- Ta đường dường là Xu Mật Sứ tới đây. Các ngươi cũng không nên để lộ ra cái bộ dạng kinh sợ như vậy chứ. Nhưng người ta một thổ ty tới các ngươi liền biến thành Bồ Tát giáng lâm. Các ngươi nói các ngươi có phải là không biết tốt xấu hay không. Tâm tình bổn quan đều bị các ngươi làm hỏng rồi. Ninh Võ này thì các ngươi đi gặp đi, dù sao ta thấy các ngươi cũng khá là sùng bái hắn ta.
- Xu Mật Sứ, đây … đây là hiểu lầm rồi. Hạ quan tuyệt đối không có ý này.
Đỗ Minh cảm thấy oan uổng, trong lòng còn nghĩ, khí lượng của Xu Mật Sứ này sao lại nhỏ nhen như vậy?
- Liệu có phải là không sao chứ? Chỉ là một thổ ty con con mà thôi, bổn quan gặp hắn ta, đó là ban ân cho hắn ta rồi. Bổn quan không gặp hắn ta, đó cũng là điều bình thường.
Lý Kỳ đứng lên, nói với Tửu Quỷ:
- Tửu Quỷ, chúng ta đi ra ngoài tìm rượu địa phương xem thế nào?
Tửu Quỷ vừa nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, sùng bái nói:
- Đại nhân, người thật sự là quá thông minh.
Lý Kỳ vui vẻ nói với Đỗ Minh:
- Có thấy không, nên học nhiều hơn chút đi.
Đỗ Minh ngây người ra, vị Xu Mật Sứ này không phải là quá uy võ lộ khí chứ. Lại nói:
- Nhưng Xu Mật Sứ à, Ninh Võ này là tới gặp người. Nếu người không đi, hạ quan biết nói thế nào?
Lý Kỳ thở dài nói:
- Rất đơn giản, ngươi nói bổn quan lúc đầu tới đây, khí hậu chưa quen, không tiện gặp khách. Khi muốn gặp hắn ta, đương nhiên sẽ cho người đi thông báo với hắn ta. Được rồi, ta đi trước đây.
Nói xong, liền dẫn theo Tửu Quỷ đi về phía cửa bên.
Đây rốt cuộc là đang chơi trò gì! Đỗ Minh cảm thấy mơ hồ. Xu Mật Sứ này quả thật là danh bất hư truyền, quá là kỳ lạ. Nên nhớ ban đầu Địch Thanh tới đây, những thổ ty này không hề nể mặt ông ta chút nào, đều không thèm quan tâm gì tới ông ta. Đối với mệnh quan triều đình mà nói, đều phải đi nịnh nọt họ, ôn tồn thỉnh cầu những thổ ty này giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ một câu nói của ngươi, Ninh Thị lão đại đích thân tới đây rồi. Đây có lẽ cũng đã đủ nể mặt ngươi rồi. Nhưng ngươi lại không thèm quan tâm. Đỗ Minh cảm thấy Lý Kỳ này còn quá trẻ, dễ hành động theo cảm tính.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, Lý Kỳ cũng đã đi rồi, ông ta chỉ có thể kiên trì mà đi ra ngoài.
Đi vào sảnh đường, chỉ thấy bên trong có ba người đàn ông đang đứng. Một người cầm đầu, khoảng 40 tuổi, da màu đồng, người mặc bì giáp, tay cầm roi ngựa, ước chừng khoảng cao khoảng 1m75, cũng xem như là khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, khác hẳn với những tù trưởng khác. Bởi vì người này toát lên khí chất.
Lúc này chính là Ninh Võ.
- Ninh tù trưởng đại giá quang lâm, Đỗ mỗ không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội.
Đỗ Minh liền bước nhanh lên phía trước, chắp tay lại.
Mặc dù Ninh Võ này là người Khâm Châu, nhưng lại ở Ấp Châu, cũng mạnh hơn Tri phủ Đỗ Minh nhiều.
- Ồ, Đỗ Tri phủ, đã lâu không gặp rồi.
Ninh Võ hồi một lễ.
Đỗ Minh liền đưa tay ra nói:
- Ninh tù trưởng mau mau mời ngồi.
Sau khi Ninh Võ ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta nhận lời mời của Kinh tế sử, không biết Kinh tế sử đang ở đâu?
Đỗ Minh gật đầu nói:
- Mấy hôm trước Kinh tế sử đã tới rồi, chỉ là ….
Ninh Võ liền hỏi:
- Chỉ là cái gì?
Đỗ Minh liền nói:
- Chỉ là Kinh tế sử say tàu xe mệt nhọc, lại vì chưa quen với khí hậu cho nên tạm thời không tiện tiếp khách.
Ninh Võ vừa nghe thấy thế liền nói:
- Không sao, không sao, nếu Kinh tế sử thân thể bất an, vậy thì nên nghỉ ngơi tốt mới được. Mấy ngày nữa ta tới thăm cũng được.
Chuyện này … Đỗ Minh giật mình. Mặc dù Ninh Võ này không bá đạo như La Hổ, nhưng cũng là Hoàng đế một nơi, từ khi nào đã biến thành kẻ biết nghe lời như vậy? Ông ta phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu được cái thế giới này, càng cảm thấy chức Tri phủ này của mình thật là quá thất bại rồi.
……
……
Bạch Hổ trại, huyện Thượng Lâm.
Bạch Hổ trại này tọa lạc ở trong sơn cốc, ba mặt bao núi vây quanh, mà đều là vách núi đá, dải đất ở giữa vô cùng rộng lớn, có một con sông nhỏ. Con sông này chính là mạch nước trong núi tụ thành. Người tỏng cốc phần lớn đều sinh sống ở bên sông.
Sơn cốc này chỉ có một lối vào. Lối vào rất hẹp. Hơn nữa còn có một vách núi vô cùng bất ngờ. Nên nhớ con sông này chảy ra từ trong cốc, chính là một thác nước nhỏ. Nhưng thấy địa thế của sơn cốc này kỳ thực cũng tương đối cao, có xu thế từ trên cao nhìn xuống.
Ban đầu, sau khi Ngưu Cao biết được địa hình ở đây, muốn chết cũng đã có, hoặc là chính là hao tổn cùng với La Hổ, chặn lấy miệng cốc, đánh một trận chiến tiêu hao, nhưng đến lúc đó sẽ rút dây động rừng này. Mục đích thứ hai không phải là Bạch Hổ trại. Có lẽ La Hổ đã tiêu hao rất tốt rồi. Kho lương của gã ở trong này, lại có nước. Hơn nữa, họ còn có thể bám vách đá đi ra ngoài. Nhưng Ngưu Cao lại hao tổn vô cùng. Y không thể ở đây tiêu tốn quá nhiều thời gian. Nếu không làm như vậy, phương pháp duy nhất chính là dùng hỏa dược để phá cửa xông vào. Nhưng cửa hang hẹp như vậy, lại từ trên xông xuống, điều này chỉ có thể dùng người để đẩy vào.
Nhưng ngươi định đánh một thổ dân lại mất sức như vậy, còn nói gì tới sức uy hiếp nữa.
Lúc này Bạch Hổ trại náo nhiệt vô cùng, khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa. Rõ ràng họ đang chuẩn bị đại thọ 40 tuổi cho La Hổ.
Bên trong trại còn có một gian nhà lớn, khác với người Tống, trong nhà treo không phải là tranh chữ, mà là đầu dê, đầu trâu, sừng trâu ….
Hai bên trái phải trong đó lúc này còn có ba người đang ngồi. Còn ở phía trên đặt một chiếc ghế phủ da hổ.
Phía trên chiếc ghế phủ tấm da hổ này có một vị đi hán lưng hùm vai gấu đang ngồi. Đôi mắt báo của vị đại hán này lộ ra từng đường dâm quang. Bộ râu quai nón giống như là phủ kín nửa khuôn mặt. Giữa hai chân mày có một vết sẹo, nhìn thì đúng là tướng mặt hung. Trên đầu cắm mấy sợi lông chim. Trên người khoác một tấm da báo. Phía dưới cơ thể là một chiếc quần dài, vai trần.
Người này chính là La Hổ.
Hai bên chân gã có hai người thiếu nữ đang quỳ, ngực lộ nhũ hoa, đang bê một chiếc đĩa. Trong đĩa để một ít hoa quả.
La Hổ bỗng nhiên hừ một tiếng khinh thường, ném nửa quả chuối trên tay vào trong đĩa, thân người ngả ra phía sau. Hai người thiếu nữ đó liền phủ phục dưới mặt đất.
Hai chân La Hổ rất tự nhiên gác lên lưng hai thiếu nữ, thần sắc kiêu ngạo nói:
- Ninh Võ không có tin tức gì, người ta tùy tiện cho người tới gọi một tiếng, gã ta đã như con chó chạy đi rồi. Thật đúng là mất mặt đại thổ ty chúng ta.
Bên trái có người lên tiếng nói:
- Ta nghe nói Kinh tế sử này có lẽ là có lai lịch lớn. Quyền lực trong triều rất lớn. Hơn nữa năm ngoái còn đánh lui quân Kim, lại được phong làm Yến Vân vương. Hắn bỗng nhiên tới đây, ta e là người tới không thiện. Nếu Ninh Võ đi rồi, vậy thì tù trưởng sao không cho hắn chút thể diện chứ. Hơn nữa đi xem xem tình hình thế nào, sau đó còn có tính toán chứ?
La Hổ hừ một tiếng nói:
- La Mông, sao ngươi càng ngày càng nhút nhát thế? Ở đây không phải Biện Lương, còn chưa tới lượt hắn làm chủ. Muốn có thể diện, cũng là hắn cho ta thể diện. Nếu hắn đích thân tới mời ta, cố gắng ta còn có thể miễn cưỡng đồng ý hắn. Hừ, lại sai một tên lâu la tới truyền lệnh, hắn xem La Hổ ta là loại người nào chứ? Ta lại không phải là bộ hạ của hắn, thật đúng là quá điên cuồng. Hơn nữa hắn không thể không biết ngày 20 tháng này là đại thọ của ta. Hắn lại bố trí vào ngày 21, điều này rõ ràng chính là không nể mặt ta rồi. Ta không đi, ta muốn xem hắn có thể làm gì được ta?
Người đó bên phải nịnh nọt nói:
- Tù trưởng nói đúng, ta nghe nói người này trước đây chẳng qua chính là một đầu bếp, dựa vào nịnh nọt bợ đỡ mới lên chức này, xem ra hắn cũng chẳng có bản lĩnh gì đâu.
La Hổ bật cười ha hả, nói với người này:
- La Quả, ta cho ngươi đi phát thiệp mời, có thể phát ra ngoài.
La Mông và La Quả chính là tả hữu hộ pháp dưới trướng của La Hổ. Địa vị ở Bạch Hổ trại chỉ là đứng sau La Hổ.
- Tù trưởng yên tâm đi, ta sớm đã phát ra ngoài rồi. Chỉ là ….
La Hổ nhíu chặt mày, uy nghiêm nói:
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là hiện tại chỉ có động chủ ba chủ động Hoàng, Hắc, Thanh của huyện Thượng Lâm chúng ta tới. Những người khác tạm thời chưa thấy bóng dáng đâu. Trước đây, bây giờ họ đã tới rồi.
La Mông nói:
- Tù trưởng, Ninh Võ này không đi, có lẽ họ đều đã tới bên phía chúng ta rồi. Nhưng đến giờ họ thấy Ninh Võ đều đã đi rồi, ta nghĩ những tộc trưởng của bộ tộc nhỏ gần chúng ta đó sẽ đích thân tới. Trong số 18 bộ tộc lớn, có một số có ân oán với chúng ta. Chúng ta cũng không mời. Mời những người đó, có lẽ cũng cho người đại diện tới.
La Hổ vung tay nói:
- Người này tới hay không cũng chẳng sao. Lễ này có cũng được. Những tên cây cỏ này, để cho chúng kiêu ngạo chút đi, chờ sau khi Kinh tế sử gì đó đi rồi, ta sẽ tính sổ với từng người bọn họ.
Đúng lúc này, một người hầu bỗng nhiên đi vào, nói:
- Bẩm báo tù trưởng, đại công tử Ngọc gia Nghi Châu tới rồi.
Người tên La Quả đó vừa nghe thấy thế, nhíu mày nói:
- Ngọc gia này mấy năm nay cũng không biết là đi cái vận gì, làm gì cũng đều kiếm được tiền.
La Hổ thở dài nói:
- Tên Ngọc Tuấn Kiệt này cũng thật là khiến người ta tức giận, ở Nam Ngô cái gì cũng đều dám làm, nhưng ở Ấp Châu thì lại trở lên trung thực, tuân theo pháp luật. Thật không biết hắn ta tuân thủ theo môn pháp nào? Ta chính là phép Ấp Châu này. Nếu Ngọc gia hắn ta có thể hợp tác với chúng ta, vậy thì chúng ta thực sự là như hổ thêm chân rồi.
La Quả nói:
- Tù trưởng nói đúng, Ngọc gia ở Trung Nguyên mạng lưới rộng lớn. Hàng năm hắn ta buôn bán phụ nữ Nam Ngô đều kiếm được bộn tiền. Nếu chúng ta có thể có được mạng lưới này của hắn ta, chỉ dựa vào người trong tay chúng ta, còn có Ngọc gia hắn ta làm gì chứ? Cái khác không nói, nữ nhân trong tay chúng ta so với nữ nhân mà hắn ta mua được của người Nam Ngô còn tươi ngon mọng nước hơn nhiều.
- Thôi đi, thôi đi, chuyện này càng nói lão tử càng thấy phiền lòng.
La Hổ khoát tay, nói:
- Ta đích thân đi tiếp tên tiểu tử này, cho hắn ta chút thể diện, chờ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn ta, để hắn ta hợp tác với chúng ta, đừng đi gây sức ép với bên phía Nam Ngô nghèo nàn đó nữa.