đàm Châu kia họ Mao, tên Thư, tự là Cầu Tri, ông ta nghe xong bản cáo trạng của Trương Bí, liền nói tổ tiên lập ra pháp luật, thuận lý hợp tình, bằng không luật pháp sẽ thành ác pháp rồi.
Triệu Giai liên tục gật đầu nói:
- Lời này rất đúng.
Lý Kỳ nói:
- Đơn cử như đối với vụ án này mà nói, nếu để Tạ Thị đi sung quân, không những chẳng giúp được gì cho Trương Bí, ngược lại còn thảm hại hơn, vì không hợp tình, cho nên sau cùng ông ta miễn cho Tạ Thị không phải đi sung quân, chỉ ra cảnh cáo, để ả ở nhà tự suy nghĩ, còn về tri huyện Lưu Dương, ông ta ra phán quyết không hề sai, cho nên Mao tri phủ cũng chỉ nhắc nhở một tiếng, không trừng phạt. Nhưng vụ án này cũng khiến cho Mao Thư nhìn ra một vài khiếm khuyết của luật pháp, vì thế ông ta ra quyết định chỉ cần là vụ án thông dâm, nhất định phải lấy ý kiến của người chồng làm chuẩn, nếu người chồng đi cáo trạng thì quan phủ mới được thụ lý, người ngoài không có quyền can thiệp.
Lý Cương nghe xong liên tục gật gù nói:
- Tên Mao Thư này quả là một nhân tài.
Trần Đông lại nói:
- Nhưng nếu như vậy, chẳng phải là sẽ gia tăng quyền nam giới, bất công với phụ nữ.
Lý Cương đáp:
- Lời này của Trần ngự sử không đúng rồi, phương pháp này nhìn qua thì là gia tăng quyền nam giới, kì thực là để bảo vệ cho gia đình, nếu như không có sự bổ sung này, người phụ nữ rất dễ bị vu cáo, hơn nữa dân chúng cũng sẽ theo lời đồn thổi mà đoán mò, đi khắp nơi rình mò người khác, loại lề thói này không thể ủng hộ, điều luật đó đã bổ sung cho điều này rất tốt.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói:
- Lý thượng thư nói không sai, điều này quả thực hợp tình hợp lý, Hình bộ nên cân nhắc kỹ càng, mau chóng đưa thêm vào pháp luật.
Lý Kỳ bất ngờ nói:
- Hoàng thượng, vi thần vẫn chưa nói xong mà.
Triệu Giai kinh ngạc nói:
- Không phải đã nói xong rồi ư?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nếu đơn giản như vậy, thần làm sao dám mang lên triều nói, đằng sau còn có chuyện đặc sắc hơn.
Triệu Giai nghe xong, nghĩ thầm, dù sao cũng đã nói đến đây rồi, chi bằng cứ để hắn nói hết đi, rồi nói:
- Vậy ngươi nói tiếp đi..
- Vâng.
Lý Kỳ tiếp tục câu chuyện:
- Sau khi vụ án xảy ra, không tới mấy ngày lại thấy có người chạy đến phủ nha Đàm Châu cáo trạng, người này tên là Đào Tĩnh. Gã cáo trạng em rể mình Lưu Thông bức vợ làm kỹ nữ. Bức mẹ đi làm kỹ nữ tội không hề nhỏ, bức vợ làm kỹ nữ tội ắt nặng thêm một bậc, Mao Thư thụ lý vụ án này, lập tức sai người tìm vợ chồng Lưu Thông đến thẩm vấn, thê tử của Lưu Thông chỉ khóc sướt mướt trên công đường chứ không nói năng gì, mà Lưu Thông lại kêu gào oan khuất, còn phản cáo Đào Tĩnh vu cáo cho mình.
Trần Đông giận dữ nói:
- Đào Thị mặc dù không lên tiếng, nhưng từ việc nàng khóc lóc thế kia, ắt không thể là giả được, việc tán tận lương tâm như thế, tên Lưu Thông kia sao lại còn mặt mũi kêu oan.
Lý Kỳ cười nói:
- Nguyên nhân nằm ở vụ án trước đó, khi ấy thê tử của Trương Bí thông dâm, Mao Thư đã nói rõ từ nay nếu có án thông dâm thì phải lấy ý kiến của người chồng làm chuẩn, người chồng không cáp trạng thì quan phủ sẽ không thụ lý.
Trần Đông nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, một là thông dâm, một là bức vợ làm kỹ nữ, làm sao mà vơ đũa cả nắm vậy được.
Lý Kỳ cười nói:
- Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, nhưng hai chuyện này lại có rất nhiều điểm tương đồng, bức vợ làm kỹ nữ, nói cách khác là để cho vợ thông dâm, hai chuyện này chỉ khác nhau có một chút.
Bạch Thiển Dạ nghe xong đỏ bừng mặt, nếu lúc này có ai hỏi nàng có phải thê tử của Lý Kỳ hay không, nàng chắc chắn sẽ lắc đầu, đến để cho vợ thông dâm loại câu như thế hắn cũng dám nói ra.
Các vị đại thần còn lại đều chẳng thèm nói gì thêm, nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ để cho vợ thông dâm là chuyện tốt ư? Thật là không có luân lý gì hết.
Nhưng đối với vụ án trước đó, lời này của Lý Kỳ lại không hề sai, Lưu Thông hoàn toàn có thể dựa vào đó mà thoát tội.
Trần Đông nói:
- Dù là chỉ chênh lệch một chút, nhưng vẫn là có sự khác biệt.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, nhưng việc bức vợ làm kỹ nữ mấu chốt nằm ở chữ bức, chứ không phải kỹ nữ, mà việc thê tử của Lưu Thông đi làm kỹ nữ không phải là do gã cưỡng ép, mà là dụ dỗ, Lưu Thông tên này hết ăn rồi lại năm, không chịu tính kế sinh nhai nuôi gia đình, thấy cả nhà sắp chết đói mới nghĩ ra phương pháp đó, thê tử của gã đương nhiên không bằng lòng, nhưng càng không nhẫn tâm nhìn thấy các con chết đói, lúc này mới đồng ý với Lưu Thông, sự việc mới diễn biến đến như vậy.
Triệu Giai nghe xong trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Vậy vị Mao Tri phủ này lại phán quyết ra sao?
Lý Kỳ đáp:
- Mao tri phủ nọ cảm thấy lề thói này không nên ủng hộ, e là sẽ có nhiều người noi theo, nhất định phải nghiêm trị, nhưng vấn đề nằm ở chỗ truớc đó ông ta vừa mới thêm vào một điều luật, vì thế, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình ư, cho nên cách một ngày sau đó ông ta thẩm tra lại, ông ta không lấy tội tội danh bức vợ làm kỹ nữ để định cho Lưu Thông, mà xem hành vi này như một tội thương nghiệp, lấy tội trốn thuế lậu định tội, phạt Lưu Thông trượng hình 100 gậy, ngồi tù ba năm. Sau khi vụ án được phán quyết, ông ta lập tức bãi bỏ điều luật bổ sung chính mình thêm vào lúc trước, bởi mặc dù điều luật trước có thể ngăn chặn một số phong tục không hay, nhưng điều này lại càng làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hai điều này đem so với nhau thì sẽ chọn điều ít gây hại hơn.
- Tội thương nghiệp?
Triệu Giai hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Đây chắc hẳn là chủ ý của Xu Mật Sứ rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng quả có đôi mắt tinh tường.
Triệu Giai nói:
- Vậy bây giờ câu chuyện đã kể hết chưa?
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Nói xong rồi.
Triệu Giai nói:
- Thế kết luận của ngươi là gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, vừa nãy các chư vị đồng sự tranh luận không ngớt, một bên sợ triều đình thiếu quản lý với Nam Ngô, Đại Lý, một bên lại băn khoăn triều đình sẽ can thiệp quá nhiều, sẽ khiến Đoàn Chính Nghiêm trở thành kẻ hữu danh vô thực, vi phạm vào lời hứa của hoàng thượng lúc trước, ảnh hưởng đến danh dự của Đại Tống ta, kỳ thực điều này rất đơn giản, Đoàn Chính Nghiêm thân là mệnh quan triều đình, như vậy ông ta là kẻ chấp pháp, ngày trước ông ta còn là quốc vương Đại Lý, không chịu sự trói buộc của pháp luật, đây chính là sự khác biệt căn bản, cho nên triều đình chỉ cần mau chóng ban bố luật pháp ở hai quận, dùng luật pháp Đại Tống để quản lý con dân Đại Tống, bao gồm cả Đoàn Chính Nghiêm, làm như vậy là hợp tình hợp lý, không có gì đáng trách.
Triệu Giai không ngừng gật gù, nói:
- Ngươi đã sớm nghĩ ra rồi, sao khi này không lên tiếng? Ngươi còn kể cái chuyện kia để làm gì?
Lý Kỳ đáp:
- Vì thế có thể thấy được tính quan trọng của luật pháp, nhưng hai vụ án kia đã nói rất rõ luật pháp của Đại Tống ta còn có những điểm chưa hoàn thiện, thần thấy một bộ luật pháp hoàn thiện còn hơn là trăm ngàn chính sách, như vậy mệnh quan triều đình chúng ta chỉ cần dựa theo pháp luật mà làm việc là được rồi.
Triệu Giai thở dài:
- Ngươi nói rất phải, nhưng muốn có một bộ luật pháp hoàn thiện thì nói dễ hơn làm.
Lý Kỳ cười nói:
- Đây chính là điểm mấu chốt.
Tần Cối nghe xong hai mắt trợn tròn, chân phải đã bước ra nhưng lại chần chừ một lát rồi thu về.