Điều này khiến cho sắc mặt Triệu Giai và Lý Kỳ đều kinh hãi, một dự cảm không cát tường đã xảy ra, bởi vì ngay từ đầu, quân Tống ở Thổ Phiên đã thuận buồm xuôi gió, giống như vào chỗ không người. Theo xu thế này, có lẽ không thể có cấp báo gì, trừ phi Ngô Giới đã thống nhất được Thổ Phiên. Tuy nhiên, trừ phi quân Tống đều biết bay, nếu không thì không thể nhanh được như vậy.
Hơn nữa, vẫn là hai phong thư cấp báo dường như đồng thời tới, cho nên nhất định là Ngô Giới đã bị trắc trở rồi.
Quả nhiên như vậy, sau khi Triệu Giai đọc xong, nhíu chặt mày nói: - Hồi Cốt đầu hàng Kim rồi.
- Hả?
Lý Kỳ sửng sốt, thầm nghĩ, không xong rồi! Ta đã chậm một bước rồi, liền nhíu mày nói: - Quâm Kim lẽ nào lại hùng mạnh như vậy, nhanh như vậy đã hàng phục được Hồi Cốt rồi. Theo hắn được biết, lực lượng quân sự của Hồi Cốt Cao Xương không yếu, hơn nữa lại vô cùng lớn mạnh, bằng không cũng không thể đánh tới đánh lui với Tây Hạ được, một lần còn có thể chiếm được thế thượng phong. Quân Kim thì không thể hàng phục Hồi Cốt Cao Xương nhanh như vậy được.
Triệu Giai lắc đầu nói: - Hai nước không có giao chiến, Hồi Cốt liền quy thuận Kim quốc. Mặt khác, chiến trường phía tây khả năng đã khai chiến rồi.
Nói xong, y liền chuyển hai bức thư tới cho Lý Kỳ xem.
Lý Kỳ liền nhận lấy đọc, càng đọc sắc mặt càng ngưng trọng. Sau khi đọc xong, hắn còn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Triệu Giai cũng trầm tư hồi lâu, mới nói: - Nếu để quân Kim chiếm lĩnh Sơ Lặc, như vậy mậu dịch giữa chúng ta và Tây Vực sẽ đối mặt với sự gián đoạn.
Lý Kỳ nói: - Không chỉ như vậy, Kim quốc cũng là vùng đất nhiều của cải, hơn nữa còn có mậu dịch qua lại với Đại Tống chúng ta rất tốt. Nó hoàn toàn có thể tiếp nhận việc buôn ban của chúng ta ở Tây Vực, ngoài ra còn có Tây Hạ, Thổ Phiên đều chịu sự khống chế của Kim quốc.
Triệu Giai gật đầu nói: - Cho nên Sơ Lặc quyết không thể để Kim quốc cướp lấy được, nhưng vấn đề là ở chỗ này. Da Luật Đại Thạch chính là độc đinh hoàng thất Khiết Đan ở bên ngoài. Kim quốc vẫn luôn muốn tróc nã hắn ta, cho dù là chúng ta cũng ngoài mặt lên tiếng ủng hổ Kim quốc, nhiều lắm thì chúng ta cũng chỉ có thể ngầm giúp đỡ một chút. Nếu sai binh đi cứu viện, chẳng khác nào trở mặt với Kim quốc. Như vậy Kim quốc có thể danh chính ngôn thuận không ngừng tấn công Đại Tống ta. Nhưng, nếu Da Luật Đại Thạch không được cứu trợ, e là chúng rất khó chống cự nổi Kim quốc. Chuyện này nên làm thế nào mới tốt?
Lý Kỳ hừ một tiếng, tức giận chửi: - Da Luật Đại Thạch này cũng không phải là loại tốt đẹp gì. Gã ta chỗ nào cũng không tốt, cố tình chạy tới bên phía Sơ Lặc, kỳ thực với tình hình hiện tại của gã ta, có lẽ là đã ngầm tụ lực, từ từ triển khai thế lực của mình rồi. Sơ Lặc có lẽ là vùng đất hiểm yếu về chiến lược, kinh tế. Gã ta tới đây, có lẽ cũng đã nghĩ tới chuyện khiêu chiến rồi. Kỳ thực gã ta sớm đã dự tính tới ngày hôm nay rồi, nhưng gã ta vẫn chiếm lĩnh Sơ Lặc, mục đích đã vô cùng rõ ràng rồi, chính là muốn tăng cường lợi thế để đàm phán với chúng ta. Gã ta biết chúng ta không thể để Sơ Lặc rơi vào tay người Kim. Từ đó đã dựa vào Sơ Lặc để trói chúng ta lại, thằng nhãi này quả là hiểm ác.
Nếu không có Sơ Lặc, kế hoạch của Ngô Giới hoàn toàn có thể hoàn thành trước. Nếu Ngô Giới trước khi quân Kim tới, trước tiên giành lấy Sơ Lặc, như vậy theo minh ước Vân Tang, quân Kim chỉ có thể hận mình đã chậm chân. Chính là động tác nhỏ của Da Luật Đại Thạch ngược lại đã khiến cho quân Kim cướp lấy Sơ Lặc.
Triệu Giai nheo mắt lại, sắt khí hiện lên rõ rệt. Cùng với ngữ khi chậm rãi nói: - Dã tâm của tên Da Luật Đại Thạch này quả thực cũng không hề nhỏ. Nhưng vấn đều là hiện tại gã ta đã chiếm lĩnh được Sơ Lặc rồi. Mà quân Kim cũng sắp tới rồi, chúng ta nên làm thế nào đây?
Lý Kỳ nói: - Sơ Lặc không phải là địa bàn của chúng ta. Da Luật Đại Thạch lại là nghiệt chủng còn lại của Khiết Đan, chúng ta căn bản không có bất kỳ lý do nào để xuất binh tương trợ gã ta. Nếu chúng ta xuất binh, như vậy trúng với hy vọng của Da Luật Đại Thạch. Mục đích của gã ta chính là muốn trực tiếp để chúng ta đối kháng với Kim quốc. Như vậy gã ta có thể nhân cơ hợi dùng lực lượng của chúng ta để phát triển thế lực của mình.
Triệu Giai nhíu mày nói: - Nhưng nếu không giúp, tổn thất của chúng ta sẽ càng thảm hại hơn. Xa thì không nói, thu nhập bạc trắng của chúng ta một mặt tới từ Nhật Bản, một mặt tới từ Tây Vực. Nếu thiếu mất phần thị trường Tây Vực này, như vậy đừng nói 3 năm, e là 10 năm sau cũng không thể đem bạc biến thành tiền tệ được.
Lý Kỳ nhíu mày nói: - Vậy ý của Hoàng thượng là?
Triệu Giai cau mày nói: - Cụ tể ta cũng chưa rõ, nhưng quyết không thể để Kim quốc chiếm lĩnh Sơ Lặc được. Nếu thực sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể khai chiến với Kim quốc.
Lý Kỳ nói: - Nếu bây giờ ứng chiến, chúng ta căn bản không có sự chuẩn bị. Còn Kim quốc khả năng là có sự chuẩn bị rồi. Chúng vốn đã sẵn sàng đi xuống phía nam, điều này có thể phạm vào tối kỵ của binh gia.
Triệu Giai hỏi: - Nhưng ngươi có còn cách nào tốt hơn nữa không?
- Để thần nghĩ xem.
Lý Kỳ vuốt vuốt mặt, trầm tư suy nghĩ.
Triệu Giai cũng đã bình tĩnh lại, suy nghĩ tới thế cục hiện tại.
Da Luật Đại Thạch không thể nghi ngờ bọn chúng đã tạo ra cảnh khó lưỡng nan, xuất binh hay không cũng đều đối mặt với khó khăn cực lớn.
Thời gian trôi đi khoảng chừng một chén trà, Lý Kỳ bỗng cầm bức thư lên đọc lại.
Triệu Giai hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi đã nghĩ ra cách gì rồi sao?
Lý Kỳ không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào bức thư.
Triệu Giai không gặng hỏi nữa, cũng không dám lên tiếng làm phiền.
Lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên bật cười ha hả.
Trong lòng Triệu Giai liền cảm thấy vui mừng, liền hỏi: - Liệu có phải ngươi đã nghĩ ra đối sách rồi không?
Lý Kỳ gật đầu nói nhỏ: - Tục ngữ nói rất đúng, một nói không thể dung hai hổ, nhưng nếu trên một ngọn núi có ba con hổ thì sao?
Triệu Giai hít sâu một hơi, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, nói: - Ý ngươi là?
Lý Kỳ nói: - Ngô Giới đã viết tới một điểm trong thư, chính là nếu chúng ta tấn công cướp Sơ Lặc trước, thì rất khó lấy được Sơ Lặc trước khi quân Kim tới. Như vậy quân Kim vừa tới, rất khả năng có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, còn chúng ta sao không nghĩ lại, nếu đứng ở góc độ của Hoàn Nhan Tông Vọng mà suy nghĩ, đại quân của chúng ta tụ tập ở biên giới Sơ Lặc, gã ta cũng sẽ kiêng dè. Nếu chúng tấn công Sơ Lặc trước, chúng ta tương tự cũng có thể chờ chúng lưỡng bại câu thương, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.