Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Kinh đã không chờ được nữa, gắp lên một miếng thịt nhỏ, chỉ mới nhè nhẹ một gắp như vậy, trong thịt gà đã rịn ra nước thơm nồng, bình thường khi hình dung nữ nhân, thường nói đến kiều diễm ướt át, hiện giờ đem từ này dùng cho món ăn này, cũng là vô cùng chuẩn xác, đồng dạng đều là mê người như vậy.

Thịt gà vào miệng, chính như trong tưởng tượng, thịt gà tươi mới, non mềm trơn trượt, Thái Kinh không kìm lòng nổi khen: - Thật sự là da trơn thịt mềm, thịt non cốt hương, càng đáng quý chính là, món ăn này hoàn toàn chính là giữ nguyên được hương vị nguyên bản vốn có của thịt gà, không mang theo nửa điểm mùi vị khác thường, ha hả, nếu chưa được nếm món ăn này, không thể nói mình đã biết thịt gà là mùi vị gì.

Phụ thân của Lý Kỳ đã từng nói qua rằng, thức ăn là không có sự hoàn mỹ, bởi vì thức ăn hoàn mỹ thì không đã cần bất kỳ loại nấu nướng nào cả, đây cũng là nguyên nhânn vì sao trên đời phải có sự tồn tại của đầu bếp, sự tồn tại của tay nghề nấu ăn, chính là dùng để bù lại các khuyết điểm của thức ăn.

Bởi vậy cũng có thể đem tay nghề nấu ăn chia làm ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất, chính là chín, lấy nấu chín là tốt, bởi vì dù tốt thế nào, đồ ăn đã chín trước sau vẫn ngon hơn so với đồ ăn còn sống, đương nhiên, một vài người có khẩu vị đặc biệt là ngoại lệ.

Cảnh giới thứ hai, chính là che giấu, trên cơ sở nấu chín, dùng nguyên liệu khác để che giấu đi khuyết điểm của món chính, làm nổi bật lên ưu điểm của món ăn.

Cảnh giới thứ ba, chính là từ hương vị nguyên bản, chỉ dùng tay nghề nấu nướng để loại bỏ đi khuyết điểm của món ăn, tận khả năng làm cho món ăn giữ được hương vị tự nhiên ban đầu, nếu dùng nguyên liệu khác để che giấu, như vậy ở một mức độ nhất định cũng sẽ che giấu đi ưu điểm của nguyên liệu chính.

Đây là cảnh giới cao nhất, cũng là khó khăn nhất đấy.

Vì sao Vô tướng lại khó nấu, cũng là bởi vì Vô tướng đã kích thích phát ra hương vị tự nhiên ban đầu của rất nhiều loại thức ăn, Vô tướng thực hiện gần như chính là cách thủy, nấu, luộc, sau đó lại trải qua sự dung hợp hợp lý, đem hương vị tự nhiên ban đầu của mỗi loại thức ăn dung hợp cùng một chỗ, nấu nướng thành một đạo mỹ vị thiên nhiên.

Cho nên khi thưởng thức Vô tướng, người ta sẽ không kìm lòng nổi cảm giác thân mình đang ở giữa thiên nhiên rộng lớn, trong chốc lát đưa thân tới thảo nguyên, trong chốc lát đưa thân vào đám mây, trong chốc lát lại đưa thân tới đáy biển, đây cũng là bởi vì Vô tướng kỳ thật chính là hương vị nguyên thủy của thiên nhiên.

Mà món thịt gà này cũng đúng là như thế, đặc điểm của thịt gà chính là tươi non, không chỉ vậy, một món thành công giữ được nguyên hương vị vốn có, chính là phải đem đặc điểm của món chính này làm hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Đây cũng là vì sao Thái Kinh nói món ăn này là vô cùng cầu kỳ mất công sức, bởi vì ngươi phải cam đoan thịt gà giữ được nguyên hương vị vốn có, như vậy ngươi không thể dùng quá nhiều gia vị, hơn nữa độ lửa phải vừa vặn, một khi sự tươi non kia có bất kỳ lệch lạc nào, vậy món ăn này chính là thất bại.

Những người còn lại vừa nghe Thái Kinh nói rằng "Không nếm món gà này, thì không thể nói mình đã được thưởng thức vị của gà!", đây chính là đánh giá vô cùng cao.

Do đó đều mang tò mò, gắp lên một miếng thịt gà đưa vào trong miệng, cảm giác đầu tiên, chính là tươi non, hơn nữa còn là tươi non tới mức cực hạn, đặc biệt đối với một vài người già mà nói, loại đồ ăn khẩu vị nhẹ nhàng này lại phù hợp với vị giác của bọn họ, không ai không muốn kêu một tiếng "ngon" cả.

Bọn họ cũng hiểu được một đạo lý, đó là đừng trông mặt mà bắt hình dong, đồ ăn cũng đồng dạng đừng nhìn tướng mạo.

- Xu Mật Sứ (Lý sư phó).

Theo một tiếng xôn xao, chỉ thấy Lý Kỳ đang đi đến.

Lý Kỳ gật đầu một cái ra hiệu với tân khách, sau đó trở về bàn bên cạnh Thái Kinh. Cười nói:

- Như thế nào rồi? Vẫn hợp khẩu vị đó chứ.

Thái Kinh ha hả nói: - Đồ ăn ngươi làm, cho tới bây giờ vốn không có món nào là không hợp khẩu vị cả, nào nào, mau nói về món ăn này cho bọn ta nghe một chút.

Lý Kỳ ngồi ở bên cạnh Vương Trọng Lăng, toàn trường đều yên tĩnh trở lại, tựa hồ cũng đang dỏng tai lắng nghe.

Không cần phải bày trận lớn như vậy đi! Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật hồi nãy ta ở bên ngoài nghe được Thái sư đánh giá về món ăn này, cần nói thì Thái sư đã nói tất cả rồi, kỳ thật món ăn này gọi là Bạch trảm kê, tổng kết lời Thái sư nói lại, chính là 'Thịt chín xương chưa chín, thịt không mang theo huyết, trong xương mang huyết'.

Một món Bạch trảm kê này cũng vô cùng nổi danh đấy, kéo dài không suy, vì sao, bởi vì nó đại biểu chính là nguyên vị của thịt gà, ăn gà ăn gà, không phải là ăn hương vị của gà à. Hơn nữa, bất cứ lúc nào, tươi non cũng sẽ không quá hạn. Nhưng mặc dù ở hậu thế, chân chính có thể làm món Bạch trảm kê đến mức cao nhất, chỉ sợ cũng không quá trăm người, bởi vì yêu cầu đối với độ lửa thật sự là quá cao, một chút cũng không thể kém.

Thái Kinh âm thầm nhắc lại mấy lần, thoáng gật đầu nói: - Nói rất hay, thịt xương vốn cũng không phải là một, nếu là xương cũng đã chín, vậy khẳng định thịt đã chín kỹ rồi, thịt không mang theo huyết, trong xương mang huyết, mấy chữ này nói thì dễ dàng, nhưng để làm được thì không dễ dàng a, không hổ là Kim Đao Trù Vương.

Lý Kỳ cười nói:

- Quá khen, quá khen.

Chợt lại ngửi thấy một trận mùi cá bay vào sảnh, hương thơm nồng nàn, đạo đồ ăn thứ hai đã được mang lên rồi.

So sánh với đạo đồ ăn "Thất vọng" thứ nhất, đạo đồ ăn thứ hai này vừa lên bàn, trong mắt mọi người đều sáng ngời.

Đập vào tầm mắt mọi người, trong mâm phảng phất là một kiện khôi giáp màu xanh vàng, vui mắt mê người, cực kỳ tấn công thị giác.

Chưa luận đến hương vị như thế nào, món ăn này cũng đã tương đối hấp dẫn người ta, hết sức kỳ lạ.

Thái Kinh vội vàng hỏi nói: - Lý Kỳ, món ăn này của ngươi lại có chú ý gì?

Lý Kỳ đáp: - Món ăn này gọi là Cá Sạo kỳ lân.

- Cá Sạo kỳ lân!

Cao Cầu nhìn món ăn này, thấy sắc dầu lóng lánh, cũng thực sự là có chút ý tứ như vậy, gật gật đầu cười nói: - Thật sự là đồ ăn như kỳ danh a!

Thái Kinh ồ một tiếng, nói: - Hóa ra là làm từ cá sạo đấy.

Lý Kỳ nói: - Cá sạo là nguyên liêu chu yêu, mặt khác còn có chân giò hun khói, nấm hương, măng mùa đông vv phối liệu.

- Chân giò hun khói, nấm hương, măng mùa đông?

Thái Kinh cẩn thận ngắm nhìn bề mặt món cá sạo kỳ lân này, vẫn chưa phát hiện tung tích của chân giò hun khói, nấm hương, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ hắn chỉ chính là đem chút phối liệu chưng thành súp xối ở phía trên? Trong lòng không khỏi tò mò, vì thế gắp lên một khối cá, phát hiện bên trong thịt cá vẫn còn có Càn Khôn khác nha, ha hả nói: - Lão phu xem như đã hiểu, hóa ra là thịt cá làm da, chân giò hun khói làm nhân.

Hoá ra khối cá này nhìn thì dày, nhưng thật ra là dùng hai miếng thịt cá bọc lấy măng mùa đông, nấm hương thành một khối, mà ở giữa măng mùa đông và nấm hương lại mang theo một miếng chân giò hun khói.

Loại tổ hợp này thật đúng là chưa từng thấy bao giờ a!

- Khó trách thịt cá này nhìn qua thì đặc biệt dày, cũng giống như kỳ lân giáp vậy, hoá ra bên trong còn có giấu mỹ vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK