Ấp Châu này là thành lớn nhất Quảng Tây, nó là trung tâm mậu dịch của Đại Tống với Nam Ngô và các nước phía nam.
Thị trường lớn nhất phía nam chính là nơi này.
Đương nhiên, nếu so sánh với thị trường tây bắc hoặc phương bắc Tây Hạ hay của Kim quốc, thì thị trường này không đáng nhắc tới, rất xấu hổ.
Đợi đến khi Lý Kỳ sắp đến Ấp Châu, liền giả trang thành thương nhân, mang theo hơn mười người, giả bộ vào thành.
Nhưng cho đến khi hắn vào thành Ấp Châu, bị tường thành Ấp Châu dọa cho sợ ngây người.
Nói thế này, thành có quy mô giống thế này, một mặt tường thành cũng có cửa thành chính, thủ đô Biện Lương một mặt tường thành mới chỉ có ba cửa thành, tối đa cũng chỉ nhiều hơn một cửa dùng cho đường đặc biệt, ví dụ như đường thủy, hoặc là cửa chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa.
Nhưng thành Ấp Châu này thậm chí có ba cửa thành chính, cửa thành chính ở giữ vẫn là nhỏ nhất, càng kì lạ hơn chính là cửa thành hai bên trái phải bên trên đều không có tường thành, giống như ngăn cách toàn bộ tòa thành lại, trên tường thành đều là những tấm ván gỗ trải thành lối đi.
Không thể không nói một câu, binh lính trên tường thành đang làm việc có độ nguy hiểm cao.
Nếu như có kẻ địch xâm nhập, không đến hai ba lần là phá xong. Trong lòng Lý Kỳ mơ hồ, đất quân sự quan trọng như vậy, phòng thủ sao lại tùy tiện như vậy. Gọi Ngưu Cao tới hỏi: - Tường thành này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngưu Cao đáp: - Xu Mật Sứ chắc không biết, đây là do một trận chiến lúc trước ở Ấp Châu tạo thành. Lúc ấy khi quân Nam Ngô tiến công vào Ấp Châu, quân ta ở sông Ấp đã mãnh liệt chống cự, cho nên sau khi công phá thành Ấp Châu, quân Nam Ngô liền dỡ tường thành Ấp Châu xuống. Đi qua sông Ấp, thuận tiện đưa cả quân mình sang sông.
Lý Kỳ nhíu mày nói: - Chuyện xảy ra khi nào?
- Có lẽ khoảng năm sáu mươi năm trước ạ.
- Năm sáu mươi năm trước? Lý Kỳ giận không kềm được nói: - Buồn cười, lão tử trong vài năm đã thành lập được Túy Tiên Sơn Trang, năm sáu mươi năm đã qua, vậy mà tường thành này vẫn như vậy? Làm quan đều đớp cứt hết cả rồi à.
Ngưu Cao nói: - Xu Mật Sứ, việc này đúng là không trách được quan liêu. Kỳ thật lúc ấy Nam Ngô đều phá dỡ bốn phía tường thành, sau đó lại xây dựng ba mặt một lần nữa, chỉ có thừa lại hai chỗ hổng này không tu bổ, thật sự là nơi này quá nghèo. Triều đình lại không chịu chi thêm, cho nên chỗ hổng này làm thành hai cửa thành, chấp nhận thôi.
- Chấp nhận? Việc này con mẹ ó có thể chấp nhận sao?
Lý Kỳ hừ một tiếng, biết việc này cũng không thể trách Ngưu Cao, hít sâu một hơi, nói: - Ngươi trước đưa ta đi xem quân Ấp Châu.
- A?
- A cái gì mà a!
Ngưu Cao gãi gãi đầu. Nói: - Kỳ thật --- kỳ thật quân Ấp Châu này cũng không có gì tốt đẹp mấy, nếu không ta đưa đại nhân ngươi đi xem phong cảnh.
Lý Kỳ nói: - Vậy xem thứ ngươi treo trên cây thành cái thây khô sao?
Ngưu Cao vội vàng lắc đầu, nói: - Xu Mật Sứ, không phải mạt tướng không muốn dẫn ngươi đi, vấn đề là không ai có thể xem được.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Có ý gì?
Ngưu Cao nói: - Cánh quân phía nam Quảng Tây này nhiều nhất hơn mười ngàn quân, mà Ấp Châu này cũng chỉ có một nghìn năm trăm người.
- Tòa thành lớn như vậy, hơn nữa còn là khu vực biên cảnh, chỉ có 1500 người? Lý Kỳ há to mồm nói.
Ngưu Cao gật gật đầu.
- Đó cũng là người! Lý Kỳ thỏa hiệp.
Ngưu Cao lại nói: - 1500 người này cũng chỉ là xã binh, chưa từng đánh giặc, cũng chưa từng được huấn luyện, ngày thường chỉ làm việc nuôi sống gia đình.
- Này ---.
Lý Kỳ hết chỗ nói, phất tay nói: - Thôi, thôi, trước đi nha phủ đã, đừng nhắc đến phong cảnh gì nữa, ta con mẹ nó muốn giết người.
- Tuân mệnh.
Đoàn người đi vào trong thành, Lý Kỳ vốn cho rằng thành Ấp Châu này là một thành mậu dịch, nhất định sẽ rất phồn vinh, nào biết được càng đi vào trong thành, nhìn qua, thật sự là rỗng tuếch.
Đương nhiên, không phải nói là một người không có, chỉ có điều người quá ít, diện tích lại rất lớn, căn bản không thể so sánh với Hàng Châu, Biện Lương.
Khi Lý Kỳ đi ngang qua chợ, còn thuận đường tiến lên xem, bên trong dường như chỉ bán món ăn thôn quê, hoặc là một vài đồ dùng hàng ngày, lưỡi hái, giày rơm, chiếu trúc vv, ngoại trừ gấm Choang còn đặc sắc, căn bản không có thứ đồ gì có thể hấp dẫn ánh mắt của Lý Kỳ, thật sự là lên núi kiếm ăn!
Đi bộ được một lúc, Lý Kỳ buồn bực nói: - Ngưu Cao, người ở đây cũng quá ít.
Ngưu Cao nói: - Người nơi này vốn rất ít, mà trong cuộc chiến ở Ấp Châu, Nam Ngô đã giết sáu vạn người ở đây, gần như là giết sạch cư dân trong thành, đến nay vẫn chưa khôi phục lại, riêng Ấp Châu này còn có hơn mười miếu bị phá hủy.
Ở thời kì Nguyên Phong, toàn bộ Quảng Tây cùng lắm cũng chỉ tới một trăm sáu mươi vạn người, chiếm một phần tám mươi nhân khẩu cả nước, là tỉnh thưa thớt dân nhất Đại Tống, mà trong trận chiến này đã giết hơn mười vạn người, chiếm một phần mười sáu toàn tỉnh, lại vài năm liên tiếp chinh chiến, khiến cho dân số ở nơi này giảm mạnh. Trong phạm vi quản hạt Ấp Châu hiện giờ, cũng chỉ là mấy vạn người này, mà mấy vạn người còn bao gồm các xã, thị trấn lân cận, còn có cả dân tộc thiểu số, đều lấy bộ tộc mà phân, họ đều sống tại đất của chính bộ tộc mình, trong thành có lẽ còn không đến hai vạn người.
Tòa thành to như vậy, cũng chỉ có hai vạn người, nói ra, thật đúng là mất mặt.
- Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi.
Lý Kỳ vung tay lên, bịt tai trộm chuông cũng tốt hắn dù sao cũng không muốn nghe những chuyện liên quan đến phương diện này.
Đi vào nha phủ Ấp Châu, bên trong cánh cửa này là khung cảnh gì nữa thì không biết, nhưng bên ngoài cửa khá đơn sơ, không bằng phía trước của nha phủ Hàng Châu xa hoa, hơn nữa cửa chính vẫn luôn đóng chặt.
Lý Kỳ nhìn thấy như bị lọt vào trong sương mù, bây giờ là ban ngày, cũng không phải lễ ngày nghỉ, nha phủ này sao đóng cửa chặt vậy, nhưng đây chính là phủ đệ của một châu mà, hắn có cảm giác không biết mình có đi tới một quốc gia khác không, dọc đường cố gắng lắm cũng không thể hiểu những việc này.
- Gõ cửa, gõ cửa.
Lý Kỳ hiện tại rất bực mình.
Ngưu Cao thấy "quỷ kiến sầu" khó chịu, không dám chậm trễ, tự mình tiến lên gõ cửa.
Gõ hồi lâu, cửa chính mới mở ra, thấy một nha dịch phờ phạc rã rời, nhìn bọn Lý Kỳ, nói: - Các ngươi là?
Lý Kỳ hừ nói:
- Chó nhà ta chết rồi, ta đến báo án.
Nha dịch kia nghe thấy khẩu âm của Lý Kỳ là bên ngoài, hừ nói: - Các ngươi là ai, lại dám ở đây gây rối.
Lý Kỳ nói: - Hiện giờ nghe ra, ngược lại cũng có ý tứ quan nha, Đỗ Minh, gọi gã ra gặp ta.
Tri phủ Ấp Châu chính là Đỗ Minh.
Nha dịch kia nghe thấy giọng điệu Lý Kỳ không tốt, hơn nữa còn gọi thẳng tên của lão gia, ngược lại hơi sợ hãi, cẩn thận hỏi: - Các ngươi rốt cuộc là ai?
Ngưu Cao một tay xách y lên, giống như xách thỏ, lôi y ra ngoài, nói: - Đại nhân hỏi thì ngươi nói, ngươi trả lời thành thật là được rồi, dông dài làm gì?
Đại nhân? Người nọ lập tức bị dọa sợ, vội nói: - Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội.
- Đỗ Minh đâu?
Lý Kỳ híp mắt, thản nhiên hỏi. Trong lòng lại nghĩ nha dịch này nhát gan quá đi.
- Lão gia --- lão gia --- lão gia không ở trong quý phủ.
- Vậy gã ở đâu?
- Lão gia -- lão gia ---
Lý Kỳ vung tay lên, nói: - Giết!
Keng!
Một gã hộ vệ rút đao ra.
Nha dịch kia sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, nói: - Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, lão gia --- lão gia ra ngoài đi cúng bái rồi.
Cmn! Lại là một tên giả thần giả thánh. Lý Kỳ nói:
- Đi cúng bái? Xem ra là một cao nhân, vậy phiền ngươi dẫn ta đi quan sát.
Nha dịch kia sao còn dám có nửa câu nói thừa, lão đại này động một chút là muốn giết người nha. Vừa lăn vừa bò từ bậc thang xuống, đưa tay về phía bên trái,vâng vâng dạ dạ nói: - Đại nhân, bên này mời.
Đổ mồ hôi! Đây là nha dịch? Không khác gì quy công (người đàn ông làm tạp dịch trong kĩ viện), còn cần nha phủ làm cái gì, rõ ràng nên đổi thành thanh lâu, ít nhất còn có thể kiếm ra tiền, tường thành như vậy, ta còn hy vọng nha phủ tốt cỡ nào. Thật sự là trời cao biển rộng, không thiếu cái lạ! Lý Kỳ đi một lát, đột nhiên hỏi: - Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân tên là Nông Ca.
Lý Kỳ hiếu kì nói: - Mới vừa rồi sao chỉ thấy một mình ngươi, ngươi đừng nói với ta, nha phủ này bên trong chỉ có một mình ngươi đấy.
Bọn họ đã rút đao trước cửa nha phủ rồi, vậy mà lại không có người chạy đến, điều này làm người khác tò mò.
Nông Ca nói: - Không, còn có đệ đệ tiểu nhân nữa.
- Chỉ có hai người các ngươi?
- Hôm nay là hai huynh đệ tiểu nhân thay phiên nhau làm việc.
- Vậy những người còn lại đâu?
- Cái này ---
Lý Kỳ mắt lạnh thoáng nhìn, Nông Ca vội vàng đáp: - Những người còn lại đều đã về nhà làm nông rồi ạ.
Đáp án này khiến Lý Kỳ dở khóc dở cười, thấy Nông Ca này khoảng hơn hai mươi, mặt đổ đầy mồ hôi, nước mắt lưng tròng, nghĩ thầm, vẫn không nên làm khó y, đợi lát nữa tìm thấy Đỗ Minh rồi nói sau.
Đoàn người Lý Kỳ theo Nông Ca đến ngoài thành phía nam, đi dọc theo sông Ấp trong thời gian khoảng chừng ăn xong bữa cơm, rồi đi vào một rừng trúc, trong rừng trúc lẻ tẻ có hơn ba mươi hộ gia đình, đều là nhà cỏ, nhà trúc, người ở đây đều ăn mặc thổ dân.
Hiển nhiên đây là một thôn xóm nhỏ.
Còn chưa đi vào bên trong, đã nghe thấy tiếng khóc rung trời.
Nông Ca đưa đoàn người Lý Kỳ vào một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống vây đầy người, bên trong đám người thấy được một bộ quan tài, một người ăn mặc kiểu thầy tế, quay tới quay lui xung quanh quan tài, lại có mấy người quỳ gối trước quan tài khóc lớn.
Lý Kỳ cũng không qua xem, chỉ đứng ở phía xa, hỏi: - Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?
Nông Ca nói: - Ồ, Ngưu đại ca ở Trúc thôn bệnh chết rồi.
Hóa ra nơi này gọi là trúc thôn! Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy Ngưu đại gia là thân thích lão gia các ngươi?
- Không phải, không phải. Nông Ca lắc đầu nói: - Lão gia tới đây để giúp Ngưu đại gia cúng bái. Nói xong y chỉ vào thầy tế, nói: - Đó là lão gia tiểu nhân.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn, thấy thầy tế kia tuổi khoảng năm mươi, dáng người gầy gò, xương gò má nhô cao, khiến hai mắt lõm xuống càng nổi bật, cằm để một chòm râu đen trắng, bộ dạng coi như là có quy củ, hơi có khí chất nho sinh.
Lý Kỳ ha hả nói: - Lão gia các ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ.
Nông Ca dù sao tuổi còn trẻ, không nghe ta ý châm chọc trong giọng nói Lý Kỳ, còn nói: - Lời này của đại nhân thật không sai, lão gia nhà ta là thầy tế tốt nhất Ấp Châu.
Lý Kỳ nói: - Vậy mời lão gia nhà ngươi cúng bái hành lễ hết bao nhiêu tiền?
- Lão gia không thu tiền, lão già chỉ cúng bái cho những dân chúng không mời nổi thầy tế.
Tửu quỷ hừ nói: - Ngươi khoác lác à, lão gia nhà ngươi dầu gì cũng là tri phủ một châu, không thu tiền, ngươi lừa ai, nói không chừng lão gia ngươi ép người khác mời y, nhân cơ hội kiếm tiền.
Y đối với những quan liêu này không có hảo cảm gì mấy.
Nông Ca vội vàng nói: - Lão gia tiểu nhân không phải là người như thế, lão gia nếu thu một đồng tiền, Nông Ca ta chết không tử tế.
Lý Kỳ nhíu mày, thầm nghĩ, tri phủ không ở nha phủ làm việc, còn chạy tới nơi này làm thầy tế, rồi lại không vì tiền, chuyện này quả thật khiến người khác khó hiểu.
Nông Ca đột nhiên nói: - Đại nhân, tiểu nhân bây giờ đi kêu lão gia.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Đợi y làm xong rồi nói sau.
Bởi vì dân cư trong thôn trúc đều đến xem cúng bái, vì vậy chưa có ai phát hiện đám người Lý Kỳ đến.
Ước chừng khoảng một khắc sau, cúng bái cuối cùng cũng kết thúc, tìm được Đỗ Minh.
Lúc này người trong thôn trúc mới phái hiện ra đoàn người Lý Kỳ là khách không mời mà đến, đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Đỗ Minh đầu tiên là đứng ở đàng xa nhìn Lý Kỳ, sau đó mới đi theo Nông Ca đến, Lý Kỳ đánh giá ông ta, đồng thời ông ta cũng đánh giá lại Lý Kỳ, thấy người còn trẻ như vậy, nhất thời đoán không ra, chắp tay nói: - Tại hạ là Đỗ Minh, không biết các vị là?
Lý Kỳ cười nói: - Ngươi đường đường là một tri phủ một châu, không ngờ lại khiêm tốn như vậy, nếu mỗi quan viên Đại Tống ta đều giống ngươi, vậy quá tốt.
Ngoài mặt, Lý Kỳ có vẻ như đang khen ông ta, kỳ thật đang nghĩ, làm quan nhất định phải có uy nghiêm của quan, bằng không kẻ dưới sẽ không phục tùng, tri phủ ngươi một chút uy nghi đều không có, Lý Kỳ còn hoài nghi ông ta có phải Đỗ Minh hay không.
Đỗ Minh cũng không phải là Nông Ca, nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Kỳ, cười nhạt một tiếng, nói: - Không dám, không dám, các hạ là?
- Lý Kỳ.
- Lỳ Kỳ?
Đỗ Minh ngẩn người, dường như cảm thấy cái tên này rất quen, bỗng nhiên, ông ta trợn tròn hai mắt, không khỏi mừng rỡ, vái chào, kích động nói: - Hóa ra là Kinh tế sử đại giá quang lâm, Đỗ mỗ trí nhớ kém, kính xin Kinh Tế Sứ thứ lỗi.
----------oOo----------