Dù sao cũng là nhạc phụ tương lai của hắn, tự nhiên là sẽ đối đãi khác biệt với người khác.
Bạch Thì Trung tức giận nói: - Ta hôm nay chính là đến trông coi ngươi, miễn cho đến lúc đó lại không tìm thấy ngươi. Ngươi cũng đừng quên, hôm nay ngươi phải đi gặp đám tri châu đấy.
Đổ mồ hôi! Cái này tất yếu sao. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Bá phụ nói quá lời, đại sư như vậy sao ta dám quên.
Bạch Thì Trung hừ nói: - Ngươi sao dám quên? Người quên còn chưa đủ sao? Từ sau khi ngươi nhậm chức Quan Yến sử, ngươi đã làm những chuyện gì? Liền nói phủ nha kia, ngươi phải đi qua một chút nhưng mà đều là ta xử lý, ngươi... Thật sự là tức chết ta.
Lý Kỳ tự biết mình đuối lý, khẩn trương châm trà nhận sai, cười ha hả nói: - Bá phụ xin bớt giận, việc này đích thật là tiểu chất không đúng.
- Ngươi biết là tốt rồi.
Bạch Thì Trung tức giận hừ một tiếng, lại hỏi: - Ngươi hôm nay đã chuẩn bị như thế nào? Nói trước, hôm nay ta không thể giúp gì cho ngươi đâu.
Lý Kỳ cười nói: - Bá phụ yên tâm, ta đã chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng, không có bất cứ vấn đề gì.- Vậy là tốt rồi.
Bạch Thì Trung gật đầu, nói: - Ngươi chắc là chưa ăn sáng?
-Vâng.
- Vậy thì ngồi xuống cùng ăn đi. Những tri châu này hẳn là ngươi cũng chẳng biết ai.
Lý Kỳ vội nói: - Ta biết được một người, chính là tri châu Lai Châu Triệu Minh Thành.
Bạch Thì Trung ồ một tiếng, nói:- Ngươi biết Triệu Minh Thành?
Lý Kỳ ha hả nói: - Vợ y là Đông Kinh đệ nhất tài nữ, ai mà không biết nha. Chỉ là chưa có gặp qua thôi.
- Thì ra là thế. Bạch Thì Trung vuốt vuốt chòm râu cười nói.
Lý Kỳ vẻ mặt bát quái nói: - Bá phụ, ngươi biết Triệu Minh Thành kia sao?
- Tự nhiên là biết.- Người này như thế nào?
Bạch Thì Trung chần chờ một chút, nói: - Nếu nói là tài học, người này đích thật là không thể chê được. Y có thể chiếm được trái tim của thiên kim nhà Lý Cách Phi, tài hoa có thể nghĩ. Nhưng mà những cái khác, chỉ có thể nói là không thể chịu nổi.
- Không thể chịu nổi?
Lý Kỳ gãi đầu nói: - Không thể nào đâu, y sao lại không thể chịu nổi?
Bạch Thì Trung cười nói: - Lúc trước y từng đảm nhiệm Hồng Lư Thiếu Khanh, ta nhớ rõ có một lần sứ thần Đại Lý đến, y cũng phải đi tiếp đãi sứ thần Đại Lý. Từ sớm ta đã đến, nhưng ngươi có biết lúc ấy y đang làm cái gì không?
- Làm gì?
- Không ngờ y đang ngủ trong yến hội. Ta lúc ấy còn tưởng rằng y bị bệnh, để cho y mau mau nghỉ ngơi. Sau mới biết được, hóa ra đêm trước đó y vì một bức họa mà không ngủ được. Y đích thật là thông minh, lúc trước y cùng với thiên kim của Lý Cách Phi đích thật là một đôi trời sinh, đáng tiếc là dùng sai chỗ rồi.
Trên yến hội lại có thể ngủ? Đúng thật là trâu bò, nhưng nếu không như thế, y sao có thể là thần tượng của ta. Lý Kỳ không cho là đúng, cười nói: - Mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, hơn nữa y có thể liều lĩnh, dũng cảm theo đuổi sở thích của chính mình, có thể thấy được người này cũng không tệ lắm.
- Ngươi đang nói bậy cái gì vậy?
Bạch Thì Trung trợn trắng mắt liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Cái gì gọi là liều lĩnh? Lúc trước nếu không có Triệu Đĩnh Chi bày mưu tính kế, y sao dám cưới Lý tiểu nương tử vào cửa.
Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Bọn họ không phải là tự do luyến ái sao? Hơn nữa ta nghe nói Triệu gia và Lý gia là đối địch, sao Triệu Đĩnh Chi lại có ý tác hợp việc hôn nhân này?
- Tự do luyến ái?Bạch Thì Trung cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi nói chuyện thật là thú vị, ha ha.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Chẳng lẽ ta nói sai sao?
- Đương nhiên là sai rồi, ngươi quá coi thường Triệu Đĩnh Chi rồi.
Bạch Thì Trung ha hả nói: - Đúng vậy. Lúc trước Triệu Đĩnh Chi và Tô thị có thể nói là thủy hỏa bất dung. Văn nhân Tô môn mỗi ngày đều thượng tấu buộc tội Triệu Đĩnh Chi, thậm chí là nhục mạ. Triệu Đĩnh Chi cũng dùng bất cứ thủ đoạn để đả kích người Tô thị. Hai bên đấu đá túi bụi, mà Lý Cách Phi lại là học sinh của Tô Thức...Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy. Triệu Đĩnh Chi sao có thể đáp ứng hôn sự này, nhất định là Triệu Minh Thành liều lĩnh cưới Thanh Chiếu tỷ tỷ đấy, đây quả thực là tấm gương cho ta.
Bạch Thì Trung lắc đầu nói: - Ngươi vẫn là quá trẻ tuổi. Triệu Đĩnh Chi này tinh thông tính kế, hơn nữa đem quyền vị đặt cao, bằng không về sau Thái Thái sư cũng sẽ không không tha thứ cho y. Lúc trước Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, nghe Thái hậu báo cáo và quyết định sự việc. Xin Thái hậu đầu tiên là bỏ đi Chương Đôn Tương, lại đề bạt Tư Mã hiền tướng, Tô đại học sĩ. Trong đó, hướng thái hậu bổ nhiệm Hàn Trung có tài có đức làm Thị lang. Vừa vặn nhà Lý Cách Phi và Hàn Trung là thế giao. Lúc ấy Lý Cách Phi chức quan tuy thấp hơn Lại bộ Thị lang Triệu Đĩnh Chi, nhưng người trước bằng phi sắp tới. Hơn nữa Tô thị văn sĩ ở trong triều có thế lực không nhỏ. Triệu Đĩnh Chi sở dĩ thao túng cuộc hôn nhân này, hiển nhiên là giấu kín phương pháp, cũng có thể nói là hoàn cảnh xấu liền mượn đám hỏi của con mình để thể hiện kế quyền nghi. Lúc ấy cũng có rất nhiều người không hiểu tại sao Triệu Đĩnh Chi lại làm như vậy. Mà ngay cả ta cũng không hiểu rõ. Hơn nữa, bởi vì Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu hai tiểu hài tử này đúng thật là một đôi bích nhân, cho nên lúc đó rất nhiều người đều là chúc phúc cho bọn chúng. Cái này còn phải làm phiền bá mẫu của ngươi nói, ta mới tỉnh ngộ ra. Kỳ thật Triệu Minh Thành và Lý Thanh Chiếu chỉ là hai quân cờ trong tay Triệu Đĩnh Chi mà thôi. Tuy nhiên coi như là sai có sai, thúc đẩy một đôi bích nhân. Càng về sau ngươi hẳn là cũng biết, Triệu Đĩnh Chi đắc thế về sau, lập tức trở mặt, đuổi thân gia y ra khỏi kinh.
Nói xong, ông ta đột nhiên thoáng suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái.Lý Kỳ trong lòng giật mình, nói: - Bá phụ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì a? Cách làm người của ta bá phụ ngài hẳn là nên hiểu, ta đơn thuần thiện lương, đáng yêu khờ dại, lại cùng Thất nương thề non hẹn biển, tuyệt đối có thể xưng là một đôi Kim Đồng Ngọc nữ. So với vợ chồng Triệu Minh Thành thì chỉ có hơn chứ không có kém. Ngài cũng đừng có bổng đả uyên ương a, ta không thể chịu được đâu.
- Cái gì mà tự do luyến ái? Hôn nhân đại sự từ xưa đến nay đều là cha mẹ định đâu con ngồi đó. Còn có, đơn thuần thiện lương cái này cùng ngươi có quan hệ gì? Ta xem ngươi so với Triệu Đĩnh Chi còn muốn tinh thông tính kế hơn, nếu không ngươi và Thất nương đã... Ai, nói tóm lại đều tại ta trước kia quá sủng ái Thất nương, thế cho nên mới tạo thành cục diện không thể xoay chuyển này.
Hừ hừ. Lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung, chiêu này tất cả mọi người đều biết a. Lý Kỳ trong lòng âm thầm đắc ý, ngoài miệng lại ủy khuất nói: - Bá phụ, lời này của ngươi quá đả thương người rồi. Tự do luyến ái có gì không tốt. Nếu không có Triệu Minh Thành và Thanh Chiếu tỷ tỷ vốn là lưỡng tình tương duyệt, như vậy bọn họ cả đời này rất thống khổ nha. Bọn họ chỉ là một đôi may mắn nhất trong phần đông người thôi.
Bạch Thì Trung nghe Lý Kỳ giảng giải sinh giáo, hừ nói: - Tiểu tử ngươi biết cái gì? Ngươi mới vừa rồi đi ra từ Thiên Thượng Nhân Gian?
Lý Kỳ sửng sốt, gật đầu nói: - Đúng vậy a.
- Vậy ngươi cho rằng hiện giờ Vương điệt nữ sống tốt không?- Ách, không tốt lắm.
- Cái này chính là bài học tốt nhất. Bạch Thì Trung hừ một tiếng, nói: - Lúc trước Vương điệt nữ cùng với Thất nương đều giống nhau, đều là khỏa minh châu. Nhưng về sau nàng không gả cho Lý gia mà lại gả cho Tần gia. Kết quả thế nào, hiện giờ chính là cô linh một mình. Nếu như lúc trước nàng nghe lời Trọng Lăng, gả cho Trịnh gia cũng sẽ không thành như vậy. Cũng là bởi vì nàng tùy hứng, mới tạo thành bi kịch không thể xoay chuyển. Lúc ấy Trọng Lăng tức giận đến nỗi suýt hôm mê bất tỉnh, Vương gia cũng là bị nàng làm loạn đến mức gà bay chó sủa. Sau này vẫn là Vương phu nhân không đành lòng nhìn thấy nữ nhi thống khổ như vậy, mới đem nàng gả cho Tần gia. Ngươi có biết, bởi vì một chút không đành lòng, cho nên Vương phu nhân đến bây giờ vẫn áy náy không ngừng, biết vậy thì chẳng làm, trách cứ mình hại Tam nương.Lý Kỳ thoáng gật đầu, suy nghĩ thoáng chút rồi nói: - Khó trách Vương bá mẫu hiện giờ tác hợp Nhị ca và Tần phu nhân.