Khi Lý Kỳ tới, Chủng Sư Đạo đang ở trong viện khom người cho chim bồ câu ăn, thoạt nhìn tinh thần cũng đã rất tốt. Kỳ thực trong lịch sử, hai năm trước Chủng Sư Đạo có lẽ đã qua đời rồi, nhưng khi đó lão qua đời một nửa rồi nhưng vì biến Tĩnh Khang, đau buồn lo lắng mà chết.
- Tiểu tử Lý Kỳ bái kiến Chủng công.
Lý Kỳ liền bước lên phía trước, cung kính thi lễ.
Chủng Sư Đạo thấy Lý Kỳ tới, vô cùng xúc động, bật cười ha hả nói:
- Là Lý Kỳ tới à, thật đúng là khách quý, khách quý.
Lý Kỳ xin lỗi nói:
- Thật sự xin lỗi, muộn thế này mới tới thăm Chủng công.
- Ngươi có thể tới lão phu đã rất vui rồi. Nào nào nào, vào trong phòng ngồi đi, bên ngoài trời lạnh.
Chủng Sư Đạo mời Lý Kỳ vào trong nhà, lại sai người đốt bếp lò to lên một chút, nhìn Lý Kỳ còn mang theo quà, liền nói:
- Ngươi tới lão phu còn mang theo quà cáp gì nữa, ngươi biết lão phu phiền nhất là chuyện này mà.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Cái này tính toán quà cáp gì chứ, chỉ là một số thứ dưỡng thân thôi, Chủng công gần đầu vẫn khỏe chứ?
Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:
- Già rồi, không thể nói cái gì là sức khỏe tốt xấu nữa, kỳ thực lão phu có thể sống tới tuổi này đã là trời thương rồi, sống được ngày nào hay ngày ấy, không còn mong muốn xa vời nào nữa.
Lý Kỳ nghe mà thấy trong lòng vô cùng thương cảm, nói:
- Nhưng dù thế nào, Chủng công nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nhà có người già, như có vật báu. Người sống chính là cái phúc của Đại Tống ta.
Chủng Sư Đạo khoát tay nói:
- Lời này quá đề cao lão phu rồi, bây giờ có đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung. Cuối cùng lão phu có thể công thành thân toại rồi.
Lão dường như không muốn đề cập tới những chuyện này, liền chuyển đề tài nói:
- Nhưng thật ra tiểu tử ngươi cũng thật sự khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, không có lẽ nên nói là luôn khiến người ta nhìn với cặp mắt khác. Đại Tống ta vẫn luôn muốn thu phục Nam Ngô, nhưng chưa có xây dựng lớn. Ngươi vừa đi chuyến này đã mã đáo thành công, ngay cả Địch Công mà lão phu kính phục nhất cũng không bằng ngươi.
Lý Kỳ nói:
- Chủng công nói quá lời rồi, chuyện này thật sự không liên quan nhiều tới ta, đều là công lao của đám người Nhạc Phi.
Chủng Sư Đạo lắc đầu cười nói:
- Mấy hôm trước đám người Nhạc Phi đã tới một chuyến, cũng đã nói cho lão phu nghe qua cuộc chiến. Điều này công thần lớn nhất trong đó không phải ngươi thì còn ai khác chứ? Nếu không phải ngươi làm việc không tốn một binh một tốt thu hục những thổ ty đó của Lĩnh Nam, ổn định hậu phương, cuộc chiến này quân ta không thể chiến thắng được. Trước đây khi Địch Công nam chinh, cũng đã từng muốn thu phục thổ ty địa phương, nhưng tiếc là công bại không thành. Nếu luận về phương diện quân sự, ngươi có lẽ không bằng Địch Công, nhưng nếu luận về những phương diện này, Địch Công quyết không thể bằng ngươi. Hơn nữa về mặt đại cục, cũng là sách lược của ngươi đã phát huy được vai trò quan trọng, là ngươi đã khiến cho Đại Lý nội loạn, liên lụy tới Nam Ngô. Hành động này là rất quan trọng, cái miệng này của ngươi thật sự là còn thắng cả ngàn vạn hùng binh đấy chứ.
Lý Kỳ khiêm tốn nói:
- Chủng công cũng không thể nói như vậy, đây không thể nói rõ ta mạnh hơn Địch Công, mà ta đã gặp được một vị Hoàng đế tốt, chính là quyết tâm của Hoàng thượng, chúng ta mới có thể giành được chiến công không thể tưởng tượng được. Nếu đổi lại là Thái thượng hoàng, hoặc nói Nhân Tông, Thần Tông Hoàng đế, cuộc chiến này thắng bại cũng còn chưa thể biết được. Đây mới là điểm mấu chốt. Đương nhiên, Chủng công cũng không thể bỏ qua công được, đám người Nhạc Phi cũng đều là đệ tử của người.
Chủng Sư Đạo bật cười ha hả, cũng có chút đắc ý, có thể có được những đồ tốt này, lão đương nhiên là cảm thấy kiêu ngạo rồi, gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng, đương kim Hoàng thượng quả thực vô cùng tài giỏi. Nếu có thể tiếp tục như vậy, Đường ông Hán Vũ cũng thường thôi.
Lý Kỳ nghe xong mà kinh hãi, hắn không ngờ Chủng Sư Đạo lại đánh giá cao Triệu Giai như vậy, liền nói:
- Đánh giá này của Chủng công có chút nịnh nọt rồi.
Chủng Sư Đạo hơi trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Hóa ra đây là làm thần thì không thể đánh giá Hoàng thượng, nhưng ở đây chỉ có ta và ngươi, lão phu mới nói mấy câu đó. Nếu muốn nịnh nọt, lão phu không thể tới triều hội nịnh sao? Sao phải vụng trộm nói với ngươi chứ?
Dừng lại một hồi, lão lại nói:
- Đương kim Hoàng thượng không chỉ có hung tâm tráng trí của Hán Vũ Đế, lại có được sự khai sáng thạo đời của Đường Thái Tông. Hơn nữa Hoàng thượng chăm lo việc nước, hung tài vĩ lược, có can đảm, có mưu lược, càng quan trọng chính là ngươi vừa mới nói, có quyết tâm. Hoàng thượng rất hiểu mục đích của người không phải là tham lam vinh hoa phú quý, mà là phải trở thành bá nghiệp. Điều này có lẽ vô cùng khó, kỳ thực Thái thượng hoàng tại vị cũng đã từng muốn chấn hưng Đại Tống, tiếc là người tại vị chưa từng gặp được một thần tử tốt. Hoàng thượng may mắn hơn Thái thượng hoàng rất nhiều. Người có ngươi, Tần Cối, Trịnh Nhị, đám người Nhạc Phi trung thần đã thay người phân ưu, muốn vượt qua Đường Tông Hán Vũ, cũng không phải là không thể. Nhưng điều này còn có các ngươi bên cạnh nhắc nhở người, không để người bị tất cả trước mắt mê hoặc.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Chuyện này phải cần tới sự tự giác, người là thiên tử, nếu người không muốn nghe cho dù chúng ta nói rách miệng cũng chẳng có tác dụng gì. Đi khuyên bảo chi bằng để người đừng dừng lại, điều này giống như treo một miếng xương trên đầu chó để nó chạy về phía trước vậy.
Chủng Sư Đạo nhíu mày nói:
- Tiểu tử ngươi nói chuyện đôi khi thật đáng ghét. Ngươi đây là đã xem Hoàng thượng là … lời này nếu để người bên cạnh nghe thấy, ngươi muốn Hoàng thượng có lý do trị tội ngươi sao?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Lỡ lời, lỡ lời.
Chủng Sư Đạo lại ho khẽ một tiếng, nói:
- Nhưng thuyết pháp này của ngươi, lão phu lại rất tán đồng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ngươi bố trí Ngô Giới vào Thổ Phiên.
Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Quả nhiên cái gì cũng không thể lọt qua được mắt Chủng công. Hôm nay ta tới cũng là muốn hỏi ý kiến của Chủng công.
Chủng Sư Đạo nói:
- Lão phu không lợi hại như ngươi, đây đều là đám người Nhạc Phi nói cho ta biết. Về chính quyền Thổ Phiên, ta cảm thấy dựa vào sức mạnh sẽ phải trả cái giá rất đắt, hơn nữa còn có thể ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Cư dân Thổ Phiên đều là tông tộc tín ngưỡng rất mạnh, dân tộc hỗn tạp, địa thế cũng vô cùng cao. Quân đội Đại Tống ta chạy tới chưa chắc đã có thể thích ứng được.
Lý Kỳ nói:
- Những chuyện này ta cũng đã suy nghĩ rồi, nhưng nếu củng cố khu vực Hoàng Hà phải chinh phục Thổ Phiên, nếu không khu vực Hoàng Hà ở giữa Tây Hạ và thổ phiên, rất có khả năng sẽ bị đả kích. Một khi khu vực Hoàng Hà thất thủ, như vậy kế hoạch ta rời khỏi chiến trường phía tây sẽ bị thất bại hoàn toàn. Đại quân viễn chinh, trước tiên nhất định sẽ phải củng cố hậu phương.
Chủng Sư Đạo nói:
- Ngươi nói không sai, nếu ngươi muốn quay về hậu phương Tây Hạ, hơn nữa sẽ tính kế hoạch lâu dài thì phải lấy được Thổ Phiên trước. Nhưng ngươi có thể dùng thủ đoạn sở trường nhất của ngươi.
Lý Kỳ nói:
- Chủng công chỉ điều gì?
- Kích động.
Trời! Đây là tốt hay xấu, Lý Kỳ buồn bực nói:
- Chuyện này … kỳ thực làm đồ ăn mới là sở trường của ta.
Chủng công bật cười ha hả nói:
- Đúng rồi, lão phu suýt chút nữa đã quên ngươi vẫn là Kim Đao Trù Vương.