Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần phu nhân nói: - Ta đã nói tồi, ta sẽ không rời khỏi Kinh thành. Nói tới đây, nàng than nhẹ một tiếng, nói: - Con người chung quy đều phải chết, đối với ta mà nói, chết sớm hay chết muộn cũng không có khác biệt lớn lắm.

Nàng không giống Lý Thanh Chiếu, điều nàng mong là không thẹn với lòng. Quốc gia này thành ra như vậy không có can hệ tới nàng, nàng cũng không có năng lực quản chuyện này, cho nên, nàng nhìn tất cả những thứ này cực lạnh nhạt.

Lý Kỳ nghe được rất sửng sốt, nói: - Vậy nếu Khai Phong bị quân địch công phá?

Tần phu nhân khẽ cười nói: - Hy vọng ngươi có thể chôn thi thể của ta trong hoa viên.

Thật sự là núi này cao còn có núi khác cao hơn nha!

Lý Kỳ biết tính cách của Tần phu nhân, nhưng không ngờ nàng nhìn mọi thứ thấu triệt như vậy. Sống và chết trong mắt nàng cũng không khơi dậy được một ngọn sóng, cười khổ nói: - Phỏng chừng thật sự đến lúc đó, chỉ e ta cũng không có thời gian đâu. Có điều, ta rất tò mò lẽ nào trên đời này thật sự không có gì đáng để phu nhân lưu luyến sao? À, ngoài trừ hoa của phu nhân ra.

Tần phu nhân lắc đầu, bỗng nhiên hình như cảm thấy có chút không đúng, nói: - Thật ra thì có, là thân nhân của ta. Nhưng

Nói đến đây, nàng lại hơi trách cứ nhìn Lý Kỳ, nói: - Hai ngày trước cha ta tìm ngươi tới sắp phát điên, có phải ngươi thành tâm trốn tránh cha hay không?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ta trốn ông ấy làm gì. Hai ngày trước ta vẫn ở Đông cung nha! Vương thúc thúc tìm ta làm gì?

Tần phu nhân nói: - Mặc dù ông ấy không nói rõ, nhưng ta nghĩ chắc có liên quan đến chuyện này.

Lý Kỳ vừa nghe liền hiểu. Lão già Vương Trọng Lăng cũng muốn bỏ trốn, chắc là ông ấy có được tin tức từ chỗ Bạch Thời Trung, nhưng với chức vị của ông ta, hơn nữa lại không phải là sủng thần trong mắt Tống Huy Tông, Tống Huy Tông không thể mang ông ta theo, đây là bỏ trốn nha, không phải du lịch, nói: - Việc này không phải do ta quản, cho dù ông ấy tìm ta, ta cũng không có cách nào, dù sao thì Vương gia cũng là một đại gia tộc, không phải là một hai người.

Tần phu nhân gật đầu nói: - Vậy cũng đúng. Nhưng, ngươi cũng nên để nhóm Hồng Nô rời đi chứ.

Lý Kỳ nói: - Tại sao phải rời đi, ai nói Kinh thành nhất định bị phá chứ, phu nhân vẫn nên quan tâm hoa của phu nhân đi, đừng để đến lúc Kinh thành chưa bị phá thì hoa của phu nhân đã chết cả rồi.

Tần phu nhân nhận thức sâu xa, mỉm cười đứng lên nói: - Được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta đến hoa viên.

Lý Kỳ quả thật không có thời gian tán gẫu với nàng, nói: - Được rồi, có điều, phu nhân đừng ở lại Tần phủ, hoa kia cứ bảo người trông coi là được, phải trở về nhà mẹ đó. Nếu thấy nhàm chán thì đến Bạch phủ ở. À, Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng không đi, hẳn cũng sẽ đến Bạch phủ ở.

- Thật sao?

Tần phu nhân lại có hứng thú, ở nhà mẹ đẻ mỗi ngày đều chịu đựng sự oanh tạc mệt mỏi của cha mẹ, thật không thú vị, hơn nữa Bạch phủ không phải nhà Lý Kỳ, nàng có vào ở cũng không có lời ra tiếng vào gì. Huống hồ, bây giờ cũng không có ai chú ý đến những chuyện này, nói: - Để xem sao đã.

Lúc hai người đang muốn rời đi thì cửa đột nhiên lại mở ra từ bên ngoài, chỉ thấy một viên thịt, à không, một nam nhân khá đầy đặn vọt vào.

- Lý Kỳ, ta coi như đã tìm được ngươi rồi.

Người tới chính là Vương Trọng Lăng, ông ấy vừa nhìn thấy Lý Kỳ thì suýt chút nhào tới rồi.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Vương thúc thúc, bây giờ nói gì cũng muộn rồi.

Vương Trọng Lăng kinh ngạc nói: - Ngươi nói cái gì?

- Không phải thúc muốn rời khỏi Kinh thành sao?

Vương Trọng Lăng sửng sốt, gương mặt già nua đỏ ửng, bất giác liếc nhìn Tần phu nhân.

- Phụ thân, hai người từ từ tán gẫu, con ra ngoài ngắm cảnh một chút. Tần phu nhân nói xong liền đi ra ngoài.

Tần phu nhân đi rồi, Vương Trọng Lăng có vẻ hơi lúng túng nói: - Phải, hai ngày trước đích thực ta có ý nghĩ này, nhưng hoàn toàn không phải ta muốn đi, ta chỉ muốn để nhóm Tam nương đi thôi, bây giờ ta không nghĩ vậy nữa.

Lý Kỳ nửa tin nửa ngờ, đối với lão già này, hắn cũng không dám tin hết, hỏi: - Vậy thúc vội tìm ta làm gì?

- Ta tìm ngươi làm gì?

Vương Trọng Lăng tức giận, nói: - Ngươi quên thân phận hiện tại của ngươi là gì sao?

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Thân phận gì?

Vương Trọng Lăng sắp chết rồi, nếu không phải bây giờ Lý Kỳ cao hơn ông ta mấy bậc, ông ta không thể không rít gào vào mặt Lý Kỳ, vội nói: - Bây giờ ngươi là Tri phủ Khai Phong, phải đảm nhiệm trọng trách bảo vệ Khai Phong nha!

- Phải phải phải, suýt chút ta quên, có điều, điều này cũng không thể trách ta, ta mới làm chưa đến một ngày. Vậy thì thế nào?

- Thì thế nào? Vương Trọng Lăng thật sự hoài nghi quyết định của Tống Huy Tông có phải quá qua loa hay không, nói: - Bây giờ toàn bộ văn võ trong triều đều trông cây vào ngươi và Nhiếp Chính Vương, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, hai người các ngươi đều không tham gia buổi tảo triều, ra thể thống gì chứ. Hiện giờ phủ Đại Danh quân tình khẩn cấp, trong triều như rắn mất đầu, văn võ cả triều đều tràn đầy oán giận với các ngươi đó.

Lý Kỳ thở dài: - Hai ngày nay ta có rất nhiều chuyện bận, hơn nữa ta cũng đã nói với điện hạđợiđợi đã, đều không thượng triều, điện hạ cũng không thượng triều sao?

Vương Trọng Lăng nói: - Chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Từ sáng nay chúng ta vẫn luôn đứng bên ngoài đại điện, đều không đợi được Nhiếp Chính Vương xuất hiện, đến khi hỏi, hóa ra hôm nay trời còn chưa sáng thì Nhiếp Chính Vương liền xuất cung, cũng không biết đã đi đâu nữa.

Chuyện này thật ra cũng không thể trách ông ta sốt ruột, phải biết hiện nay một đám đại thần nhất phẩm như Thái Kinh, Đồng Quán, Thái Du đều không xuất hiện. Tuy rằng trong triều đã có không ít người đoán được nguyên nhân trong đó, nhưng bọn họ cứng rắn nói bản thân bị bệnh xin nghỉ, cũng không ai có cách với bọn họ, càng không dám nói lung tung, chẳng may bị bắt được thì xong rồi.

Cho nên, bọn họ đều hiểu, hiện nay là Triệu Giai định đoạt, tương đương với việc đổi một thủ lĩnh. Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa, chắc chắn là không thiếu được, cho nên sáng sớm hôm nay bọn họ đều đứng chờ ngoài điện, cũng hi vọng Triệu Giai có thể an ủi bọn họ trên tinh thần một chút, lãnh đạo bọn họ ra khỏi tuyệt cảnh. Nhưng không ngờ, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà Triệu Giai không biết tung tích, không chỉ như vậy, Lý Kỳ hiện nay nắm quyền to trong tay cũng không thượng triều, điều này khiến bọn họ lâm vào tuyệt vọng, có hai vị lãnh đạo bất cần đời như vậy thì ai dám trông cậy bọn họ đánh lui quân Kim chứ.

Tổn hại sĩ khí nặng nề nha!

Không thể nào, Triệu Giai này lại chơi trò gì đây. Lý Kỳ đích thực không biết Triệu Giai đi đâu, nói: - Vương thúc thúc, hiện nay ngoài trừ quân tình của phủ Đại Danh ra, còn có chuyện gì khác không?

- Sao không có, còn có một đống chuyện chờ hai người các ngươi xử lý kìa.

- Nhưng đều liên quan đến quân Kim đúng không.

- Đương nhiên, bây giờ còn chuyện gì khẩn cấp hơn chứ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta biết rồi, chuyện quân tình của phủ Đại Danh, hôm qua ta đã biết rồi, cũng đã ứng phó rồi. Vương thúc thúc, thúc cũng đừng lo quá, tất cả đều không thoát khỏi bàn tayChúng ta tìm điện hạ trước rồi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK