Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không cần gọi, ta ở đây.

Lý Kỳ vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức vang lên một thanh âm cực kỳ không hài lòng. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử ăn mặc đơn giản đứng trước cửa.

Người này chính là Lưu Vân Hi. Nàng đi đến, tức giận nhìn Lý Kỳ nói:

- Ngươi thật đúng là coi ta như hạ nhân nhà ngươi vậy, gọi thì phải đến đấy à.

Nữ nhân này đúng là làm người ta tức chết đi được, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào. Lý Kỳ thấy nàng chậm rì rì dạo bước, sốt ruột sắp điên lên rồi, hắn nói:

- Ngươi nhanh lên, mạng người quan trọng hơn!

Nói xong, hắn đã chuẩn bị xông lên kéo Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi rụt tay lại, tránh ra hỏi:

- Ngươi làm cái gì đấy?

Lý Kỳ hận không thể cho nàng một cái tát, nhưng giờ hắn đang có việc cầu xin người ta, chỉ có thể nhịn xuống nói:

- Ta nói ngươi này tỷ tỷ, có biết bệnh này không thể trì hoãn hay không, cứ chần chừ thì lát nữa thần tiên cũng không cứu được người đâu!

Lưu Vân Hi thấy hắn vẻ mặt lo lắng, lại nghe hắn nói vô cùng kì diệu, trong lòng tò mò lại thản nhiên nói:

- Đừng gọi tỷ, hai chúng ta không biết ai lớn hơn đâu.

Nói xong nàng lập tức đi chỗ Mohamed tới đang bất tỉnh.

Lúc này, đám người Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn đều đã vây quanh lại đấy.

Lý Bang Ngạn thấy nữ tử này kiêu ngạo như vậy, đến cả Lý Kỳ ở trước mặt nàng cũng không dám làm càn, bèn hiếu kỳ hỏi:

- Nữ nhân này là ai?

Cao Nha Nội đứng ở phía sau Lý Bang Ngạn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói:

- Lý thúc thúc, không thể trêu chọc vào nữ nhân này đâu, nàng --- ai ôi!!! Ngẫm lại đều khiến người cảm thấy sợ hãi.

Lý Bang Ngạn thấy Cao Nha Nội sợ hãi đến vậy, trong lòng càng tò mò, lúc này, Triệu Hoàn nghiêng đầu, ghé vào tai Lý Bang Ngạn nói nhỏ vài câu.

Lý Bang Ngạn ồ một tiếng, hỏi lại:

- Là thật sao?

Triệu Hoàn gật gật đầu.


- Thì ra là thế.

- Tránh ra.

Lưu Vân Hi nhìn những người vây quanh cạnh Mohamed, thản nhiên quát.

Lý Kỳ vội vàng thúc dục:

- Các ngươi còn không mau tránh ra, muốn vương tử của các ngươi chết sao?

Bọn người Đại Thực sợ tới mức cả người run lên, đồng loạt tránh ra. Có một người trong đó còn sắp khóc lên, khẩn cầu nói:

- Kinh tế sử, kính xin ngài cứu vương tử của chúng ta.

Lý Kỳ nói:

- Ngươi cứ yên tâm đi, vị này chính là thần y của Đại Tống ta, có nàng ở đây thì không cần lo lắng cho vương tử của các ngươi.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không có chút gì nắm chắc.

Lưu Vân Hi đi qua. Đầu tiên là vươn tay xoa bóp cổ của Mohamed một lúc, rồi sau đó lại thay hắn xem mạch, nói:

- Đem quần áo của y cởi ra.

- A?

- Còn không nhanh lên.

Lý Kỳ lên tiếng thúc dục.

- Ah, ah.

Những người đó lập tức ba chân bốn cẳng giúp Mohamed cởi quần áo ra.

Lưu Vân Hi từ trên người lấy ra một bao châm, mở ra, ngoài miệng thản nhiên hỏi:

- Dường như ngươi đã biết y bị bệnh gì rồi?

Ngụ ý là những câu vừa rồi của Lý Kỳ một chút cũng không sai.

Lý Kỳ ‘ừ’ một tiếng, nghiêm túc nói:

- Biết một ít, chắc hẳn là trái tim của y có vấn đề.

Phó quan của Mohamed tiến lên hỏi:

- Kinh tế sử, thân thể của vương tử chúng ta luôn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại té xỉu?

Lưu Vân Hi cười lạnh một tiếng, nói:

- Té xỉu? Ngưởi này hiện giờ đã mất nửa cái mạng rồi, nếu như còn chậm chễ một khắc nào nữa thì thần tiên cũng khó mà cứu được y.

Lại quay sang nói với những người đó:

- Đỡ y nằm xuống đất đi.

- Vâng vâng vâng.

Những người Đại Thực đó đã sớm bị dọa bối rối, vội vàng đỡ Mohamed nhẹ nhàng nằm xuống mặt đất.

Lưu Vân Hi thừa dịp cơ hội này lại hướng tới Lý Kỳ nói:

- Dường như ngươi còn dự đoán được y sẽ phát bệnh.

Lý Kỳ nói:

- Ta cũng không dự đoán được y sẽ phát bệnh, ta chỉ là đoán được có khả năng sẽ phát sinh việc này thôi.

Hiện giờ cứu người quan trọng hơn, tuy rằng trong lòng Lưu Vân Hi có nhiều nghi vấn, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, ngồi xổm xuống đất, bắt đầu thi châm cho Mohamed.

Triệu Hoàn đi tới, dò hỏi:

- Lý Kỳ, rút cục là xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ thở dài, tiến lên, dùng tay lục lọi đám quần áo vừa cởi khỏi người Mohamed, một lát sau, hắn lấy ra cái bình gốm nhỏ kia, nói:

- Thứ đựng trong cái bình này chính là đầu sỏ khiến cho Saudi vương tử té xỉu.

Triệu Hoàn cau mày hỏi:

- Hả? Trong bình này không phải đan dược sao?

Lý Kỳ lắc đầu, đang muốn mở miệng, phó quan của Mohamed đã giành trước nói:

- Không có khả năng, nhất định không có khả năng, thứ này là một loại trái cây được gieo trông tại thổ địa của Đại Thực. Vương tử cũng ăn thường xuyên, không có hại gì cả.

- Trái cây?

Bọn người Triệu Hoàn ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng chưa từng nghe qua ăn trái cây có thể làm người ta té xỉu, vậy cũng thật quái dị.

Lý Kỳ từ bình gốm đổ ra một hạt “đậu đỏ”, nhìn kĩ, trong mắt hiện lên một chút vui sướng, nhưng chỉ là chợt lóe mà qua, hỏi tên phó quan kia:

- Ta hỏi ngươi, ăn loại đậu này có phải hay không sẽ khiến người không dễ dàng mệt rã rời?

Phó quan kia đầu tiên sửng sốt, lập tức gật đầu hỏi:

- Sao ngài biết được? Chẳng nhẽ ngài cũng đã từng ăn rồi?

Cứ thế mà ăn thứ này, vậy thì đúng là phung phí của trời! Lý Kỳ không phủ nhận, chỉ cười nói:

- Trái cây này ở gia hương của ta có tên là hạt cà phê, ăn ít sẽ dưỡng dạ dày, nâng cao tinh thần, nhưng một khi ăn nhiều, sẽ làm trái tim nhảy lên kịch liệt, máu lưu động nhanh hơn, khiến thần kinh người dùng khẩn trương cao độ, bị vây ở trạng thái phấn khích quá độ.

Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Lúc nãy ta đánh bài cùng Saudi vương tử, phát hiện y càng ngày càng ăn nhiều, đến gần cuối thì gần như ăn không dừng được, mồ hôi trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, có vẻ là do phấn khích quá độ, lúc đấy ta chỉ biết là y đã ăn quá nhiều rồi, cũng từng nhẹ nhàng khuyên can, nhưng y cũng không để ý. Vì mục đích bảo hiểm, ta mới nhân lúc nghỉ ngơi, sai người đi mời vị thần y này lại đây. Mà ván bài vừa rồi, không nói Saudi vương tử, mà ngay cả các vị đang ngồi cũng nhất định đều vô cùng khẩn trương. Tại thời khắc khẩn trương như thế Saudi vương tử lại ăn một số lượng lớn hạt cà phê, điều này không thể nghi ngờ là lấy tính mạng của bản thân ra nói giỡn, ta đoán vì hai điều trùng hợp đó mới khiến Saudi vương tử ngất đi.

Mọi người câu hiểu câu không gật đầu, bàn tán xì xào, đối với loại quả thần bí này hết sức tò mò.

Bỗng nhiên có người hiếu kỳ nói:

- Ai! Nghe ngươi nói vậy, thì cái loại hạt giống hạt đậu này có phải hay không giống với Trọc Kê Tán.

Có thể đứng trước công chúng nói những lời này, ngoại trừ Cao Nha Nội thì còn có thể là ai.

Cao Cầu triệt để không biết nói gì.

Thằng nhãi này thật sự là ….! Mẹ nó. Một thứ khiến đầu sung huyết, một thứ khiến cho phía dưới sung huyết, vậy mà giống nhau được à? Thứ logic gì vậy! Lý Kỳ cũng không biết dùng từ gì để hình dung vị dâm huynh này rồi, trên mặt mang tươi cười cứng ngoắc, giải thích:

- Nha Nội, theo mặt chữ thì có chỗ giống nhau. Nhưng nghiêm chỉnh mà nói, hai thứ này căn bản là khác nhau, hạt cà phê có chút tương tự với lá trà của Đại Tống.

Cao Nha Nội còn thật sự gật đầu nói:

- Cũng đúng. Có ai chơi bài còn ăn mị dược đâu!

- Khang nhi, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta.

Đứng ở bên cạnh nhi tử Cao Cầu hạ giọng nói. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng trong giọng nói ẩn chứa tức giận ngập trời.

Lúc này Cao Nha Nội mới tỉnh ngọ lại, cảm thấy sau lưng sưu sưu thổi gió lạnh, kéo lấy còn đang mải xem trò hay Hồng Thiên Cửu nhanh như bay chạy ra ngoài.

Cuối cùng cũng đem đồ dở hơi này đuổi ra rồi. Lý Kỳ thở phào một hơi.

Triệu Hoàn nhỏ giọng hỏi:

- Lý Kỳ, Saudi vương tử không sao chứ?

Y vừa hỏi xong những lời này, trên mặt hơi hơi lo lắng, nếu vương tử của Đại Thực chết ở Đại Tống, tuy rằng tự do bản thân gã gây ra, nhưng cũng sẽ có chút ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước.

Đây cũng là điều khiến Lý Kỳ lo lắng, nếu xảy ra điều không may, rất có thể Đại Tống sẽ mất đi một mối làm ăn lớn. Bằng không vừa rồi hắn cũng không cần khẩn trương như vậy, hắn lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm, trái tim có vấn đề thì bất luận tình huống gì cũng có thể xảy ra, hết thảy phải đợi Quái Thập Nương thi châm xong mới biết được. 

Qua hồi lâu, Lưu Vân Hi đứng lên, lau một phen mồ hôi, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người nàng.

Bọn đặc phái viên của Đại Thực vội vàng hỏi :

- Thần y, Vương tử của chúng ta sao rồi?

Lưu Vân Hi liếc mắt nhìn bọn họ, chán ghét nói:

- Cách ta xa một chút.

Đám đặc phái viên người Đại Thực hiện giờ nào dám đắc tội với Lưu Vân Hi, vội vàng lui lại vài bước, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lưu Vân Hi, ngay cả nói cũng không dám nói.

Đám người Cao Cầu, Lý Bang Ngạn đã sớm khó chịu với bọn đặc phái viên Tây Vực ngạo mạn này rồi, thấy Lưu Vân Hi nói vậy, mà đối phương cũng không dám có một chút thái độ bất mãn nào, trong lòng ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Tên phó quan kia lại cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi vị nữ thần y này, Vương tử nhà ta hiện tại như thế nào rồi?

Lưu Vân Hi nói:

- Ngươi trước hết giúp y mặc quần áo vào đi đã.

- Vâng vâng vâng!

Lập tức lại có vài tên tùy tùng giúp Mohamed mặc quần áo vào.

Lưu Vân Hi lại nói:

- Các ngươi yên tâm, mệnh của y xem như nhặt được về rồi, đợi một lát thì y sẽ tỉnh lại thôi.

Bọn người Đại Thực sau khi nghe xong rút cục thở phào một hơi. Vị phó quan kia vội vàng nói:

- Thật sự đa tạ nữ thần y, đa tạ nữ thần y.

Lưu Vân Hi lé mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói:

- Đừng nói cảm tạ với ta, nói về thù lao đi.

Mọi người sau khi nghe xong, đều là âm thầm kinh ngạc, nữ nhân này cũng quá mạnh bạo rồi, hồn nhiên không đem Thái tử của bọn họ để vào mắt nha!

Đám người Triệu Hoàn ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, người ta lại không phải ngự y, đến khám bệnh, đương nhiên phải lấy tiền rồi!

Ai ôi!!!! Không tốt! Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, lui một bước nhỏ, hai tay đặt phía sau lưng.

Vị phó quan kia đầu tiên sửng sốt, lập tức cũng hiểu được, bọn họ đối điều này cũng không để ý, cho rằng đó cũng là đương nhiên, gật đầu nói:

- Nên như thế, nên như thế.

Nói xong, y lập tức chuẩn bị gọi ngươi lấy tiền.

Ai ngờ Lưu Vân Hi lại phất tay nói:

- Ta không cần tiền.

- Vậy ngài cần gì?

Lưu Vân Hi chỉ vào Lý Kỳ:

- Ta muốn đám trái cây hắn đang cầm trong tay.

Đồ chó điên, ta biết ngay mà. Lý Kỳ trong lòng hung hăng mắng một câu.

Mọi người đều nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ ha hả cười, nói:

- Các vị đừng nhìn ta như thế, ta chỉ là quên mất không thả về thôi.

Nói xong, hắn, đi đến trước mặt Lưu Vân Hi, đưa cho nàng bình gốm, cắn răng cười nói:

- Ngươi ăn té xỉu cũng không có người cứu được ngươi đâu.

- Đa tạ ngươi đã quan tâm, vừa rồi ta đã nghe rất rõ, ăn ít một chút sẽ không có việc gì.

Lưu Vân Hi tiếp nhận bình gốm, nói:

- Ngại quá, vẫn còn một hạt nữa.

Mẹ. Một hạt cũng không cho ta giữ lại! Lý Kỳ cắn răng cười nói:

- Ngươi cũng lợi hại thật đấy, vừa xem bệnh lại vừa để ý đến ta được nữa.

- Đấy chẳng qua là quan tâm đến thù lao của ta thôi.

- Được rồi! Ngươi lợi hại! Ăn cho chết luôn đi.

Lý Kỳ đem một hạt nện trong tay Lưu Vân Hi, hung hăng nguyền rủa nàng.

Lưu Vân Hi đem nốt một hạt đặt vào trong bình, lúc này mới lộ ra mỉm cười, nói:

- Đa tạ.

- Không cần khách khí.

Lý Kỳ rít từng chữ một nói.

Lúc này, Mohamed đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ yếu đuối.

- Vương tử tỉnh. Vương tử tỉnh rồi.

Đám người Đại Thực thấy Mohamed tỉnh lại, nhất thời vui sướng đến phát khóc kêu lên, vừa rồi đã khiến cho bọn họ quá sợ hãi rồi.

Lại có một người Đại Thực đi đến bên cạnh Liễu Vân Hi, thi lễ hỏi:

- Nữ thần y, Vương tử y …..

Lưu Vân Hi không đợi gã nói hết lời, liền nói:

- Tĩnh dưỡng một hai ngày là không sao, nếu các ngươi lo lắng thì có thể bốc một hai thang thuốc an thần cho y uống, nhưng loại trái cây này không thể cho y ăn nữa.

- Vâng vâng vâng.

Người nọ nói xong, lại từ trong ngực lấy ra một bình gốm, nói:

- Nữ thần y, ân cứu mạng của ngài không biết lấy gì để hồi báo, vừa lúc ta cũng có một lọ, đều tặng cho ngài tất.

Lưu Vân Hi sắc mặt vui vẻ, khẩn trương nhận lấy, nói:

- Đa tạ.

Đây chỉ là bắt đầu thôi, theo sau lại có mấy người lấy ra bản thân mang theo hạt cà phê tặng cho Lưu Vân Hi, tỏ vẻ cảm tạ ân cứu mạng của nàng. Lưu Vân Hi cũng không khách khí, toàn bộ thu về, tươi cười như hoa, nàng chưa bao giờ che giấu ý nghĩ của mình, nên vui vẻ thì nhất định phải vui vẻ.

Lý Kỳ thấy vậy hâm mộ vô cùng, xoa xoa tay cười nịnh nói:

- Ta nói này Thập Nương, dù sao cũng là ta mời ngươi tới, ngươi xem ----.

- Ta đi về trước, cáo từ.

Lưu Vân Hi không đợi hắn nói hết câu, liền mang theo mấy bình hạt cà phê, hết sức phấn khởi rời đi.

Nữ nhân đáng ghét này, không ngờ nàng mang hết đi thật , một viên cũng không lưu lại cho ta, nếu không phải ta gọi ngươi đến, ngươi có thể được đến bảo bối này sao, tức chết ta, hắn cả giận nói:

- Mã Kiều, Chúng ta còn muốn dùng xe ngựa, ngươi cứ thay ta đưa nàng lên đến boong thuyền thôi là được.

Mã Kiều đầu tiên sửng sốt, lập tức hiểu được nói:

- Bộ Soái, lúc tới đây nàng nói xe ngựa của ngài quá bẩn, cho nên đã đi xe ngựa của Phong nương tử đến.

- Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK